Thiên Mệnh Vi Nữ, Ma Tôn Vi Tâm

Chương 4: Không phải tóc mà là tơ



Tuyệt Linh Điện vắng lặng như thế gian đã trôi qua vô số thiên thu, nhưng hôm nay, trong bóng tối không mây của Ma Vực, nơi ngự tọa của Phạn Bạch Yêm, dường như có một tia thay đổi nhẹ.

Đoạn không khí lạnh bỗng rít qua không gian, mang theo một sự vỡ vụn nhẹ nhàng, như một làn sóng đập vào bờ, nhưng không đủ để thay đổi hình dạng của mọi vật.

Phạn Bạch Yêm ngồi thẳng trên Huyết Thiên Toạ, ngón tay nhẹ nhàng xoay chén rượu ma trong tay. Từng giọt rượu đỏ như máu trôi qua môi nàng, chẳng vội vã, chỉ mang lại một chút thư thái, tựa như dòng chảy thời gian.

Lòng bàn tay nàng vẫn nâng tử linh, một linh thể nhỏ bé, quấn trong khói tím nhạt, giống như hồn phách không đủ sức mạnh để tồn tại lâu dài, yếu ớt mà không vươn ra thế giới bên ngoài.

Nàng thả một hơi thở, khẽ cười:"Lớn lên đi, không thì ta sẽ phải nuôi một con khác."

Chỉ vừa mới dứt lời, một làn gió nhẹ thoáng lướt qua. Không có âm thanh, không có dấu hiệu báo trước.

Phạn Bạch Yêm dừng lại một chút. Mái tóc trắng xõa dài trên lưng ghế, ánh mắt nàng lướt qua tử linh đang yên lặng, nhưng dường như cũng đang dõi theo một thứ gì đó trong không gian lạ lùng kia.

Ngay sau đó, một sợi tơ màu trắng mỏng như tơ nhện, mềm mại và không thể nhìn rõ nguồn gốc, bỗng rơi xuống từ không gian vô hình, nhẹ nhàng đụng vào lòng bàn tay nàng.

Nàng không kịp phản ứng.

Sợi tơ đó tan biến ngay lập tức, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Nhưng cảm giác đó, thứ cảm giác như có ai đó vừa vẽ một đường chạm qua không gian, nó để lại một chút biến chuyển trong không khí, như sóng gợn trong hồ nước tĩnh lặng.

Phạn Bạch Yêm khẽ nhíu mày. Tử linh trong tay nàng hơi động đậy, nhưng không có phản ứng gì đặc biệt.

"Chuyện gì vậy..." Nàng thầm thì.

Và nàng không biết rằng, không chỉ có nàng, mà Cố Tịch Vân cũng không thể hiểu rõ về hiện tượng này. Sợi tơ ấy không phải là thứ gì của thế gian, mà là dấu vết của một cảm ứng vô hình vượt qua giới hạn của mọi thức.

Nàng không hay, nhưng thứ này chính là hạt mầm đang bắt đầu nở trong vũ trụ, liên kết giữa Ma tộc và Tiên giới, một sự vận hành ngầm mà cả hai đều không nhận ra.

Phạn Bạch Yêm đứng dậy, mái tóc trắng như sương thoáng lướt qua không khí, đôi mắt đỏ như máu vẫn không rời khỏi không gian im lặng xung quanh.

Mặc dù nàng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng lại có một sự bất an không thể giải thích. Dị tượng này chưa từng xuất hiện trong nguyên tác. Đây không phải là thứ mà nàng có thể bỏ qua.

Nàng chậm rãi giơ tay, miệng không nói lời nào, nhưng không khí trong Tuyệt Linh Điện lập tức biến đổi.

Ba tiếng "vang" giống như những chuông báo động nhẹ vang lên trong không gian tĩnh mịch, lan tỏa khắp Ma Cung. Hệ thống Ma tộc bị thao túng bởi nàng đã bắt đầu vận hành, lệnh triệu tập đã được phát ra.

Tĩnh mịch phủ xuống Tuyệt Linh Điện. Bên dưới tầng trời tối âm u của Ma Vực, không một tiếng động, không một làn gió.

Giữa hư không phía trước điện, ba luồng hắc khí từ ba hướng khác nhau như cột trụ xuyên thiên mà kéo đến. Khí tức mỗi luồng đều mang sắc thái riêng biệt, tàn nhẫn, lười biếng, lạnh lẽo, nhưng khi hợp lại, lại khiến lòng người trầm xuống như rơi vào đáy vực.

Chúng tụ lại nơi thềm đá đen của Tuyệt Linh Điện, xoay vần, rồi hóa thành ba thân ảnh đứng sừng sững dưới bậc đá.

Từng người đều có khí thế rung chuyển một phương.

Tụ Ly, dáng người thanh mảnh, thần sắc tà mị lười nhác, áo đen bạc gió, ánh mắt như nhìn như không.

Cơ Lăng, trường bào xanh đậm, mày kiếm mục sáng, đứng như tùng giữa tuyết, lạnh lẽo mà kiên nghị.

Huyết Tinh Vương, thân khoác giáp đỏ, khí tức cuồng sát dâng cao, mùi máu tanh quanh người như chưa từng tan đi.

Cả ba quỳ một chân, đồng thanh nói: "Tham kiến Tôn Thượng."

Giọng ba người vang vọng khắp điện, như ba tiếng trống rền rĩ giáng xuống từ cửu thiên, chấn động không khí, khiến hắc sương dày đặc cũng ngưng lại trong thoáng chốc.

Trên cao, Phạn Bạch Yêm ngồi nơi Huyết Thiên Toạ, thần sắc nhàn nhạt như trăng máu phủ sương mỏng. Nàng khẽ nâng tay, không cần nói nhiều, cũng đủ khiến ba người cùng đứng dậy.

Bấy giờ, nàng mới mở miệng, thanh âm trong trẻo lạnh băng, rót từng chữ như chảy vào cốt tủy:

"Ma thành thứ tư, nên thu về rồi."

Phạn Bạch Yêm khẽ nhếch môi: "Ma thành thứ tư, Xích Hàn Thành, Băng Di tộc trấn giữ. Dị tộc này ẩn thế đã lâu, nhưng cánh cổng của Ma giới, không có chỗ cho kẻ không quy phục."

Ánh mắt nàng quét xuống ba người, giọng nói không cao nhưng đủ khiến từng tia ma khí trong điện cũng rung chuyển.

Nay khi lời vừa dứt, một tiếng long ngâm trầm đục vang vọng từ lòng đất Ma Cung. Mặt đất rúng động khẽ, từng đoàn Ma binh áo giáp đen, kết trận theo hình dạng răng cưa, ào ra như thủy triều từ những khe nứt cổ xưa bên trong Tuyệt Linh Điện.

Trên mỗi trán binh sĩ đều có ma văn khắc ấn lệnh của Phạn Bạch Yêm, mắt đỏ rực, khí tức lạnh buốt trộn lẫn sát ý mãnh liệt.

Cờ lệnh đỏ đen tung bay giữa không trung, thủ lĩnh Hắc Phong doanh quỳ xuống tiếp chỉ.

"Tuân lệnh Tôn Thượng!"

Tiếng trống trận vang lên, tựa ma hồn rền rĩ.

Trong khoảnh khắc, bóng đen của đại quân đã tràn xuống Ma giới, phương hướng là Xích Hàn Thành.

Phạn Bạch Yêm ngồi lặng, mắt nhìn theo bóng ma quân khuất dần nơi chân trời, thần sắc vẫn bình thản. Nhưng trong lòng nàng, dị tượng tơ trắng vô thanh hôm ấy như gai ngầm ẩn dưới lớp cát, không thể xem nhẹ.

Phạn Bạch Yêm ngồi lặng một khắc, mắt nhìn phương xa, nơi bóng quân đoàn vừa khuất hẳn.

Ánh đỏ trong mắt nàng dần đậm hơn, như máu tụ dưới đáy hàn băng. Nàng đứng dậy, vạt áo đen viền đỏ chạm vào đá lạnh, tỏa ra tầng tầng ma khí nhuộm hắc sương nơi bậc thềm.

"Lần này... bổn toạ sẽ tự đi."

Cơ Lăng hơi cau mày, Tụ Ly đứng thẳng người, còn Huyết Tinh Vương nhướng mày một chút rồi cúi đầu sâu hơn.

Ma Tôn đích thân xuất chinh, không ai dám xem nhẹ.

Tụ Ly lười biếng như thường nhưng vẫn lên tiếng trước:"Tôn Thượng muốn tự mình ra mặt? Xích Hàn Thành e rằng sẽ không giữ nổi nửa ngày."

Phạn Bạch Yêm liếc mắt nhìn hắn, giọng điệu lãnh đạm: "Băng Di tộc không đáng sợ. Ta chỉ muốn tận mắt xem một chuyện."

Ba người đều không hỏi thêm. Với Phạn Bạch Yêm, một khi nàng muốn tự mình động thân, dù là do hứng khởi, nghi kỵ hay sát ý, thì kẻ đối diện đều không có cơ hội thứ hai.

Sau lưng nàng, tử linh trong lồng tay nhỏ bé bỗng nhiên lay động, đôi mắt đỏ nhỏ bằng hạt đậu mở ra, lặng lẽ nhìn về phương xa.

Phạn Bạch Yêm phất tay áo, tay áo tung bay hóa thành vầng ma khí đỏ đậm, nâng thân hình nàng lên cao, dẫn đầu phi hành.

Ba tướng lĩnh theo sau, không ai lên tiếng.

Trên đỉnh trời Ma vực, một dải mây máu đỏ uốn quanh trời xanh đen, bóng bốn người lướt qua, như thần ma khai giới.

Bên trong luồng khí đỏ u ám lướt qua bầu trời Ma vực, Phạn Bạch Yêm đứng trong tầng gió, áo đen bay sau lưng như dải mực rũ xuống chín tầng trời.

Ánh mắt nàng trầm tĩnh như mặt hồ đóng băng, nhưng ý niệm trong lòng lại dồn dập như sóng ngầm.

"Trong nguyên tác... từng có một dòng ít người chú ý, nữ tử của Thành chủ Xích Hàn Thành, tuy linh lực yếu nhược, nhưng... có thiên phú thiên nhãn bẩm sinh."

Phạn Bạch Yêm khẽ nhắm mắt. Nàng nhớ rõ đoạn đó, chỉ là một chi tiết thoáng qua khi nguyên chủ vô tình phá thành, nữ tử kia chết không toàn thây, nhưng trong lúc sắp hồn phi phách tán từng nói một câu: 'Thế gian đã không còn tơ trắng, chỉ còn đoạn mệnh tơ, ai còn mộng tưởng nhân duyên?'

Câu đó khi ấy chẳng ai để tâm, nhưng nay lại trùng hợp đến đáng ngờ.

"Sợi tơ trắng kia, không có trong nguyên tác. Nhưng nàng, có thể biết điều gì đó."

Giọng nàng nhè nhẹ vang lên, khiến Cơ Lăng phía sau cau mày:

"Tôn Thượng muốn gặp người của Băng Di tộc?"

Phạn Bạch Yêm không quay đầu:

"Gặp một người, hỏi một việc."

"Nếu vừa ý, giữ lại. Nếu không..." nàng dừng một nhịp "...thì tiện tay nghiền thành băng vụn cũng được."

Tụ Ly bật cười, giọng cợt nhả: "Chà, Tôn Thượng năm nay nhân từ quá."

"Chỉ giết khi cần thiết, không tính là nhân từ." Phạn Bạch Yêm lạnh nhạt.

Bên dưới họ, Xích Hàn Thành đã dần hiện ra trong tầm mắt: tường thành băng lam dựng đứng như vách núi, linh khí hàn băng cuộn quanh, từng lớp kết giới như băng tầng chồng lên nhau.

Từng đạo khí tức của Băng Di tộc bắt đầu chuyển động, họ cảm nhận được bốn luồng ma khí khủng khiếp đang đến gần.

Trước cổng Xích Hàn Thành, từng lớp ma binh Băng Di tộc đã bày trận. Giáp lam sáng ánh băng, trường thương trong tay, linh khí lạnh bủa quanh không trung.

Gió phương bắc gào thét, nhưng không che nổi khí tức đang áp xuống từng tức đất.

Trên bầu trời u ám, bốn đạo bóng đen lướt đến như tinh cầu rơi vào vực sâu, ma khí xoáy thành từng vòng cuồng lưu. Giữa không trung, vầng sáng đỏ tỏa rộng, hệt như vết máu nhuộm trời đêm.

Phạn Bạch Yêm đứng giữa, áo đen viền đỏ nhẹ động trong gió, ánh mắt rơi xuống tầng ma binh trước mặt, không mang tức giận, không có sát ý, nhưng lại khiến từng binh sĩ không dám thở mạnh.

Tụ Ly, Cơ Lăng, Huyết Tinh Vương theo sau, khí thế ba người như ba cột trời Ma giới đổ về một chỗ.

Khi bốn người nhẹ nhàng chạm đất, đất dưới chân nứt ra từng khe nhỏ, khí tức vô hình đè lên linh mạch của cả một vùng.

Không một binh sĩ nào dám tiến lên, thậm chí có người tay run đến rơi thương.

Một tướng lĩnh của Băng Di tộc cắn răng bước lên một bước, quỳ một gối, cung tay cao: "Bẩm Ma Tôn, Xích Hàn Thành kính cẩn nghênh tiếp... chỉ là không hay biết Tôn Thượng giá lâm, chưa kịp nghênh đón từ xa, kính mong thứ tội."

Giọng hắn run nhẹ, nhưng vẫn cắn răng giữ khí khái. Nhưng mắt không dám ngẩng, trán đã đọng một giọt hàn châu.

Phạn Bạch Yêm thu lại tay áo, mắt vẫn nhìn thẳng vào cổng thành như xuyên qua băng tuyết mà nhìn đến sâu trong linh cung.

Sau tiếng quỳ lạy chấn động, nàng nhàn nhạt nói tiếp, âm thanh rõ ràng không cao nhưng như vang vọng trong tâm hồn từng người:"Bản tôn đến đây, không phải để thảo phạt."

Ánh mắt ma tôn thoáng chuyển, rơi xuống tướng lĩnh đang quỳ đầu hàng, môi nàng khẽ động: "Thảo phạt là việc của ma binh của bổn tôn."

Không gian như nghẹt thở.

Lời nói vừa dứt, không khí vốn đã lạnh lẽo như băng tan dưới gió tuyết, đột nhiên hạ xuống mười phần hàn ý.

Sau lưng bốn người, từng đợt ma khí đen đỏ từ xa cuồn cuộn kéo tới như lũ quỷ hồng xuyên vực. Chính là đại quân Ma giới, đích thị binh sĩ dưới trướng Tuyệt Linh Điện đã sớm nhận được lệnh, chia làm ba cánh quân, sắp sửa áp sát ba hướng của Xích Hàn Thành.

Tụ Ly cười khẽ, lười biếng dựa vào trường đao của hắn, khẽ nói: "Tôn Thượng nói rất đúng. Chúng ta đến, là để hỏi chuyện. Nhưng nếu không được câu trả lời hài lòng... thì để ma binh thay lời."

Tướng lĩnh Băng Di tộc sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy dài. Hắn cúi đầu sát đất, giọng khàn khàn: "Tôn Thượng muốn gặp ai, xin cứ nói... Xích Hàn Thành tuyệt không dám chậm trễ."

Phạn Bạch Yêm gật khẽ, giọng lãnh đạm: "Dẫn ta gặp nữ nhi của Thành chủ."

Gió đông nổi lên, tuyết lạnh phủ một tầng lên áo giáp lam.

Không ai dám trái lời, cũng không ai dám cản đường.

Tin tức về sự hiện diện của Phạn Bạch Yêm chưa kịp truyền khắp Xích Hàn Thành, đã như sấm động vang xa đến các ngõ ngách. Người ta vừa nghe tin, nàng đã xuất hiện trước mặt.

Chưa đầy một khắc sau, Thành chủ Băng Di tộc, một người có địa vị không hề thấp trong Ma giới, người đứng đầu tộc nhân kiêu hùng, cũng đã nghiêng mình cúi đầu trước Ma Tôn. Hắn xuất hiện, nhưng chỉ đứng trân trối nhìn người trước mặt.

Phạn Bạch Yêm, như một bóng ma đen lặng lẽ, chẳng cần ra lệnh, bước chân nhẹ nhàng nhưng cứ như xuyên qua không gian, khiến từng làn gió lạnh bỗng ngừng lại.

Ma khí quanh nàng như sóng thần cuộn cuộn đổ xuống, ma khí tỏa ra từ nàng khiến dưới chân ma tộc phải run lên từng đợt. Dù là đại ma tộc của Ma giới, họ cũng không khỏi rùng mình. Uy áp của Ma Tôn mạnh đến mức, ngay cả những tồn tại hàng đầu trong ma giới cũng không dám trực diện đối đầu.

Phạn Bạch Yêm bước vào chính điện của thành, hai tay nàng đặt nhẹ sau lưng, ánh mắt vô cùng lãnh đạm như nhìn thấu mọi vạn vật, không hề để ý đến sự quỳ lạy của Thành chủ Băng Di tộc đang cúi gập người.

Giọng nàng như lưỡi dao sắc lạnh, âm thanh không cần lớn, nhưng mọi người đều phải nghe rõ từng từ:"Ngươi đã nghe qua chưa, Thành chủ?"

Thành chủ Băng Di tộc cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt hắn không dám dời khỏi mặt Phạn Bạch Yêm, giọng khẽ run: "Ma Tôn... đã đến, xin cứ sai bảo. Tất cả sẵn sàng nghênh tiếp."

Ánh mắt Phạn Bạch Yêm lạnh lùng quét qua, không thèm đáp lại hắn. Nàng chỉ cúi xuống nhìn những ma tộc hùng mạnh đang run sợ xung quanh, lòng thoáng ngẫm lại.

"Ngươi... muốn che giấu điều gì?"

Hắn vừa nghe xong câu hỏi lạnh băng, cả thân hình đã xuất hiện ngay trước mắt Phạn Bạch Yêm. Dù chỉ là một chuyển động nhẹ, nhưng lại như bão tố ập đến, làm cho tất cả ma tộc đang xung quanh cảm nhận rõ ràng sự chênh lệch khủng khiếp về năng lực.

Phạn Bạch Yêm nhìn vào Thành chủ Băng Di tộc, đôi mắt của nàng thăm dò, nhưng lại như tảng đá lạnh lùng, không hề có ý định tha thứ.

Phạn Bạch Yêm nhẹ nhàng lướt qua hắn, như một cơn gió lạnh thoảng qua.

Ma khí quấn quanh, nàng đi đến vương vị của chính Thành chủ, chiếc ngai băng lam dựng thẳng trong phòng, được khảm xà cừ lấp lánh, nhưng giờ lại trở nên nhạt nhòa dưới ánh mắt nàng.

Không cần lời mời, Phạn Bạch Yêm tự nhiên ngồi lên, chiếc ngai băng lạnh như bị chinh phục, không có một chút dấu vết nào của sự tôn kính đối với chủ nhân nơi này.

Phạn Bạch Yêm ngồi xuống, tựa như người chiến thắng ngự trị trên ngôi vương của kẻ bại trận. Ngay cả Thành chủ Băng Di tộc, người mà trong mắt tộc nhân là kẻ mạnh mẽ nhất, lúc này cũng chỉ biết đứng im, tay run lên nhưng không dám phản kháng.

Ánh mắt nàng lãnh đạm, đôi mắt như hồ sâu không đáy, lạnh lùng quét qua Thành chủ Băng Di tộc và toàn bộ những ma tộc xung quanh.

"Thành chủ của các ngươi... quả nhiên không đủ tư cách ngồi ở nơi này."

Lời nói sắc bén không có chút cảm xúc, vừa vang lên, không khí trong điện như bị đóng băng. Cả thành không ai dám thở mạnh.

Thành chủ Băng Di tộc khẽ cúi đầu, bàn tay vẫn giữ vững, không dám mảy may động đậy, lập tức quỳ xuống. Hắn biết rằng, dù có phản kháng thế nào, Phạn Bạch Yêm đã quá mạnh mẽ, đã là người thống trị tuyệt đối.

"Đứng lên đi." Phạn Bạch Yêm nói nhẹ nhàng, nhưng có sự uy nghiêm tuyệt đối không ai dám phản kháng.

Hắn lặng lẽ đứng dậy, chỉ dám nhìn về phía Ma Tôn ngồi trên ngai của mình.

Ma Tôn nhếch môi, rồi quay sang nhìn một nữ tử đang đứng trong bóng tối, đang chờ lệnh. Nữ tử tiên đoán của Xích Hàn Thành, mà nàng đã đến đây để tìm.

Phạn Bạch Yêm quay lại, ánh mắt nàng rơi vào nữ tử tiên đoán đang đứng im lặng phía trong bóng tối. Cả người nàng ta như được bao phủ bởi một lớp sương mờ, khó mà nhìn rõ diện mạo, chỉ biết tóc nàng dài đến tận đất, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt như mây trôi.

Phạn Bạch Yêm không nói lời nào, chỉ nhấc tay lên, từng đợt ma khí đỏ pha hồng bốc lên từ tay nàng, quấn lấy nữ tử tiên đoán, nhưng lại không chạm vào nàng. Ánh mắt nàng sâu thẳm, lạnh lùng như chờ đợi một câu trả lời.

Nữ tử tiên đoán chậm rãi bước ra, môi nàng khẽ mở, giọng nói trong suốt như tuyết tan nhưng cũng đầy ám ảnh:"Ma Tôn... thứ ngài tìm, không hẳn là điềm xấu... nhưng..." Nàng ngừng một chút, đôi mắt thâm trầm nhìn vào Phạn Bạch Yêm, rồi nhẹ nhàng nói tiếp "Nó sẽ dẫn đến một cơn bão máu."

Không khí trong phòng lập tức nặng nề hơn. Ma binh và tướng lĩnh đều không dám thở mạnh, cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng trong không gian.

Phạn Bạch Yêm im lặng, chỉ hơi nhướn mày, chờ nàng giải thích thêm. Nữ tử tiên đoán vẫn không thay đổi biểu cảm, nhưng sự lạnh lùng trong giọng nói của nàng càng khiến khí tức xung quanh càng thêm nặng nề: "Đó là một sợi tơ... mà không phải của thế giới này. Khi nó xuất hiện, dù chỉ là một tia nhỏ, ắt hẳn sẽ cuốn theo dòng máu."

Một cơn gió lạnh thổi qua, Phạn Bạch Yêm đứng lên, từng bước đi đến trước nữ tử tiên đoán, gần như trong tích tắc. Ma khí đỏ hồng như sóng thần dâng lên quanh nàng, cường độ không thể chối từ.

"Máu của ai?" Giọng Phạn Bạch Yêm lạnh như băng, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào nữ tử tiên đoán.

Nữ tử tiên đoán vẫn giữ vẻ tĩnh lặng, nhưng đôi mắt nàng như xuyên thấu không gian, nhìn vào những thứ mà người thường không thể thấy. Nàng nhẹ nhàng đáp: "Máu... của người có số mệnh gắn với sợi tơ đó."

Một lời nói đã làm không khí trở nên đặc quánh. Cả Thành chủ Băng Di tộc và những người có mặt đều hiểu rằng, sự xuất hiện của sợi tơ kia không chỉ là dấu hiệu của một trận chiến, mà có thể liên quan đến một người đặc biệt.

Phạn Bạch Yêm gật đầu, ánh mắt nàng trở lại lạnh lùng như khi nàng mới bước vào: "Vậy thì... sẽ là máu của những ai cản đường ta."

Với câu nói này, Phạn Bạch Yêm quay lại nhìn về phía Thành chủ Băng Di tộc. Ánh mắt của nàng như lưỡi dao sắc nhọn, sắc bén, không có chút do dự, khiến mọi người đều hiểu rằng, một khi Ma Tôn đã hạ lệnh, sẽ không có ai thoát khỏi.

Tại cửa thành Xích Hàn, ma binh đã sẵn sàng, khí thế mạnh mẽ như bão táp chuẩn bị xông vào. Cả đội quân như một con sóng lớn, chờ lệnh từ Tụ Ly, tướng quân mạnh mẽ của Ma giới. Nhưng nàng ta cũng không dám hành động trước khi nhận được lệnh từ Phạn Bạch Yêm.

Bên trong thành, Phạn Bạch Yêm vẫn ngồi trên ngai của Thành chủ Băng Di tộc, như một vị vua tôn quý. Ma khí của nàng bao trùm không gian, lạnh lẽo và đáng sợ, khiến không khí xung quanh như ngưng đọng. Nàng nhìn qua Thành chủ, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, không có chút động lòng. Dù chỉ bằng lời nói, nhưng thành chủ của Băng Di tộc đã run sợ quỳ xuống, đầu cúi thấp xuống đất.

"Lời của ta là mệnh lệnh. Ngươi muốn chống lại ta sao?" Phạn Bạch Yêm lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo như băng.

Lời nói của nàng không phải là câu hỏi, mà là sự khẳng định. Thành chủ không thể làm gì khác ngoài việc cúi thấp đầu, không dám đối diện với ánh mắt của Ma Tôn. Chỉ trong một thoáng, hắn đã phải hạ mình, đầu hàng vô điều kiện.

Phạn Bạch Yêm nhìn qua Tụ Ly, ánh mắt của nàng như một con hồ ly tinh quái liếc qua nhanh, nhưng lại đầy thâm ý. Theo nguyên tác, Thành chủ Băng Di tộc là một người vô dụng, chỉ có nữ nhi của hắn mới có giá trị.

Nàng hạ lệnh một cách đơn giản nhưng cực kỳ kiên quyết:

"Không cần đánh, thành này sẽ đầu hàng."

Tụ Ly đứng ngoài, nghe lệnh từ Ma Tôn, lập tức nhận thấy sự thay đổi trong không khí. Những binh lính ma tộc phía ngoài, vốn đã chuẩn bị công thành, giờ chỉ cần đứng yên, chờ đợi.

Không khí trong thành như bị làm đông lại, Thành chủ Băng Di tộc cuối cùng cũng buông bỏ tự tôn, cúi đầu thật sâu, giọng khẽ run:

"Tôn Thượng... xin tha cho tộc nhân. Băng Di tộc sẽ đầu hàng. Xin Ma Tôn tha mạng cho ta và những người trong thành."

Những lời nói này như một hồi chuông cuối, vang lên giữa sự im lặng chết chóc. Phạn Bạch Yêm không nói gì, chỉ liếc nhìn nữ tử tiên đoán đang đứng một bên, chờ đợi.

Với một câu nói, mọi sự kháng cự đã biến mất, và một thành trì đã rơi vào tay Phạn Bạch Yêm, chỉ trong chốc lát.

Khi Thành chủ Băng Di tộc cúi đầu nhận lệnh đầu hàng, ánh mắt Phạn Bạch Yêm không một chút dao động. Nữ nhi của hắn, Lâm Tuyết, nàng chưa quên tên này, trong nguyên tác, nàng biết rõ về khả năng tiên đoán đáng sợ của nữ tử này, và nàng cũng nhận ra đây chính là một trong chín đại ma mà nàng sẽ thu phục dưới trướng trong tương lai.

Tuy nhiên, sự tính toán của Phạn Bạch Yêm không chỉ dừng lại ở việc thu phục một tộc trưởng yếu đuối. Lâm Tuyết, dù là con gái của một Thành chủ, nhưng tài năng tiên đoán của nàng lại là thứ mà Phạn Bạch Yêm không thể bỏ qua. Không những thế, nữ tử này sẽ trở thành một mảnh ghép quan trọng trong kế hoạch của Ma Tôn sau này.

Ánh mắt Phạn Bạch Yêm lướt qua Thành chủ Băng Di tộc, gương mặt nàng không biểu lộ cảm xúc gì ngoài sự lãnh đạm.

"Ngươi có thể sống, nhưng nữ nhi của ngươi..." Lời nói của Phạn Bạch Yêm như một vầng mây đen phủ lên không gian, mỗi câu, mỗi chữ đều như một mệnh lệnh không thể cãi.

Thành chủ ngẩng đầu lên, đôi mắt lo lắng, hắn mở miệng, nhưng Phạn Bạch Yêm đã ngắt lời:"Nàng sẽ theo ta, từ giờ trở đi, nàng thuộc về bổn tôn."

Lâm Tuyết lúc này từ trong bóng tối bước ra, mái tóc dài của nàng nhẹ nhàng bay trong không khí, ánh sáng như mờ nhạt bao phủ cả người. Nàng không tỏ vẻ sợ hãi, nhưng đôi mắt lại có chút mơ hồ, không biết nàng đang nghĩ gì.

"Lâm Tuyết, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là một trong những ma tướng dưới chân bổn tôn." Phạn Bạch Yêm nói, không phải để hỏi, mà như một mệnh lệnh tối cao.

Lâm Tuyết cúi đầu một cách chậm rãi, nàng không phản kháng, cũng không có lời chối từ. Trong mắt nàng, có một tia khó hiểu, có chút hoang mang, nhưng cũng không có bất kỳ sự tức giận hay sợ hãi nào.

Phạn Bạch Yêm liếc nhìn Thành chủ Băng Di tộc, ánh mắt của nàng lạnh lẽo như tuyết, không chút dao động.

"Ngươi không có quyền giữ nàng lại, Băng Di tộc sẽ không thay đổi số phận của nàng."

Thành chủ nhìn con gái mình, trong mắt là sự tuyệt vọng. Mặc dù biết nữ nhi của mình đã không thể thoát khỏi tay Phạn Bạch Yêm, nhưng hắn vẫn không kìm được cảm giác tội lỗi.

"Nếu Tôn Thượng muốn, thì Lâm Tuyết sẽ đi." Thành chủ cúi đầu, khuôn mặt đầy đau đớn, chấp nhận thực tế.

Phạn Bạch Yêm quay lại nhìn Lâm Tuyết, rồi phất tay một cái. Ma khí đỏ hồng cuốn quanh nàng, lướt qua Lâm Tuyết, bao bọc lấy nàng như một lớp màn bảo vệ.

"Đi theo ta." Phạn Bạch Yêm ra lệnh, giọng nói lạnh lẽo, không thể phản kháng.

Lâm Tuyết không phản ứng, nhưng nàng bước theo Phạn Bạch Yêm, như một bóng ma, không có chút oán hận. Cả thành lại rơi vào im lặng, không ai dám lên tiếng