Thiên Mệnh Vi Nữ, Ma Tôn Vi Tâm

Chương 28: Thành Lưu Kinh



Trên con đường lát đá xám phủ đầy mưa bụi, gió nhẹ phất qua mái hiên lầu các, kéo theo hương trà và mùi bánh nướng nhàn nhạt từ mấy gian hàng ven phố.

Phạn Bạch Yêm khoác huyết bào rộng tay, tóc đen buông dài, tay trái cầm quạt xương hồng chưa mở, tay phải cầm một xâu hồ lô đường bóng loáng. Cố Tịch Vân đi bên cạnh, mắt nhìn thẳng, khí tức thanh lãnh, kiếm khí nơi đáy mắt tựa như hồ băng lặng gió.

Cả hai chầm chậm bước qua khúc quanh phố chợ, chợt nghe tiếng khóc thút thít.

Một tiểu nha đầu chừng bảy tám tuổi, tóc búi hai bên, má đỏ bừng vì gió, đang ngồi xổm nơi góc tường, ôm lấy đầu gối mà nức nở. Vài người qua đường liếc mắt, không ai thật sự dừng lại.

Phạn Bạch Yêm dừng chân.

Nàng cúi người, đưa tay nhấc nhẹ cằm tiểu cô nương:“Khóc cái gì? Ai khi dễ ngươi?”

Tiểu cô nương nhìn thấy người tới, nước mắt còn đọng nơi mi, nghẹn ngào đáp:

“Mẫu thân ta... ta bị lạc mẫu thân…”

Phạn Bạch Yêm nhíu mày, không giận, chỉ “ừ” một tiếng. Nàng lấy từ tay áo ra một cây hồ lô đường, đưa đến trước mặt tiểu nha đầu, giọng lười biếng mà mang vài phần dỗ dành:

“Khóc sẽ không tìm được người. Ăn cái này đi, rồi ta chỉ cho.”

Tiểu cô nương rụt rè nhận lấy. Phạn Bạch Yêm nghiêng đầu, ánh mắt đỏ như son nhìn quanh một lượt, chỉ về phía cuối phố:

“Đó, y phục màu lục, búi tóc còn cài ngọc hồ lô, đứng dưới biển trà quán, chính là mẫu thân ngươi.”

Tiểu nha đầu ngẩng đầu nhìn theo, vừa thấy liền reo lên “Mẹ, mẹ ơi!” rồi ôm hồ lô đường chạy đi.

Một cơn gió nhẹ cuốn qua, làm bay vài sợi tóc bên tai Cố Tịch Vân. Nàng nghiêng đầu, nhìn bóng lưng Phạn Bạch Yêm dưới nắng chiều đang nhàn nhã che quạt, lười biếng mà ung dung, không nhanh không chậm bước tới.

Cố Tịch Vân trầm mặc một khắc, rồi hỏi khẽ:

“Ngươi nhìn ra mẫu thân của nó ở đâu trong chớp mắt?”

Phạn Bạch Yêm không quay đầu, chỉ cười:

“Một lão bà vừa khóc vừa chạy khắp phố, tay còn cầm hà bao thêu tên nữ nhi. Nếu đó còn không phải mẫu thân nó, ta chém đầu xuống cho ngươi.”

Giọng nói kia lười nhác, như thể vừa qua là chuyện không đáng nhắc tới.

Cố Tịch Vân lại không lên tiếng.

Người này, là Ma Tôn sao?

Sử sách ghi, nàng từng dùng máu kẻ thù tưới cây ma lan, giết ba trăm đệ tử chính đạo chỉ để luyện một trận pháp khống tâm. Thậm chí còn… mang da của linh thú quý mà trải đường lên Tuyệt Linh Điện.

Nhưng...

Một người như vậy, vì sao lại dừng bước vì tiếng khóc trẻ con? Vì sao lại biết cách dỗ dành một đứa nhỏ bằng một xâu hồ lô đường?

Bước chân nàng khựng lại nửa phần, rồi chậm rãi đuổi theo bóng huyết bào đỏ thẫm phía trước.

Cố Tịch Vân thu lại ánh mắt, thế nhưng bước chân lại vô thức rảo nhanh, không để khoảng cách giữa hai người kéo dài.

Không hiểu sao, nàng lại muốn đi gần một chút.

Tựa như nếu để xa quá, thứ gì đó sẽ vuột khỏi tay.

Nàng khẽ nhíu mày, một tia cảm xúc không tên thoáng lướt qua trong mắt, rồi bị nàng mạnh mẽ đè nén xuống.

Thanh âm ôn hòa mà uy nghiêm của sư tôn Lưu Chân Thiên vang lên trong ký ức, như gió qua vách đá:

“Tịch Vân, nhân tâm khó dò. Người mang tà mệnh, không thể đo lường bằng vẻ bề ngoài.Có những kẻ, bề ngoài ôn nhu, bên trong là rắn độc. Có những kẻ, tuy tay nhuốm máu, lại không mất đi bản tâm.”

“Nhưng... dù là thiện hay ác, con đều không được để tâm bị dao động. Tâm kiếm một khi dao động, kiếm ý tất sẽ loạn. Nhớ lấy.”

Bàn tay Cố Tịch Vân siết chặt vạt áo, lạnh lẽo nơi đầu ngón tay khiến nàng lập tức thu thần.

Nàng không nên nghĩ thêm nữa.

Người kia là Phạn Bạch Yêm. Là Ma Tôn.

Dù vừa rồi có là mười xâu hồ lô đường, một trăm đứa trẻ được cứu—thì máu tươi từng đổ trên Tuyệt Linh Điện vẫn còn đó. Không thể vì một khoảnh khắc lương thiện mà phủ nhận vạn kiếp nghiệp chướng nàng đã gieo.

Cố Tịch Vân cụp mi, bước chậm lại nửa phần.

Nhưng... ánh mắt nàng vẫn bất giác hướng về phía trước, nơi huyết bào phất động giữa làn gió, nơi mái tóc trắng dài kia khẽ tung theo từng nhịp bước nhàn nhã.

Tựa như...

Tựa như nếu không nhìn, nàng sẽ bỏ lỡ một điều gì quan trọng.

...

Về tới khách điếm.

Tiểu nhị đón tiếp đã quen mặt hai người, vừa thấy bóng huyết bào và thanh y liền khom người dẫn lối, không dám nhiều lời.

Phạn Bạch Yêm chắp tay sau lưng, bước vào hành lang gỗ, ánh mắt đảo qua một lượt, cười khẽ:

“Phòng ta ở phía Tây, sát bên phòng ngươi... nhưng giường hơi cứng, chẳng hợp ta nằm.”

Cố Tịch Vân dừng bước.“Nếu không hợp, có thể bảo tiểu nhị đổi.”

“Không thích đổi,” nàng nói, quạt xương khẽ mở ra che nửa khuôn mặt, chỉ lộ đôi mắt đỏ như máu đào, đuôi mắt cong cong:

“Ta muốn ngủ phòng ngươi.”

Cố Tịch Vân chau mày, không rõ thật giả:

“Ngươi đùa?”

Phạn Bạch Yêm gật đầu, rồi lại lắc đầu, thong thả đáp:

“Không đùa. Phòng ngươi ấm, giường mềm, hương cũng thơm. Có điều quan trọng nhất là, ngươi ở đó.”

Cố Tịch Vân: “…”

Trong khoảnh khắc, nàng không biết phải đối đáp thế nào.

Phạn Bạch Yêm đã bước qua nàng, đầy cửa mà vào, váy bào huyết sắc phất nhẹ, để lại hương cỏ ngọt dịu nhàn nhạt.

Bóng dáng ấy ung dung nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, không hề khách khí, còn tiện tay lấy một quả lê trên bàn, cắn một miếng, rồi nghiêng đầu nhìn nàng“Ngươi luyện kiếm cả ngày, tối cần người hộ pháp. Ta nằm đây, lỡ có ai ám toán ngươi lúc ngủ thì sao?”

Cố Tịch Vân khẽ hít sâu một hơi, định cất lời đuổi nàng ra, nhưng khi nhìn thấy ánh đèn phản chiếu lên mái tóc trắng ấy, lại chẳng biết vì sao, lời đến môi liền nghẹn lại.

Sau một lúc trầm mặc, nàng chỉ nhẹ nhàng khép cửa, xoay người bước vào phòng.

Phạn Bạch Yêm nghiêng người nhường chỗ, giọng nói mang ý cười:

“Yên tâm, ta không đoạt chăn.”

Cố Tịch Vân không đáp, chỉ xoay lưng về phía nàng, ngồi xuống giường, bắt đầu vận khí tịnh tâm.

Nhưng trong lòng nàng, một chút bình tĩnh cũng không gom đủ.

...

Ánh đèn mờ nhạt lay động trên vách gỗ, phản chiếu từng đường nét trên khuôn mặt thanh lãnh của Cố Tịch Vân. Nàng ngồi xếp bằng bên giường, lưng thẳng như tùng, tay đặt trên đầu gối, vận chuyển linh lực trong tĩnh lặng.

Nhưng càng cố nhập định, tâm càng loạn.Mỗi một vòng linh lực lưu chuyển, đều như bị ánh mắt kia kéo lệch đi một phần.

Tịch Vân khẽ mở mắt, nhìn về phía người đang nằm nghiêng trên nhuyễn tháp. Mái tóc trắng phủ lưng, nửa mặt vùi trong gối, y phục lười biếng buông lơi lộ cổ ngọc, như một con hồ ly đã tìm được ổ ấm mà cuộn mình lại.

Cố Tịch Vân chợt nhớ tới ánh mắt nàng khi đưa kẹo hồ lô cho tiểu nha đầu.

Đó không phải là ánh mắt của Ma Tôn.

Ít nhất, không phải là ánh mắt của kẻ dùng máu để tưới cây như trong ghi chép.

“Nàng là Ma Tôn. Là ác nhân bị vạn đạo phỉ nhổ.”

“Nhưng... vì sao ta không thấy sợ nàng?”

Cố Tịch Vân tự hỏi chính mình, tay vô thức nắm chặt chuôi kiếm đặt bên giường. Thanh Hà Vân Kiếm khẽ ngân rung, như cảm ứng được nội tâm bất ổn.

“Nếu là giả dối... vì sao có thể tự nhiên đến vậy?”“Nếu là tính kế... thì nàng tính gì khi ngủ ngay bên cạnh ta, không bày kết giới, không hạ chú cấm?”

“Nếu... là thật...”

Tâm niệm vừa dấy, nàng đã mạnh mẽ gạt đi.

Không thể dao động. Kiếm tâm một khi nhuốm bụi trần, sẽ không còn sắc bén.

Nàng nhắm mắt lại, ép bản thân trầm vào tĩnh tọa.

...

Gần canh ba.

Ngoài cửa sổ, gió đêm lùa qua khóm trúc, phát ra tiếng xào xạc mơ hồ như ai thì thầm.

Phạn Bạch Yêm đột nhiên mở mắt.

Ánh mắt nàng bình tĩnh nhưng thanh tỉnh khác thường. Tai hồ ly hơi giật nhẹ, đuôi vẩy khẽ một cái dưới lớp áo mỏng. Trong không khí, có một tia linh tức lạ lẫm lặng lẽ trôi vào.

Không phải yêu, không phải ma, cũng chẳng phải linh thú.

Là thứ đã chết từ lâu... nhưng lại vẫn quẩn quanh trong nhân thế.

Quỷ khí.

Phạn Bạch Yêm ngồi dậy, ánh mắt quét qua gian phòng, rồi dừng lại ở góc bàn, nơi chiếc gương đồng nhỏ lặng lẽ đặt đó từ lúc chiều, không ai động vào.

Mặt gương đột nhiên hiện ra một tầng sương trắng mỏng, như bị hơi thở âm lãnh phủ lên.

Hồ ly trắng nheo mắt, cười khẽ một tiếng:

“Có trò vui rồi.”

Nàng quay đầu liếc nhìn Cố Tịch Vân vẫn đang nhập định:

“Tịch Vân tiên tử a, ngươi ngồi yên đó... để ta xem thử, ai dám tới gõ cửa nửa đêm.”

Dứt lời, thân ảnh huyết sắc nhàn nhạt mờ đi, một tia hồng quang lướt ra khỏi cửa sổ, không phát ra tiếng động.

Hồng quang chớp động giữa màn đêm, như sợi tơ máu mảnh quấn lấy gió khuya. Phạn Bạch Yêm đứng trên nóc khách điếm, mắt nheo lại nhìn về hướng hậu viện. Ánh trăng nhàn nhạt phản chiếu lên khuôn mặt nàng, nửa nghiêm túc, nửa hứng thú.

Phía dưới, một luồng khí đen lượn như rắn nước, đang len lỏi theo kẽ gạch, hướng thẳng tới phòng nàng vừa rời đi.

Chẳng buồn đánh động, nàng giơ tay nhẹ nhàng búng ra một cái.

Một tia hồng quang bắn xuống, rơi ngay giữa lằn khí đen, khiến thứ đó rú lên quỷ dị, như tiếng trẻ con khóc giữa giờ tý. Một bóng người ẩn dưới bùa che hồn lảo đảo bước ra, sắc mặt trắng bệch, tay cầm một lá linh phù đang cháy đỏ từng chút một.

“Cô... cô nương tha mạng!” Hắn run giọng quỳ xuống, răng va vào nhau côm cốp.

Phạn Bạch Yêm đáp đất như không xương, ánh mắt nhìn xuống, tà mị mà thong thả:

“Ngươi là ai phái tới? Mục tiêu là ta, hay là người trong phòng ta?”

“Không... không phải nô tài chủ ý... là người khác sai khiến...” hắn run lẩy bẩy, đầu cụng xuống đất, “Nói là muốn dẫn khí quỷ dụ... dụ vị nữ tu trong phòng đó... làm nàng nhiễm tà... sau này dễ luyện...”

Chưa dứt lời, cổ tay hắn đã bị xích đỏ quấn lấy.

Phạn Bạch Yêm kéo hắn lên như kéo một con cá chết, giọng nhàn nhạt:

“Dẫn quỷ để hạ tâm ma? Cũ quá rồi. Kẻ sau lưng ngươi... nghĩ ta không nhận ra trò bẩn như vậy?”

“Là... là người của Bắc Vực... mặc hắc y, không lộ mặt... chỉ để lại pháp phù có khắc chữ ‘Dịch’…”

“‘Dịch’…” nàng cười khẽ, “Chẳng lẽ lại là Dịch Nhược Lâm của Vô Cực Cung?”

Kẻ kia toàn thân run lên, hiển nhiên đã bị đoán trúng.

Phạn Bạch Yêm không vội ra tay, chỉ xoay đầu nhìn về phía phòng bên:

“Vì Tịch Vân mà giăng bẫy, người trong chính đạo dạo này cũng biết chọn mồi nhỉ.”

Nàng vươn tay, điểm vào mi tâm tên kia, trực tiếp phong cấm linh thức hắn, rồi lười nhác gọi một đạo ma khí mang hắn đi nhốt: “Đưa về Tuyệt Linh Điện, giao cho Tụ Ly hỏi.”

Sau đó, nàng bước chậm rãi trở về, dáng vẻ như vừa dạo chơi một vòng tiêu dao.

...

Khi nàng về đến phòng, Cố Tịch Vân vẫn đang tọa thiền, đôi mày hơi nhíu, có lẽ cảm ứng được khí quỷ vừa rồi nhưng chưa rõ nguyên do.

Phạn Bạch Yêm không nói gì, chỉ rũ tà áo ngồi xuống bên tháp, duỗi chân như mệt mỏi:

“Có kẻ không biết sống chết, muốn dùng mấy con quỷ yếu ớt hù ngươi. Ta thay ngươi xử lý rồi.”

Cố Tịch Vân mở mắt, ánh nhìn sâu lắng: “Ngươi ra tay?”

“Ừ. Không tiện để ngươi tỉnh dậy giữa đêm, kiếm còn chưa kịp rút đã nhiễm tà.”

Nàng cong mắt cười, như thể chuyện vừa rồi chỉ là tiểu hài chơi trốn tìm, nhẹ nhàng đến mức không đáng nhắc tới.

Nhưng Cố Tịch Vân biết rõ, chuyện này không đơn giản.

“Có người cố ý nhằm vào ta. Và nàng... lại không do dự chắn trước.”

Nàng nhìn Phạn Bạch Yêm, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp, như mạch nước ngầm dưới băng tuyết, chưa kịp gọi tên.

...

Sáng sớm, Thành Lưu Kinh.

Gió sớm thổi nhẹ qua song cửa, mang theo hương mai nhàn nhạt từ phố chợ xa xa. Nắng sớm chưa rọi tới đầu tường, trong phòng khách điếm, một chiếc chăn gấm màu huyết diễm vẫn phủ lười trên giường, dưới lớp chăn ấy, Ma Tôn lười biếng vẫn chưa tỉnh dậy.

Phạn Bạch Yêm ngọ nguậy vài lần, tay áo đỏ rộng dang ra, vẫy vẫy mấy chiếc đuôi hồ ly trắng tuyết đang rũ xuống bên mép giường. Tai hồ ly trên đầu nàng cũng động đậy, nhưng rốt cuộc vẫn là lười, chỉ ngáp một tiếng khẽ.

Nàng lầm bầm, không mở mắt:“Cố Tịch Vân, hôm nay ta không dậy đâu… Người ra ngoài kiếm chút gì cho ta ăn đi.”

Nói xong lại trở mình, chăn gấm phủ kín một lần nữa, chẳng khác nào tiểu hồ ly ngủ vùi trong tuyết, ngoài miệng làm cao nhưng kỳ thực chẳng chút khí thế Ma Tôn.

Cố Tịch Vân đứng bên giường, y bào trắng điểm lam, lặng lẽ không nói một lời. Ánh mắt nàng rơi trên người đối phương nửa chớp mắt, sắc mặt chẳng đổi, nhưng trong lòng lại khẽ thở dài.

Ma Tôn... là như vậy sao?

Lời muốn từ chối đã lên đến miệng, rốt cuộc vẫn bị nàng nuốt xuống. Cố Tịch Vân xoay người, nhẹ tay khép cửa. Hà Vân Kiếm giấu trong tay áo, vỏ kiếm lạnh như nước, đi theo bên chân nàng tựa như mạch sương chảy dài trên đá trắng.

Ra khỏi khách điếm, phố chợ đã rộn tiếng người. Không như đêm qua tĩnh mịch, hôm nay Thành Lưu Kinh hiển nhiên nhộn nhịp lạ thường.

Khách nhân bốn phương, tu sĩ áo lam, thương nhân áo gấm, cả tiểu đồng áo ngắn cũng chen chúc trên phố. Người người đều bàn tán một việc:

“Ngươi nghe chưa? Ngày mai, Vân Đài Các sẽ mở hội hiếm có, nói là có dị bảo xuất thế!”

“Là bảo vật gì thế? Ta nghe nói là từ bí cảnh Vô Di, được mang về chỉ mới ba ngày!”

“Không rõ tên, nhưng có thể giúp người luyện mạch trùng sinh, nghe đâu kẻ phế mạch cũng có thể hoàn mạch!”

Cố Tịch Vân đi ngang qua một quầy điểm tâm, không ngừng bước chân, nhưng tai vẫn nghe rõ từng chữ.

Linh Phù Ngưng Mạch.Chỉ một loại linh phù như truyền thuyết, có thể tạm thời nối lại đứt đoạn trong linh căn, giúp tu sĩ bị thương trọng tụ lại chân khí. Bảo vật như vậy, không thể tùy tiện xuất hiện giữa phàm trần.

Nàng nhíu mày, ánh mắt lạnh như mặt hồ tĩnh lặng. Tuy đoán được nhưng không hỏi, không xen lời.

Đi ngang qua một quầy bánh bao nóng hổi, nàng dừng lại, mua một phần thanh đạm, thêm một chút điểm tâm ngọt.

Tay cầm đồ ăn, lòng lại không yên.

Vì sao Vân Đài Các lại có Linh Phù Ngưng Mạch? Ai là người đứng sau? Lại còn đúng lúc này, ngay khi nàng và Ma Tôn lưu lạc đến nhân gian?

Cố Tịch Vân cụp mắt, gió thổi qua vạt áo nàng, kéo dài bóng kiếm tu đơn độc giữa chợ đông.

Nàng nhớ lại vẻ mặt mơ ngủ của Phạn Bạch Yêm lúc nãy, không khỏi nhíu mày.

Ma Tôn gì chứ... không có chút phong thái uy nghiêm nào cả.

Nhưng nói thế nào cũng khó mà hình dung. Người kia... cứ như là cố ý như thế.

Gió sớm đã lắng, đường phố dần tan bớt mù sương. Cố Tịch Vân xách theo hộp tre đựng điểm tâm, từng bước quay về khách điếm. Dưới tàng cây trúc bên hiên, ánh nắng mỏng nhẹ rơi trên vạt áo trắng của nàng, khiến bóng người càng thêm tịch mịch.

Nàng đẩy cửa bước vào.

Phòng trong vẫn vậy - rèm lụa buông rũ, lư hương chưa tàn, sàn gỗ có chút dấu chân lông hồ ly. Nhưng giường trống rỗng, chăn gấm đã xốc một bên, người kia... không còn.

Ánh mắt Cố Tịch Vân khẽ trầm xuống, tay vẫn giữ hộp tre, bước chân nhẹ nhàng như trước nhưng trong lòng đã khẽ động.

Ma Tôn không có phong thái gì cả, là nàng đã nghĩ vậy - nhưng dù lười biếng, hồ ly kia cũng chẳng phải loại bỏ đi đầu óc. Lúc rời đi, rõ ràng Phạn Bạch Yêm còn nói “ta không dậy đâu”, mà giờ lại... không một bóng.

Cố Tịch Vân im lặng đặt hộp tre lên bàn, không ăn, không gọi, chỉ bước tới bên cửa sổ, khẽ vén rèm.

Nắng ban mai rọi lên ánh mắt nàng, trong xanh tĩnh lặng, tựa như hồ nước sâu không đáy.

Không có linh lực, nhưng nàng vẫn cảm nhận được… một mảnh khí tức vừa bị thu lại.

Phạn Bạch Yêm đã rời đi, cố ý không để nàng biết.

Hơi thở chập trùng, nàng khẽ ngẩng đầu, mắt nhìn về phía xa, là Vân Đài Các, hay là nơi khác?

Chợt, bên ngoài truyền vào tiếng bước chân nhẹ. Một tiểu nhị hô vọng từ xa:

“Khách quan, sáng nay có thư gửi đến quý phòng, là một nữ tử áo đỏ đưa tới... nói là để lại cho người áo trắng!”

Cố Tịch Vân xoay người.

Tiểu nhị hai tay dâng một cuộn giấy lụa mỏng, bên ngoài dùng dây đỏ nhạt buộc lại, nhẹ như chẳng có pháp lực nào đọng trên đó, nhưng nàng biết, đây là thứ chỉ một người mới viết được.

Cởi dây, mở thư.

Giấy lụa chỉ có một dòng, nét bút lười biếng, hơi nghiêng về phía bên trái, viết:

“Ta ra ngoài xem hội, đừng lo.Nếu ngươi đói thì ăn trước. Ta sẽ ăn sau. Không cần để dành.”

Bên dưới còn thêm một hình vẽ hồ ly nguệch ngoạc đang ăn nho, miệng mở to, tròn vo vô hại.

Cố Tịch Vân nhìn tờ giấy một lúc lâu, rốt cuộc... không nhịn được khẽ cười.

Chỉ trong thoáng chốc, ý cười liền thu lại, nàng ngồi xuống, rút một tờ khăn tay, lau hộp tre sạch sẽ, tự mình ngồi dùng bữa.

Mắt nàng dừng lại ở hình vẽ hồ ly trên giấy, ánh nhìn trầm tĩnh nhưng khó lường. Nàng biết rõ, Phạn Bạch Yêm sẽ không đơn giản chỉ đi “xem hội”.

...

Vân Đài Các.

Dòng người chen chúc, tiếng rao hàng, tiếng tu sĩ đàm luận chuyện trời đất, tất cả hòa vào một luồng ồn ã mà có tiết tấu. Dưới lớp phồn hoa kia, Cố Tịch Vân bước chậm, không nổi bật cũng không mờ nhạt.

Nàng cầm chiếc hộp tre trống rỗng, ánh mắt nhàn nhạt quét một vòng rồi dừng lại trên những dấu vết rất nhỏ mà người thường không thể thấy — một sợi tơ linh khí cực mảnh, rất nhạt, có lẫn mùi ngọt của nho chín.

Khóe môi nàng khẽ nhếch, tuy rằng không rõ ràng, nhưng mang theo một tia ý cười như có như không.

“Lười đến vậy… còn không che được khí tức khi ăn.”

Tuy linh lực bị phong ấn, nhưng Cố Tịch Vân chưa từng quên luyện kiếm hay vận chuyển tâm pháp. Từ đó, nàng vẫn duy trì khả năng cảm thụ khí cơ — một kiểu “cảm” vượt qua mắt thường, chỉ có những người tâm ý tĩnh lặng mới đủ sắc bén để nhận ra.

Phạn Bạch Yêm không ở lại khách điếm là nàng đã đoán được. Chỉ là không ngờ… nàng ta đến nhanh như thế.

Ánh mắt Cố Tịch Vân nhẹ nhàng nâng lên — qua hai tầng mái các, qua đỉnh tháp, nàng thoáng nhìn thấy… một vạt đỏ mảnh như hồng vân, lướt qua mái ngói cao.

“Quả nhiên.”

Trong khoảnh khắc, có người chen qua vai, tiếng ồn lại ùa tới, che lấp cả cái bóng hồng kia. Nhưng nàng không cần nhìn nữa, vì đã xác định được vị trí.

Trên mái cao tầng ba, mái ngói cong vút tựa cánh hạc, sương mai chưa tan hẳn, sườn ngói phủ một lớp ánh sáng nhạt.

Một bóng đỏ đứng thản nhiên trên đỉnh các, váy dài lay động theo gió, như ngọn lửa quẩn quanh trên trời cao.

Phạn Bạch Yêm ngậm một quả nho.

Đúng vậy — ngậm, chứ chẳng ăn.

Nàng chẳng buồn ngồi, cũng chẳng buồn che khí tức. Một tay chống bên hông, một tay cầm chùm nho, tai hồ ly lười biếng cụp xuống, đuôi trắng như tuyết thòng lơ lửng vắt ra sau. Mỗi khi gió thổi, đuôi nàng lại đung đưa, như sắp lăn xuống ngói nhà bất cứ lúc nào.

Từ vị trí này có thể nhìn xuống đại quảng trường Vân Đài Các — nơi sáng mai sẽ trưng bày pháp vật trọng yếu.

Bên dưới, tu sĩ chính đạo lui tới dập dìu, hộ vệ y phục hoa lệ, tu vi bất phàm. Nhưng không ai ngẩng lên.

Bởi vì không ai cảm nhận được nàng.

Phạn Bạch Yêm lười biếng nhai nho, ánh mắt mang theo chút trêu ghẹo nhàn tản, tự nói với mình:

“Linh Phù Ngưng Mạch à... quả nhiên là ngươi, mảnh phù cổ đầu tiên sắp lộ ra rồi.”

Nàng giơ chùm nho lên cao, ngẫm nghĩ, cắn thêm một quả nữa. Mắt nàng lướt qua đám người bên dưới như xem diễn, rồi đột nhiên khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lười nhác thoáng nghiêm lại một phân.

Phía đông quảng trường, có một bóng áo trắng vừa lướt qua, tóc dài buộc gọn, tay cầm hộp tre trống rỗng — không nhanh không chậm, cũng chẳng nhìn ai.

Là Cố Tịch Vân.

Phạn Bạch Yêm nhìn một lát, cong môi cười nhẹ, lẩm bẩm:

“Bị ngươi đoán được rồi sao...”

Gió thổi qua mái ngói, làm mảnh gấm đỏ nơi cổ áo nàng nhẹ nhàng bay lên. Hồ ly kia không hề né tránh, trái lại còn nằm dài ra mái nhà, chậm rãi gối đầu lên cánh tay mình, ánh mắt lười nhác vẫn hướng về phía đông, chờ xem, ngày mai, ai sẽ ra tay trước.

...

Vân Đài Các – đêm đến.

Trăng mỏng như tơ lặng lẽ treo trên đỉnh mái ngói, ánh sáng lướt qua cột trụ lầu cao, đổ bóng rải rác khắp quảng trường tĩnh mịch.

Giữa tầng ba – nơi ngày mai sẽ trưng bày mảnh Linh Phù – linh lực phòng hộ đã được bố trí hoàn chỉnh. Trận pháp tầng tầng, sát khí ẩn tàng, chỉ chờ kẻ bất kính bước vào.

Thế nhưng… đêm nay, có hai người chẳng ai thèm xem là "bất kính".

Gió đêm lướt qua hành lang vắng. Trên cây cột đá khắc hoa văn long ẩn vân, một bóng đỏ vừa hạ xuống, không phát ra một tiếng động.

Phạn Bạch Yêm, vẫn là huyết bào rực rỡ, mái tóc trắng buộc hờ, vài sợi lòa xòa trước trán. Nàng đưa tay bóc vỏ một quả nho, ngậm trong miệng, thong dong ngồi xổm trên xà nhà mà nhìn xuống dưới.

Dưới kia, Cố Tịch Vân lặng lẽ bước vào từ hướng khác, áo trắng như tuyết, bóng dáng mảnh mai mà khí tức sắc như đao.

Hai người một trên một dưới, đều dừng bước trong cùng một sát na — rồi đồng thời ngẩng đầu nhìn nhau.

Ánh mắt giao nhau, thời gian dường như ngưng đọng một chớp mắt.

Phạn Bạch Yêm khẽ cong môi:

“Ồ? Tiểu tiên quân, ta còn tưởng ngươi sẽ lại giả vờ không thèm quan tâm.”

Cố Tịch Vân cau mày.

“…Ngươi theo dõi ta?”

Phạn Bạch Yêm nhướng mày, nhẹ đáp:

“Không hề, là ta đến trước, ngươi theo ta mới đúng. Nhưng thôi, ai theo ai cũng chẳng sao. Trộm đồ đâu thể tính đạo lý.”

Nàng ngậm nho cười khẽ, rồi từ xà nhà nhẹ nhàng nhảy xuống, bước chân chạm đất không một tiếng vang.

Ánh mắt Cố Tịch Vân lướt qua nàng, dừng ở vạt áo hồng kia đang thấm ánh trăng — không giống một kẻ lẩn trốn, mà như minh chủ vào cung dự yến.

“Ngươi cũng muốn Linh Phù Ngưng Mạch?”

“Muốn thì sao? Không muốn thì ta mò đến đây làm gì, ngắm ngói sao?” – Phạn Bạch Yêm thản nhiên, tay vẫn cầm chùm nho chưa hết.

Cố Tịch Vân không đáp, mắt nhìn trận pháp phía trước, hơi cau mày. Trận pháp này… quả thật cổ quái.

Phạn Bạch Yêm bước lại gần, đứng song song bên nàng, thấp giọng nói:

“Một mình ngươi phá không nổi. Phải có hai người, từ hai hướng cùng tiến. Muốn đi cùng ta không?”

Cố Tịch Vân quay đầu nhìn nàng một khắc, ánh mắt trầm lặng.

Phạn Bạch Yêm vẫn cười, nhưng lần này có chút nghiêm túc, nói khẽ:

“Ta không giở trò, không đùa. Lấy được thứ đó rồi, ta không tranh với ngươi.”

Gió thổi qua hành lang, làm đuôi tóc trắng và đen cùng lay động trong ánh trăng nhạt.

Một lúc lâu sau, Cố Tịch Vân rốt cuộc khẽ gật đầu.

“Được.”

Phạn Bạch Yêm cong môi, hệt như hồ ly vừa dụ được một người hiếm hoi dắt vào ổ cỏ, nhẹ nhàng nói:

“Vậy thì, đi thôi nào, phu quân a~.”