Mây mù chưa tan, trận pháp dưới chân vẫn còn dư âm dao động.
Phạn Bạch Yêm đứng phía sau, ngón tay thon nhẹ nâng chiếc ngọc phù nàng vừa tiện tay cướp được, ánh mắt chậm rãi đảo qua trận địa đã tàn phá. Sau khi giành được Linh Phù Ngưng Mạch trong lòng cất kỹ, nàng nghiêng người, nở nụ cười lười biếng:
“Vân quân, thu dọn xong rồi? Chúng ta ra ngoài thôi—”
Lời còn chưa dứt, bóng đen từ bốn phía xé gió mà đến, như lang như sói. Hắc y nhân từ nóc các, hành lang, thậm chí từ trong đất lao lên, bao vây hai người vào giữa.
Một trong số đó lật tay phất ra lệnh bài mạ vàng, hàn quang lóe lên.
“Người của Cung Vô Cực,” Cố Tịch Vân lạnh giọng, Hà Vân Kiếm đã thủ trong tay. Tuy linh mạch bị phong, nhưng ba ngày qua nàng vẫn kiên trì vận chuyển, miễn cưỡng khơi được chút chân nguyên.
Bên tai là tiếng cười khẽ của Phạn Bạch Yêm:
“Dịch Nhược Lâm hôm nay không tới, chỉ sai mấy tên vặt vãnh. Có điều, hắn đúng là dai như rắn... Biết chúng ta lấy được Linh Phù, liền không ngại hạ mặt ra tay.”
Khóe môi nàng cong lên như cười như không: “Ngươi nói xem, Vân quân, có phải lúc này nên để ta trốn sau lưng ngươi không?”
Cố Tịch Vân không đáp, chỉ vung kiếm. Ngân quang của Hà Vân Kiếm chém ngang hắc vụ, sắc bén như trăng non lạnh giữa trời.
Song trận thế đối diện không đơn giản. Một tên trong đó thi triển thủ quyết, triệu hoán pháp ảnh hư huyễn thành trảo ảnh, ẩn trong sát khí mà lao về phía nàng. Cố Tịch Vân nghiêng người tránh được một phần, nhưng sau lưng nàng lại bị một luồng chưởng kình đánh sượt qua.
Ầm!
Thân ảnh nàng khựng lại, bả vai tê dại, y sam trắng muốt tức thì nhuốm vệt máu đỏ thẫm. Khí huyết cuộn lên nơi yết hầu, nàng miễn cưỡng nuốt xuống, thân hình loạng choạng lùi lại một bước.
Chính lúc đó — một lớp quang huyết sắc như lụa mỏng xẹt qua. Phạn Bạch Yêm đã không còn đứng phía sau nữa.
Nàng giơ tay, năm ngón như vẽ giữa không trung, một vòng ánh sáng đỏ rực tụ thành cánh hoa, vững vàng chắn phía trước Cố Tịch Vân, đồng thời kéo nàng lùi về ba trượng.
“Ồ,” nàng chậm rãi nhíu mày, tay còn lại xòe ra, máu từ vạt áo Cố Tịch Vân rơi xuống tay nàng.
Một giây sau, nụ cười vốn hờ hững của Phạn Bạch Yêm biến mất.
Nàng cúi đầu, hờ hững nói:
“Máu lạnh quá.”
Ngón tay khép lại, máu hóa thành một ấn phù đỏ thẫm.
Rồi trong chớp mắt, linh lực bạo phát.
Ầm!
Một cột huyết quang xuyên trời. Sát ý lạnh đến cực điểm. Những kẻ vừa mới lao lên chưa kịp phản ứng, liền bị cơn sóng khí đẩy bật ra sau như diều đứt dây. Mặt đất dưới chân chấn động, gạch đá nứt toác.
Phạn Bạch Yêm ngẩng đầu, mắt đỏ rực như hồ ly thật sự nổi giận.
Nàng bước lên trước một bước, tay áo cuốn gió, giọng nhẹ như sương mai mà sát khí lạnh đến xương:
“Dám chạm vào người của bản tọa…”
“Thử xem các ngươi còn mấy cái mạng đủ dùng?”
Cố Tịch Vân đứng dậy, vai áo rách toạc, máu vẫn thấm đỏ bên tay áo. Nhưng nàng không lui.
Linh lực trong đan điền như mạch nước ngầm bị phong bế quá lâu, lúc này lại được một kích sinh tử ép vỡ, mơ hồ trào ra từng dòng.
Nàng không nói lời nào, chỉ chuyển thân sang ngang, kiếm khí nghênh ra, hợp với một cánh tay áo đỏ đang cuộn tới từ bên phải.
Trong sát na ấy—kiếm quang bạc và huyết quang đỏ giao nhau.
Ầm!
Một tiếng nổ tung vang vọng giữa trời khuya. Hơn phân nửa mái ngói Vân Đài Các bị cuốn phăng, mảnh ngói rơi như mưa, ánh trăng đổ lên đất bị nhuộm đỏ.
Bên ngoài trận địa, một tên hắc y nhân đứng cầm trận kỳ sắc vàng, toàn thân run lên khi thấy rõ khuôn mặt người đang dạo bước trong huyết quang.
Mái tóc trắng như tuyết, đồng mâu như ngọc lưu ly nhiễm huyết, đuôi hồ ly quét nhẹ trong màn sương chưa tan hẳn.
Không ai trong Cung Vô Cực không từng nghe qua tên của kẻ đó—
Phạn Bạch Yêm.
Ma Tôn, điện chủ Tuyệt Linh Điện. Ma giới huyết mạch thượng cổ. Kẻ được ghi trong bản án diệt trừ đầu tiên của chính đạo lẫn ma đạo phản loạn.
Cái tên này, vốn tưởng đã ngủ say vĩnh viễn trong Huyết Hải, sao giờ lại xuất hiện ở Thành Lưu Kinh?
Hắc y nhân ấy sắc mặt tái nhợt, hô to:
“Là nàng! Lui lại! Lui lại ngay!”
Những kẻ còn sót trong trận lập tức vận khinh thân pháp, không chút do dự mà rút đi như nước triều rút, bóng đen tan biến trong chớp mắt.
Phạn Bạch Yêm không đuổi theo.
Nàng xoay lại, thu lại huyết quang, áo đỏ phần gấu hơi dính bụi, lười biếng phủi nhẹ rồi quay sang nhìn Cố Tịch Vân.
“Vân quân, vai nàng chảy máu kìa.”Nàng cười như không cười, chậm rãi đưa tay ra. “Ta bế nàng về nhé?”
Cố Tịch Vân khẽ nghiêng mặt, gạt tay ra, lưng đã ướt mồ hôi lạnh.
Nàng nhìn Phạn Bạch Yêm một lát, rồi nói khẽ: “Ngươi cố ý để ta trúng một chiêu?”
Phạn Bạch Yêm nháy mắt: “Không phải nói ‘diễn’ cho thật sao? Nàng không thấy bọn họ mắc câu rất ngoan ngoãn à?”
“…Ta nên giết ngươi từ lúc còn ở Tuyệt Linh Điện.”
“Giờ thì muộn rồi,” Phạn Bạch Yêm nở nụ cười, bước đi thong thả về phía ánh đèn xa xa. “Muốn giết cũng phải đợi ta nấu cháo cho nàng trước đã.”
Gió đêm thoảng qua, mang theo mùi máu, nhưng cả hai đều không nói gì nữa.
...
Chỉ một thoáng ngón tay bấm quyết, hư ảnh trùng trùng lay động, cảnh vật quanh hai người đã đổi.
Khách điếm nhỏ nơi phố Nam, cửa phòng vừa khép lại, gió đêm cũng bị ngăn ngoài song cửa.
Cố Tịch Vân ngồi xuống mép giường, bàn tay trái siết nhẹ vạt áo rách nơi bả vai, khóe môi mím chặt, sắc mặt tái nhợt. Máu đã ngừng chảy, nhưng một chiêu kia quả thực không nhẹ.
Phạn Bạch Yêm lại chẳng vội vã gì, ung dung cởi bỏ huyết bào, tiện tay vắt lên bình phong.
Nàng nghiêng đầu nhìn Cố Tịch Vân, ánh mắt nửa có lệch nghiêng, nửa lại như cố tình trêu ghẹo.
“Vết thương kia… đau không?”
Cố Tịch Vân không đáp.
Phạn Bạch Yêm bước đến gần, chậm rãi ngồi xuống cạnh nàng, mùi hương dịu nhẹ từ thân hồ ly quấn tới.
“Cho ta xem một chút.”
“…Không cần.”
“Ồ?”
Phạn Bạch Yêm cười khẽ, đưa tay định kéo áo nàng ra. Cố Tịch Vân vội nghiêng vai tránh, nhưng người còn yếu, vừa cử động đã động đến vết thương, hơi cau mày.
Chính khoảnh khắc ấy, tay của Phạn Bạch Yêm không chút khách khí điểm vào huyệt đạo, thân thể Cố Tịch Vân lập tức mềm nhũn, không thể động đậy.
“Phạn Bạch Yêm—!”
Tiếng gọi chưa kịp biến thành kiếm khí, áo vai đã bị khẽ kéo xuống, lộ ra làn da trắng như tuyết, bên trên hằn một vết kiếm mảnh dài, sắc đỏ như hoa mai đầu xuân, nửa là vết thương, nửa là cấm kỵ bị xâm phạm.
Phạn Bạch Yêm nheo mắt nhìn, trong đôi mắt đỏ như thấm ánh đèn mờ.
“…Da đẹp thật.”
Nàng khẽ thốt, giọng trầm thấp, không rõ là cảm khái hay là cố tình khiêu khích.
“Ngươi—” Cố Tịch Vân nghiêng mặt đi, ánh mắt như gợn sóng ngầm, nhưng không giãy giụa, chỉ lạnh lùng nói: “Xem đủ chưa?”
Phạn Bạch Yêm chống cằm, ngắm thêm mấy nhịp thở rồi mới thong dong đáp: “Không đủ, nhưng nàng sắp giận rồi.”
Nàng vươn tay, ngón tay như nước mát lướt qua miệng vết thương một lượt, một tia linh lực ôn hòa thấm vào da thịt, giúp cầm máu, rồi lùi lại.
Không gian chợt lặng như tơ mỏng.
Phạn Bạch Yêm buông một tiếng thở dài nhàn nhạt, khôi phục vẻ lười biếng thường ngày, nửa nằm trên ghế, đuôi hồ ly trắng muốt xoắn lại bên chân.
“Được rồi, xem như ta làm việc tốt… Dù sao thì, nếu không phải vì ta, nàng đâu có dính chiêu kia.”
Cố Tịch Vân chỉnh lại y bào, khẽ hừ một tiếng, không phủ nhận nhưng cũng không trả lời.
Ánh trăng chiếu qua song cửa, rơi xuống sàn gỗ nhạt màu, kéo dài bóng hình hai kẻ vốn không thuộc về cùng một thế đạo.
Đêm ấy, gió xuân hiu hiu thổi qua ngói vỡ trên mái khách điếm cũ, thắp sáng vầng trăng bạc rơi xuống mặt đất như chảy thành suối mỏng.
Trong phòng, ánh đèn lồng đã tắt, chỉ còn lại u quang yếu ớt từ trời đêm xuyên qua cửa sổ giấy, chiếu lên bức màn trắng buông nhẹ.
Phạn Bạch Yêm đã sớm chiếm lấy giường. Nàng co chân nằm nghiêng, một tay gối đầu, đuôi hồ ly trắng xếp gọn bên người, thở nhè nhẹ. Gương mặt vùi nửa vào gối, mái tóc trắng xõa loang trên chăn như sương rơi nơi tuyết sơn.
Đây là lần thứ hai nàng ở lại phòng Cố Tịch Vân. Dù biết rõ đối phương không hề hoan nghênh, nàng vẫn không hề thấy áy náy.
“Nơi này linh khí thanh tĩnh, ta ngủ mới ngon.” Phạn Bạch Yêm từng nói vậy, giọng điệu không khác gì mèo hoang chọn chỗ ấm.
Cố Tịch Vân thì ngồi bên cửa sổ, thân khoác trường bào trắng đơn, mái tóc đen như mực buộc hờ, tay đặt trên chuôi Hà Vân Kiếm.
Nàng không ngủ. Cũng chẳng cần ngủ.
Phong ấn trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn giải, nhưng sau đêm giao thủ, luồng linh lực mỏng kia dường như trở nên ngoan ngoãn hơn, lặng lẽ xoay chuyển theo ý niệm.
Ánh mắt nàng bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như đang ngắm trăng, lại cũng tựa như đang suy tư điều gì. Chỉ có ánh kiếm dưới tay là nhẹ khẽ rung, lặng lẽ vang âm như đáp lại mạch tâm.
Một lúc sau, giọng nói lười nhác vang lên từ giường:
“Vân quân, nàng không mệt sao? Cứ ngồi như vậy, chân cũng tê a…”
Cố Tịch Vân không quay lại, chỉ nhàn nhạt đáp: “Không phiền Ma Tôn lo.”
Phạn Bạch Yêm khẽ cười, trở mình, vươn tay gác lên gối đầu, gương mặt trong bóng tối ẩn ẩn ánh trăng, lười biếng mà lại ranh ma:
“Thật ra nếu nàng chịu ngủ trên giường, ta cũng không ngại nhường nửa bên.”
“Không cần.”
Lời vừa dứt, một luồng kiếm ý nhàn nhạt khuếch tán, tựa hồ chỉ là cảnh cáo, cũng giống như thủ thế.
Phạn Bạch Yêm cười mà không nói nữa, vùi mặt vào chăn.
Trong im lặng, chỉ còn tiếng gió đêm nhẹ như khúc tiêu dài, và tiếng hồ ly thở đều đều trong mộng mị không ai biết là thật hay giả.
Cố Tịch Vân hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại nơi tấm chăn phủ trên thân hồ ly kia một chốc, rồi lại thu về.
Một đêm bình lặng. Nhưng trong lặng ấy, sóng ngầm đã bắt đầu khẽ lay.
...
Sáng sớm hôm sau, ánh dương còn chưa kịp xé tan tầng sương mỏng trên mái ngói cổ, trong phòng khách điếm, Phạn Bạch Yêm đã khẽ mở mắt.
Màn trời sáng mờ mờ, ánh sáng dịu như làn khói phủ qua song cửa. Nhưng giường chỉ còn lại một mình nàng.
Phạn Bạch Yêm xoay người, vươn tay chạm vào khoảng trống bên cạnh, đầu ngón tay chạm vào vết lạnh. Nàng híp mắt, không kinh ngạc cũng không thất vọng, chỉ là nhẹ thở dài một hơi.
“Chậc... lại trốn đi rồi à.”
Nói là trốn, nhưng trong giọng nói lại mang vài phần quen thuộc như sớm đã dự liệu. Phạn Bạch Yêm ngồi dậy, áo ngủ lụa mỏng rủ xuống vai, vài chiếc đuôi hồ ly trắng mềm cuộn lại, khẽ rung.
Nàng giơ tay, vẽ một vòng hư ảnh trước mặt. Một tầng sương bạc hiện lên như gương, trong gương là hình ảnh nơi đại sảnh tầng dưới khách điếm — Cố Tịch Vân, thay một thân y sam thanh nhã, tóc buộc gọn, ánh mắt lạnh đạm, đang lặng yên đứng giữa đám đông, lắng tai nghe đám người chung quanh bàn tán.
“Nghe nói Linh Phù Ngưng Mạch đã bị trộm mất vào đêm qua!”
“Đúng vậy! Nghe người trông coi nói, trong các phòng mật tàng còn lưu lại dấu vết giao đấu… hình như là do hai cao thủ động thủ.”
“Không ai biết là ai làm… Nhưng mà thủ đoạn cực nhanh, ngay cả Vân Đài Các cũng không hay biết!”
Trong đám người, có kẻ thấp giọng hạ câu: “Thậm chí có người đoán là… Ma đạo nhân sĩ gây nên!”
Cố Tịch Vân không nói gì, chỉ khẽ cau mày. Tựa như nàng không rõ thật giả, lại như đang âm thầm tính toán gì đó.
Phạn Bạch Yêm nhìn nàng, khoé môi cong cong, ánh mắt thoáng qua tia hứng thú.
“Quả nhiên là nữ chính… Cẩn trọng từng bước, không để lọt một khe hở nào.”
Nàng lẩm bẩm, rồi phất tay, tấm màn sương tan vào hư không.
Phạn Bạch Yêm lại nằm xuống giường, một tay gối đầu, ánh mắt chăm chú nhìn trần nhà gỗ cũ kỹ. Mái tóc trắng xõa rủ, đôi tai hồ ly khẽ rung. Nàng không vội vàng, lại như đang đợi một nước cờ kế tiếp xuất hiện.
“Linh Phù đã vào tay, người của Dịch Nhược Lâm cũng đã thử ra mặt… Vậy kế tiếp, hẳn sẽ là lần hội diện đầu tiên giữa hắn và nam chính, đúng không?”
Giọng nàng nhỏ như gió thoảng. Trong mắt lướt qua vài tia tính toán ẩn sâu, như thể đã nhìn thấu lớp màn sương của thiên mệnh.
...
Tịch dương chưa tắt, trong khách điếm có chút vắng lặng.
Cố Tịch Vân đẩy cửa bước vào, thân ảnh thanh lãnh như gió xuân chạm ngưỡng cửa. Nàng khép lại vạt áo, bên tay áo vẫn còn dấu bụi tro sau một ngày chen vai dò la giữa phố phường.
Trên giường, Phạn Bạch Yêm vẫn còn nằm nghiêng, tóc trắng như tơ trải dài, mấy chiếc đuôi hồ ly vắt qua thành giường đung đưa lười nhác. Thấy người trở về, nàng không ngẩng dậy, chỉ nghiêng đầu nhếch môi cười cợt:“Vân quân thật là nhẫn nại. Một buổi sáng giả làm thường nhân lắng nghe mấy lời đồn nhảm, chẳng ngán đến buồn ngủ?”
Cố Tịch Vân không đáp, đặt gói giấy nhỏ trên bàn gỗ bên cửa sổ, chậm rãi nói:“Bọn họ đều đoán rằng Linh Phù là bị một kẻ giấu mặt trộm đi, không ai dám chắc là ai.”Dừng một chút, nàng khẽ ngẩng đầu: “Ngươi ăn trước đi, còn nóng.”
Phạn Bạch Yêm vươn tay, nhưng lại không lập tức đụng đến đồ ăn, mà chống má nhìn Cố Tịch Vân chăm chú.
“Cố cô nương.” Nàng gọi, ánh mắt hồ ly mang theo vài phần nửa thật nửa giả, “Ngươi với Lục Trạm Thanh... là quan hệ gì thế?”
Cố Tịch Vân thoáng dừng tay, ánh mắt phẳng lặng như gương nước trong, lạnh nhạt nói:“Đạo hữu đồng môn.”
“Chỉ vậy thôi?” Phạn Bạch Yêm hơi nghiêng người, chiếc đuôi phía sau khẽ lay, môi khẽ cong, giọng điệu nửa trêu ghẹo:“Chẳng lẽ người như Lục Trạm Thanh chưa từng khiến lòng Cố tiên tử động một khắc nào sao? Nam tử ấy, bộ dáng cũng không tệ lắm.”
Cố Tịch Vân không đổi sắc mặt: “Không có.”
Lúc này, Phạn Bạch Yêm mới thật sự mở mắt nhìn nàng. Trong khoảnh khắc ấy, nàng nhận ra – ánh mắt của Cố Tịch Vân vẫn trong như tuyết mới, không có một tia nhiễu loạn nào. Ngay cả chút dao động khi nhắc đến nam chính trong nguyên tác cũng không.
Tĩnh lặng một hồi, Ma Tôn lười biếng ngáp nhẹ, cuộn người lại trên giường, trong lòng lặng lẽ thở dài:
“Là ta xen vào sớm quá rồi sao? Vẫn chưa để người động tâm, một chút cũng chưa.”
Nàng đưa tay kéo chăn phủ lên mặt, chỉ để hở đôi tai trắng động đậy.
“Phải nghĩ lại lối đi mới được.”
Rồi nàng nhắm mắt lại, giả bộ ngủ tiếp, nhưng đầu óc đã bắt đầu lặng lẽ xoay chuyển, bày bố nước cờ tiếp theo.
Canh giờ Thìn vừa qua, khách điếm dọn dẹp yên lặng.
Phạn Bạch Yêm khoác ngoại bào huyết sắc, tóc trắng buông dài, đuôi giấu kỹ dưới vạt áo, ánh mắt khẽ liếc về phía Cố Tịch Vân đang đứng ngoài cửa sổ, tay áo khẽ đong đưa theo gió sớm.
“Vân quân, nếu còn không đi, chỉ sợ tới giờ Thìn ba khắc, cửa thành sẽ bị canh cẩn nghiêm ngặt hơn.” Nàng nhàn nhạt nhắc nhở, tay vẫn nghịch chiếc ngọc bội hình hồ ly nhỏ treo bên hông.
Cố Tịch Vân không đáp, chỉ gật nhẹ đầu, đưa tay đặt Hà Vân Kiếm vào trong tay áo, rồi cùng Phạn Bạch Yêm lặng lẽ rời khỏi khách điếm.
Hai người như hai làn gió, yên lặng lướt qua phố phường đang bừng tỉnh, không ai phát hiện tung tích.
Nhưng khi vừa bước khỏi cổng thành phía Nam không bao xa, Cố Tịch Vân khẽ cau mày, bước chân đột nhiên chậm lại.
Phạn Bạch Yêm nghiêng đầu liếc nhìn nàng:“Có người theo à?”
Cố Tịch Vân không nói, nhưng sát khí mỏng đã hiện nơi đầu ngón tay.
Một khắc sau, bóng áo lam nơi rặng tùng sau lưng bất ngờ bị một luồng kiếm khí ép sát.
“Ra.”
Tiếng nói thanh lãnh của Cố Tịch Vân vang lên, tựa như hàn thủy tràn khỏi vỏ kiếm.
Kẻ bị vạch trần là một nữ tu mặc đạo bào xanh nhạt, thần sắc hoảng loạn, lập tức hiện thân quỳ một gối xuống đất, giọng run:“Tiền bối tha mạng! Vãn bối không có ác ý, chỉ là đêm qua vô tình… vô tình thấy hai vị lấy đi Linh Phù trong Vân Đài Các…”
Nữ tu này tuổi chừng hai mươi, tu vi chỉ mới Kết Đan sơ kỳ, nhưng ánh mắt lại cực kỳ linh hoạt.
Phạn Bạch Yêm bước lên, hơi nghiêng đầu nhìn nàng, cười cợt:“Ngươi nhìn được gì? Còn dám theo chúng ta?”
“Vãn bối không dám, thật sự không dám! Vãn bối chỉ là muốn xác minh... muốn xác minh xem có phải là thật không. Linh Phù ấy... thực sự rất quý, mà hai vị... lại có chút không giống người thường...”
Phạn Bạch Yêm chắp tay sau lưng, ánh mắt hứng thú dừng trên gương mặt trắng bệch của nữ tu kia.
“Ồ? Chỗ nào không giống?”
Nữ tu càng cúi thấp đầu, nhưng ánh mắt liếc qua ống tay áo Cố Tịch Vân, nhỏ giọng:“Hôm qua ở khách điếm, thấy vị cô nương này vào lúc sáng sớm… mà rồi đêm đến, lại thấy các hạ bên người nàng đột nhiên biến mất trong hư không... lại không hề để lại linh lực dao động…”
Cố Tịch Vân không nói một lời, nhưng tay đã đặt lên chuôi Hà Vân Kiếm.
Phạn Bạch Yêm lại cười nhẹ, nâng tay ngăn nàng:“Vân quân, không cần. Người này không phải người của Dịch Nhược Lâm, cũng không có sát khí. Dù sao cũng chỉ là một con thỏ tò mò mà thôi.”
Nàng bước tới, cúi người, nhẹ nhàng nâng cằm nữ tu kia bằng một ngón tay.
“Chỉ là… một con thỏ cũng cần biết nên câm miệng khi nào, hiểu chưa?”
Nữ tu gật đầu như giã tỏi: “Hiểu, hiểu! Vãn bối sẽ không nói ra, tuyệt đối không nói!”
Phạn Bạch Yêm mỉm cười, vỗ nhẹ mặt nàng rồi đứng dậy, quay đầu nói:“Đi thôi, Vân quân. Trời sắp mưa rồi.”
Cố Tịch Vân liếc nhìn nữ tu đang vẫn còn quỳ rạp dưới đất, thu tay áo, im lặng bước đi.
Chỉ còn tiếng gió sớm lướt qua cánh rừng hoang, kéo theo mùi mưa nhè nhẹ từ phương Đông.
...
Phạn Bạch Yêm cùng Cố Tịch Vân bước đi không quay đầu lại, thân ảnh nhàn nhã như đang dạo chơi nơi rừng sâu cỏ rậm, tựa hồ chuyện vừa rồi chỉ là cơn gió nhẹ.
Chỉ là, vừa ra khỏi cổng thành chưa bao lâu, một bóng đen như quỷ mị từ tán cây cao đáp xuống — âm thầm như bóng đêm nuốt trọn tia sáng.
Nữ tu nọ chưa kịp hoàn hồn, liền cảm thấy sau gáy tê rần, linh thức mơ hồ.
“Ngươi nói sẽ không lộ ra?”
Giọng nữ nhân thấp thoáng nơi tai, lạnh như sương giăng giữa trời đông.
Nữ tu chưa kịp cầu xin, một đạo chỉ mang theo sát khí tuyệt đối đã xuyên qua tâm mạch.
“Thứ Tôn Thượng không muốn lưu lại, đều là rác.”
Tụ Ly thu tay, ánh mắt không hề có gợn sóng. Hắc bào tung bay, thân ảnh nàng hòa vào bóng rừng, biến mất không một tiếng động.
Chỉ để lại xác một người tu hành còn mang theo kinh hoảng trong mắt, ngã xuống cỏ ẩm, máu ngấm vào đất, chẳng ai hay.
...
Chiếc xe ngựa bọc gỗ nam mộc lăn bánh chầm chậm trên quan đạo, hai bên là rừng trúc lay động theo gió, từng tán lá va vào nhau vang khẽ như tơ đàn.
Ngựa kéo xe không phải phàm thú, vó đạp nhẹ như gió thoảng, song vẫn nhanh nhẹn bền bỉ, đi suốt nửa canh giờ không mỏi.
Trên ghế đánh xe là Cố Tịch Vân, thân mặc bào trắng, thanh kiếm giấu trong tay áo, khí tức thanh lãnh mà trầm ổn.
Bên trong xe ngựa, Phạn Bạch Yêm khoanh chân tựa lên gối mềm, áo choàng đỏ như huyết phủ kín, ba chiếc đuôi hồ ly phẩy phẩy lười nhác. Một tay nàng cầm trái nho từ hộp ngọc lạnh, tay còn lại nhẹ vuốt sợi tóc trắng vương nơi cổ.
Từ khi lên đường, Ma Tôn vẫn chưa mở miệng nói sẽ đi đâu.
Cố Tịch Vân không hỏi.
Nàng đã quen rồi.
Chỉ khi xe đã đi thêm được dặm dài, tiếng rèm cửa khẽ rung, Phạn Bạch Yêm mới cất giọng mơ hồ:
“Lưu Kinh cách đây ba thành, có một tửu lâu nhỏ nằm nép bên hồ, tên gọi U Duyên Các.”
Ngón tay nàng nhẹ gõ vào thành xe, đôi mắt bán nhắm như đang ngâm nga một bài cổ khúc.
“Rượu ở đó, ấm đầu, lạnh hậu, dư vị như hồn ngọc thấm vào cốt. Từng uống một lần liền không quên được.”
Dừng một lát, môi nàng cong nhẹ:
“Tiểu Vân quân, hay là ghé qua một chuyến?”
Cố Tịch Vân không đáp, nhưng tay nàng siết cương chặt hơn một chút, đầu ngựa chệch sang hướng tây nam.
Phạn Bạch Yêm cười khẽ, âm thanh lười biếng như ngái ngủ.
Nàng biết, Cố Tịch Vân chưa từng từ chối bất kỳ yêu cầu nhỏ nhặt nào của mình, ít nhất là cho đến hiện tại.