Thiên Mệnh Vi Nữ, Ma Tôn Vi Tâm

Chương 3: Tiên giới



Chớp mắt, đã thấy Phạn Bạch Yêm thân khoác huyền bào, lặng lẽ hiện thân dưới tàng cổ thụ vạn niên nơi tâm mạch Huyết Tinh Thành. Cổ mộc chạm trời, cành lá đẫm huyết quang, rễ sâu ngàn trượng, tựa như cắm rễ vào cõi âm giới. Dưới gốc cây, tử linh ngàn năm tĩnh tọa, ẩn thân giữa tầng tầng ma văn, vạn cổ bất động.

Đó là vật chí bảo của Huyết Tinh tộc, trải mấy đời dựng dựng giữ gìn, lấy ma trận phong huyết mà hộ, oán niệm trùng thiên, gần như sinh ra linh trí. Phàm kẻ phàm tâm vọng tưởng tiếp cận, lập tức bị phản phệ, hồn diệt thân vong.

Phạn Bạch Yêm chỉ khẽ nhấc tay, đầu ngón tay trắng như tuyết khẽ phất qua hư không. Một đạo hồng quang lặng lẽ hiện hình, ngưng tụ thành huyết ấn cổ xưa, trong chớp mắt liền xuyên phá tầng tầng cấm chế. Ma trận do huyết mạch bao đời hợp tụ lập nên, dưới tay nàng, như tơ nhện gặp lửa, hóa thành hư vô.

Tử linh dâng lên giữa không trung, hàn khí rét buốt xộc thẳng vào tâm mạch. Phạn Bạch Yêm vươn tay tiếp lấy, cảm nhận được một cỗ lực lượng quỷ dị cuộn trào trong lòng bàn tay. Ánh mắt nàng trầm xuống, nơi đáy mắt huyết quang lay động, thản nhiên mở lời:

“Chúng sinh vì bảo vật này mà tranh đoạt không thôi, nào ngờ cuối cùng, lại về tay bản tọa.”

Phạn Bạch Yêm cúi đầu, ánh mắt dừng trên tử linh đang yên tĩnh nằm trong tay.

Khối linh thể huyết bạch đan xen, hàn khí lạnh thấu tận tâm mạch. Là tử linh nghịch thiên chi vật, từng bị Huyết Tinh tộc đời đời phong ấn nơi gốc huyền thụ, chỉ đợi ngày xuất thế.

Nàng trầm mặc một thoáng, trong đầu lại hiện ra một đoạn chữ lạnh băng nơi trang sách cũ, đoạn nguyên tác nàng từng đọc khi còn là Tống Du.

“Tử linh hiện thế, dẫn động thiên khí. Lục Trạm Thanh hợp kiếm với Cố Tịch Vân, song kiếm phá Ma Tôn, lấy tử linh làm dẫn, xuyên tâm mạch, diệt huyết mạch, phong ma hồn.”

Một kích chí mạng. Một trận cục vững như bàn thạch. Đến lúc ấy, Ma Tôn Phạn Bạch Yêm thân tử hồn tiêu, chỉ còn danh xưng trên bia đá, thiên hạ xưng tụng công lao của chính đạo tam tiên.

Nàng cụp mi, hồng mang nơi đáy mắt lặng lẽ dâng lên, rồi lại tan biến như thủy quang.

“Thứ giúp kẻ khác giết ta, lại sớm rơi vào tay ta… Đúng là truyện viết không chặt.”

Khoé môi cong lên, lười biếng mà lạnh lùng.

“Lục Trạm Thanh, Cố Tịch Vân —hai vị kiếm tiên ấy, có lẽ cũng chưa từng nghĩ, Ma Tôn trong sách đã đổi hồn từ lâu.”

Nàng lật tay, tử linh liền biến mất trong hồng mang, thu vào tay áo.

Chuyện cũ trong sách, nay đổi chủ bút rồi.

...

Bên hồ Thái Hoa, sóng nước lặng như gương, ánh trăng như tuyết, chiếu rọi trên thân ảnh trắng tuyền của thiếu nữ đang tọa thiền. Cố Tịch Vân xếp bằng trên tảng đá xanh, lưng thẳng tựa kiếm, thần sắc an hòa mà lạnh nhạt. Mỗi hơi thở ra vào đều kéo theo linh khí thiên địa, tựa hồ có một vòng thiên luân vô hình xoay chuyển quanh nàng, âm thầm vận chuyển khí mạch khắp tông môn.

Thiên phú của nàng, xưa nay chưa từng có ai trong Thái Hoa Kiếm Tông dám đem ra so bì. Nữ tử tu kiếm, vốn đã hiếm hoi trong giới tu tiên, lại càng hiếm ai có thể bước vào cảnh giới Ngưng Thần khi chưa tròn hai mươi. Khí thế trên người Cố Tịch Vân không nhu hòa như nước, không yểu điệu như đa phần nữ tu, mà ngược lại sắc bén như phong tuyết, lạnh lẽo như băng sơn, mỗi lần nàng vận công, linh khí quanh người lập tức bị áp chế, khiến cả một vùng hồ đều rơi vào tĩnh mịch.

Tử y chân nhân từng than rằng: “Thế gian nam tử tu đạo ngàn vạn, khó ai địch nổi một kiếm của Cố Tịch Vân.”

Chính là khí thế ấy - bễ nghễ, lãnh ngạo, cường tuyệt không ai sánh bằng. Dù chỉ ngồi im không nói một lời, nàng vẫn như một thanh kiếm chưa rút, hàn mang ẩn tàng trong vỏ, khiến kẻ đối diện vô cớ sinh lòng kính sợ.

Ngay khi khí tức quanh nàng lắng xuống, một làn thanh phong thổi nhẹ qua mặt hồ. Trên ngọn cổ tùng ven bờ, một đạo nhân áo xanh trắng từ từ đáp xuống, thân hình như mờ như thực, không lưu lại gợn sóng dù chỉ là một tiếng động. Đó là chưởng môn Thái Hoa Kiếm Tông - Lưu Chân Thiên.

Mắt ngài sâu thẳm như biển cổ, râu bạc phơ, thân khoác đạo bào, kiếm ý quanh thân nhàn nhạt, tuy không phô trương nhưng lại khiến cả trời đất lặng đi một nhịp. Ánh mắt nhìn về phía đồ đệ đang ngồi thiền kia, mang theo chút trầm ngâm, cũng có chút an tâm.

Chờ đến khi Cố Tịch Vân mở mắt, hắn mới chậm rãi cất lời:

“Khí tức đã ổn, nội tức hành vân, ngươi sắp chạm ngưỡng trung kỳ Ngưng Thần. Tốt.”

Cố Tịch Vân hành lễ: “Đa tạ sư tôn chỉ điểm. Đệ tử không dám buông lỏng.”

Lưu Chân Thiên gật đầu, ánh mắt như xuyên thấu vạn vật: “Thiên tư của ngươi là mệnh trời ban, nhưng mệnh trời bất quá chỉ là khởi điểm. Sau hôm nay, hãy lên Linh Các một chuyến. Lão phu đã bói ra một quẻ: ‘Thiên kiếm tụ đỉnh, đại kiếp sắp khởi, vân trung hữu biến, huyết nhuộm cửu thiên.’”

Cố Tịch Vân khẽ cau mày, ánh mắt vẫn bình thản: “Là về ma giới?”

Lưu Chân Thiên nhẹ vuốt râu, trầm giọng đáp: “Không chỉ là ma giới. Là số mệnh. Là những kẻ vốn nên không gặp, lại từng bước đẩy ngươi vào giữa mây gió. Tịch Vân, ngươi đã không còn là người có thể ẩn mình trong tông môn nữa rồi.”

Ngữ khí hắn nhàn nhạt, nhưng từng chữ như nặng ngàn cân, rơi xuống mặt hồ, khiến sóng nước khẽ gợn một vòng.

Cố Tịch Vân nghe vậy, thần sắc không đổi, chỉ khẽ gật đầu. Một tia sáng lướt qua đáy mắt, nhưng rất nhanh đã bị che giấu dưới vẻ thanh lãnh vốn có.

Lưu Chân Thiên nhìn nàng hồi lâu, ánh mắt sâu như tinh không, chậm rãi nói:

“Quẻ tượng mơ hồ, nhưng có một chữ lão phu nhìn mãi không thông - ‘Du’. Nó không thuộc Thiên Cương, chẳng nằm trong Địa Sát, lại chẳng giống danh hào trong Tam Giới. Tựa như đến từ một cõi khác, chẳng thuộc về nơi này.”

Thanh âm của hắn nhẹ như gió thoảng, nhưng lại tựa chuông cổ gõ thẳng vào tâm mạch.

Cố Tịch Vân ngẩng đầu, trong mắt lướt qua một tia nghi hoặc: “Chữ đó... có liên quan đến đệ tử?”

Lưu Chân Thiên không đáp ngay, mà quay người, chắp tay nhìn về phía hồ xa xăm, tựa như đang soi xét thiên cơ mờ mịt.

“Huyền cơ chưa rõ. Nhưng nếu có một ngày ngươi gặp kẻ mang tên chữ ấy, hãy nhớ lời hôm nay - người ấy hoặc thành, hoặc diệt, đều có thể khiến Tam Giới đổi vận.”

Một cơn gió lướt qua mặt hồ, sóng gợn nhè nhẹ. Trong tiếng gió, giọng nói của Lưu Chân Thiên đã dần xa: “Lên Linh Các đi. Có thứ dành cho ngươi... cũng là duyên, cũng là số.”

Thân ảnh hắn hóa thành một vệt sáng mờ, biến mất trong đêm, để lại bên hồ chỉ còn ánh trăng, sóng nước, và một Cố Tịch Vân vẫn đứng lặng như tạc.

...

Hai ngày sau, trời chưa sáng hẳn, sương mù còn vương trên đỉnh núi, mà Linh Các đã rộn ràng người đến.

Linh Các tọa tại chính đỉnh Thái Hoa, xưa là nơi tu hành của khai sơn tổ sư, quanh năm mây lành không tan, linh khí tụ hội như biển lớn. Hôm nay, dưới chân Linh Các, kỳ trân bảo khí, tiên hạc linh thú, pháp tướng cao nhân đều lần lượt hiện thân, tông môn lớn trong thiên hạ đều đã có mặt.

Vân Linh Cốc, Thanh Huyền Môn, Vô Cực Sơn, Trường Sinh Đạo... Mỗi bên đều đưa đến trưởng lão hộ đạo cùng đệ tử tinh túy, người người đạo cốt tiên phong, kiếm ý sâm lâm, khí tràng lặng mà không suy. Bên trong Linh Các, cổ thụ xào xạc, từng tiếng bước chân đều mang theo pháp lực nội liễm.

Cố Tịch Vân bước vào Linh Các từ phía sau điện, thân mặc bạch y, đeo kiếm trúc thanh, dáng vẻ bình thản mà xuất trần. Nàng vừa hiện thân, ánh mắt của không ít người trong đại điện đã nghiêng về phía nàng.

Có người cảm thán, có người ngờ vực, cũng có người lạnh lùng quan sát.

Ngồi trên cao là Lưu Chân Thiên, ánh mắt quét qua chư vị đại tu sĩ, đoạn nói: “Chư vị đồng đạo, hôm nay triệu kiến là vì một việc trọng đại. Trước khi tiên cơ mở ra, lão phu chỉ nói một lời, đây là kiếp số, cũng là cơ duyên. Kẻ có mệnh sẽ tự ứng, cưỡng cầu vô ích.”

Một vị trưởng lão từ Vân Linh Cốc lên tiếng, giọng như chuông đồng: “Lưu chưởng môn, nghe nói quẻ tượng lần này liên hệ đến một mảnh ‘tiên cốt thất truyền’, chẳng hay có thật?”

Lưu Chân Thiên không đáp vội, ánh mắt lướt qua mọi người, sau cùng rơi vào thân ảnh trắng như tuyết của Cố Tịch Vân.

“Tiên cơ lộ ra, cốt duyên xuất hiện nơi Thái Hoa. Nhưng người đầu tiên cảm ứng được lại là đồ đệ của ta, Cố Tịch Vân.”

Trong thoáng chốc, trong điện tĩnh lặng như tờ.

Ngay khi lời Lưu Chân Thiên vừa dứt, ngoài điện có tiếng chuông bạc vang lên một hồi, thanh âm trầm ổn mà trong trẻo, từng tiếng như vọng đến từ chín tầng trời.

Một thiếu niên áo lam bước vào đại điện, phong thái như mây lành cuộn gió, ánh mắt trầm tĩnh mà không kiêu ngạo. Sau lưng hắn là đạo nhân già khoác trường bào màu đồng, chính là Ngọc Đỉnh chân quân của Vô Cực Sơn, một vị đại tu sĩ danh chấn Bắc vực.

Người thiếu niên ấy không ai khác chính là Lục Trạm Thanh, đệ tử thân truyền của Ngọc Đỉnh chân quân, thiên chi kiêu tử được ngợi ca là “Tiểu Thiên Quân” - tuổi chưa đến ba mươi, đã nhập Vạn Tượng, từng nhất kiếm chém hạ tà tướng dưới thành Tử Dương.

Hắn đi qua giữa điện, chắp tay hành lễ, giọng nói thanh đạm mà hữu lực: “Vô Cực Sơn Lục Trạm Thanh, bái kiến chư vị tiền bối.”

Nhiều trưởng lão khẽ gật đầu tán thưởng, có vị còn thầm khen: “Hậu sinh khả úy.”

Lục Trạm Thanh không nhìn xung quanh, chỉ khẽ dừng bước khi đi ngang qua Cố Tịch Vân. Ánh mắt hắn quét nhẹ sang, tựa như chạm phải sương tuyết đầu đông - lạnh lẽo, thanh tĩnh, lại mang theo một tia khó hiểu không tên.

Cố Tịch Vân vẫn bất động như cũ, ánh mắt lãnh đạm, thần sắc không gợn sóng. Nhưng trong khoảnh khắc giao thoa ánh nhìn, kiếm tâm trong thể nội nàng lại khẽ chấn động - như có luồng khí tức lạ lẫm từ người thiếu niên kia âm thầm va chạm vào tâm mạch.

Không phải địch ý, cũng chẳng phải sát khí, mà là... một tia vận mệnh quấn lấy không buông.

Lưu Chân Thiên ngồi trên cao, mắt khẽ híp lại, phất tay một cái. Ngay lập tức, bức bình phong sau lưng hắn dần dần mở ra, lộ ra một chiếc thạch đài khắc đầy linh văn cổ xưa, ở giữa đài có đặt một khối xương trắng trong suốt, huyền phù trong không trung.

Tiên cốt!

Linh áp từ khối xương này lan ra, khiến không khí trong đại điện như đặc lại, hô hấp trở nên khó khăn.

Ngay khoảnh khắc đó, tiên cốt khẽ rung một cái, tỏa ra một đạo ánh sáng đỏ mờ nhạt, chỉ thoáng chốc rồi tan biến.

Không ai trong đại điện động đậy.

Chỉ có Cố Tịch Vân - tim nàng đập nhanh một nhịp.

Và Lục Trạm Thanh - tay trong tay áo khẽ siết lại.

Linh Các yên ắng, bầu không khí nghiêm trọng như đang chờ một câu phán quyết của trời cao. Bên trong đại điện, từng đạo linh quang từ bích trụ rọi xuống thạch đài ở giữa, nơi tiên cốt cổ xưa đang lặng lẽ phát ra quầng sáng nhàn nhạt như sương sớm.

Lưu Chân Thiên đứng phía trên, phất tay áo rộng, giọng nói ôn hòa nhưng nghiêm nghị vang vọng:

“Linh cơ đã cảm, người hữu duyên, hãy tiến lên.”

Sau một thoáng trầm mặc, thân ảnh áo trắng chậm rãi bước ra từ hàng đệ tử Thái Hoa Kiếm Tông.

Cố Tịch Vân.

Thiếu nữ đứng thẳng lưng, khí chất như băng sương ngưng tụ, một thân đạo bào trắng lam như mây trời phản chiếu trên mặt hồ thu. Khi nàng bước lên thạch đài, không gian xung quanh như bị gió thanh sắc thổi qua, linh khí dao động theo từng bước chân.

Khi bàn tay nàng chạm nhẹ vào mặt ngọc nơi tiên cốt được phong ấn, khí tức bùng phát, xanh lam và trắng xóa giao hòa, nhu hòa mà trầm ổn, tựa tuyết phủ lặng lẽ giữa trời xuân.

Tiên cốt khẽ chấn động.

Một tia sáng đỏ nhạt như bị dẫn dụ từ sâu trong khối cốt tủy dâng lên, chậm rãi lan khắp thạch đài, như máu chảy trong kinh mạch bị băng tuyết gột rửa.

Chúng tu sĩ kinh hô khe khẽ - là phản ứng.

Sắc đỏ tuy không rực rỡ, nhưng bền bỉ, như có một ý chí ẩn sâu đang khẽ gật đầu với thiếu nữ ấy.

Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.

Ngay khi nàng còn chưa kịp rút tay về, một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau: “Xin thứ lỗi, Lục Trạm Thanh… cũng muốn thử một lần.”

Ánh mắt mọi người đồng loạt dời đi.

Một thiếu niên vận lam y bước ra, dáng người cao lớn, bước đi trầm ổn, khí chất nội liễm như vực sâu đáy biển. Không ai dám coi thường hắn - Lục Trạm Thanh, đệ tử chân truyền của Vô Cực Sơn, là thiên tài đã khiến nhiều đại tu sĩ chính đạo thầm kiêng dè.

Hắn không chạm tay vào tiên cốt, mà chỉ đưa linh lực xuyên qua linh văn đá đài.

Ngay khoảnh khắc đó - tiên cốt lại dao động!

Ánh sáng vàng nhạt từ lòng cốt thấm ra, tựa thủy ngân chảy trong bình ngọc, ánh lên màu bạc dị thường. Cảm ứng của nó khác hẳn khi nãy, nhưng không hề yếu hơn.

Vàng và bạc, đỏ và lam trắng - hai dòng linh quang cùng hiện trên đài đá, chập chờn như hai đầu cân đang giằng co vận mệnh.

Chúng tu sĩ trong Linh Các nhất thời khiếp sợ, ai nấy thì thầm: “Chẳng lẽ… tiên cốt lại có thể chọn hai người cùng lúc?”

“Không… đó là tiên duyên phân tranh, chưa từng có tiền lệ!”

Chỉ có Lưu Chân Thiên đứng lặng, ánh mắt càng lúc càng thâm trầm, tựa như trong lòng đã thấy trước cảnh tượng này từ lâu, chỉ là nay tận mắt nhìn thấy, vẫn không khỏi nặng nề thở ra một hơi.

Thạch đài rung lên một tiếng rất nhỏ - rất nhẹ - nhưng ngay sau đó là tiếng vỡ “rắc” khô khốc như lưỡi dao cắt ngang trời đất.

Một khe nứt đỏ thẫm hiện lên giữa tiên cốt.

Cố Tịch Vân lập tức thu tay về, thân hình lui lại nửa bước, ánh mắt trầm tĩnh không gợn sóng. Lục Trạm Thanh nhíu mày, hai ngón tay kết ấn, linh lực trong người bắt đầu tự vận chuyển theo chu thiên.

Nhưng đã muộn.

Từ khe nứt ấy, một đạo hồng quang dữ dội đột nhiên bộc phát, như huyết hải ngút trời tràn ra, nhuộm đỏ toàn bộ linh văn đá đài. Cùng lúc đó, vầng sáng lam trắng vừa rút đi từ tay Cố Tịch Vân bỗng bị kéo ngược trở lại, hóa thành kiếm quang xoắn lấy hồng mang, tạo thành một cảnh tượng hỗn loạn giữa thiên địa.

Sấm sét nổ vang trong Linh Các.

Không phải thiên lôi, mà là linh khí tương khắc va chạm - tiên khí giao tranh.

Chúng tu sĩ lùi ra phía sau, có người bị chấn động nội tức phun máu, có người lập tức dựng kết giới hộ thể. Đám trưởng lão đồng loạt vận công trấn áp, nhưng tiên cốt không còn chịu sự khống chế nào nữa.

Giữa tâm đài, khí tức bốn màu - lam trắng, đỏ hồng, vàng kim và bạc xám, cuộn lên như bão linh lực, xoắn xuýt nhau, không ngừng cắn xé.

Cố Tịch Vân đứng vững giữa bầu linh áp, tà váy bay ngược, ánh mắt sáng như tuyết.

Lục Trạm Thanh ở bên kia, ánh vàng nhạt quanh thân dâng cao, kết thành tầng tầng kết giới chống đỡ lực trùng kích.

Đúng lúc linh lực sắp vượt khỏi Linh Các, bầu trời trên đỉnh đại điện bỗng mở ra một khe nứt không gian.

Từ trong khe nứt, một sợi tóc dài màu trắng phiêu nhiên rơi xuống.

Chẳng ai thấy rõ nó từ đâu đến. Không mang theo linh lực, không phát ra sát khí, nhưng khi nó rơi xuống giữa tâm đài - toàn bộ dị tượng lập tức chấm dứt.

Linh khí tiêu tán.

Tiên cốt ngừng rung.

Thậm chí ánh sáng trên các linh trụ cũng dần thu liễm, trở lại trạng thái như chưa từng có việc gì xảy ra.

Sợi tóc trắng ấy không chạm đất, không bị linh lực quấn lấy. Nó lặng lẽ rơi… rồi tan vào hư không, tựa như ảo giác sinh ra từ lòng đất mỏi mệt.

Không một ai nói gì. Không một ai dám thở mạnh.

Chỉ còn lại một cảm giác mơ hồ đang lan ra từ đáy lòng mọi người - có một thứ gì đó, vừa nhìn qua thế gian này, rồi rời đi.

Tất cả trở lại tĩnh lặng.

Không còn linh áp, không còn ánh sáng rực rỡ, chỉ có thạch đài ẩm lạnh giữa Linh Các như cũ, và tiên cốt cổ xưa nằm đó, như thể vừa trải qua một giấc mộng dài.

Chúng tu sĩ quanh đài không ai dám nói. Mọi ánh mắt đổ dồn vào Cố Tịch Vân và Lục Trạm Thanh hai người duy nhất vừa đứng giữa tâm bão.

Nhưng bọn họ… cũng không nói lời nào.

Cố Tịch Vân cụp mắt, làn mi dài rủ xuống như che đi ánh nhìn dao động. Trong đôi mắt lam nhạt kia vẫn phản chiếu hình ảnh mơ hồ của một sợi tóc trắng, mảnh như sương mai, mềm như khói lặng, từ trời rơi xuống - không linh lực, không sát ý, nhưng khiến tim nàng đập mạnh đến độ… run khẽ một thoáng.

Nàng không phải người dễ dao động.

Nhưng sợi tóc kia, tựa như vừa điểm một chữ vào sâu trong linh hồn nàng.

Không phải chữ “hung”.

Không phải chữ “phúc”.

Mà là… “trở lại”.

Lục Trạm Thanh đứng bên kia đài, mắt khép hờ. Dưới làn mi cong rậm, ánh vàng trong mắt hắn chớp động nhẹ, như đang kìm lại một cảm xúc không thể diễn thành lời.

Hắn cũng thấy.

Ngay khoảnh khắc dị tượng sắp vượt khỏi Linh Các, khi mọi thứ tưởng như mất khống chế, sợi tóc ấy xuất hiện như một nét bút tĩnh định thần, ép tất cả trở về nguyên vị.

Là vật gì?

Là pháp khí?

Là khí linh?

Hay… là một sinh linh đang che giấu trong thiên địa?

Không ai biết. Nhưng cả hắn và nàng đều không nói ra.

Một chút chần chừ. Một phần kiêng kỵ. Nhưng sâu hơn thế, là một trực giác mơ hồ - rằng vật kia… không thuộc về bọn họ, càng không thuộc về thế giới hiện tại này.

Thạch đài vẫn im lặng.

Tiên cốt không tiếp tục cảm ứng với bất kỳ ai.

Chúng tu sĩ xung quanh bắt đầu xôn xao, bàn luận, nghi hoặc. Các trưởng lão thì thầm giữa các tông môn, có người muốn tiếp tục thử, có kẻ cho rằng cần lập tức phong ấn lại.

Chỉ có hai người kia, như đã quên cả thời gian trôi qua, lặng lẽ đứng đó.

Vì trong đáy mắt họ, hình ảnh sợi tóc trắng lặng lẽ biến mất vào hư vô vẫn chưa tan.

Tĩnh lặng kéo dài thêm một chút, rồi bị phá vỡ bởi giọng nói uy nghiêm nhưng không nặng áp lực vang lên giữa Linh Các: “Vừa rồi… có ai nhìn rõ đó là thứ gì không?”

Người mở lời là chưởng giáo của Vô Cực Sơn, sư tôn của Lục Trạm Thanh - Đạo Nhân Trừng Nguyên. Lão nhân mặc đạo bào xanh thẫm, râu dài trắng như tuyết, ngón tay thon dài đặt lên chuôi trượng trúc, ánh mắt sâu không thấy đáy quét một vòng rồi dừng lại nơi thạch đài.

Không ai đáp.

Ngay cả các tu sĩ Kim Đan, Nguyên Anh quanh đài cũng đều cúi đầu, ánh mắt hồ nghi, nhưng không ai dám nói lời xác định.

Một lúc sau, Lưu Chân Thiên mới bước ra một bước.

Thân mặc kiếm y trắng bạc, khí tức quanh thân đã thu lại như dòng sông đóng băng, ông chỉ nhìn thẳng vào tiên cốt rồi nhẹ giọng nói: “Không thấy rõ. Chỉ là… một đạo hư ảnh.”

Chưởng môn của Thiên Dực Cung, một nữ tu vận cung trang màu thạch anh tím cũng khẽ gật đầu, tay áo phất nhẹ: “Không có linh lực, không có khí tức. Có thể chỉ là một phần ảo ảnh do linh cốt phản ứng quá độ. Tiên khí phản ứng thường sinh ảo tượng, chẳng lạ.”

“Chẳng lạ?” – Một trưởng lão khác khẽ hừ một tiếng – “Nếu là ảo tượng, sao chỉ hai người kia thấy? Mà sau đó, tiên cốt dừng phản ứng ngay tức thì. Không thể không có nguyên do.”

Bầu không khí trong Linh Các trở nên căng thẳng. Mấy vị chưởng môn, sư tôn dường như ai cũng có nhận định, nhưng chẳng ai dám chắc, không ai muốn là người đầu tiên chạm đến ranh giới “chuyện không thể luận bàn” trong đạo lộ tu tiên.

Lưu Chân Thiên thản nhiên đáp lời: “Đạo lý quá rõ cũng không cần nói. Kẻ nhìn thấy, tự có phần cơ duyên. Không thấy rõ, tức chưa đến lúc.”

Nói đoạn, ông nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên bóng lưng thanh mảnh của Cố Tịch Vân đang đứng trước thạch đài.

Tựa như một sợi tóc không gợn, nhưng khi rơi xuống, lại vạch nên ranh giới giữa phàm tục và huyền cơ.

Không ai lên tiếng phản bác nữa.

Cuối cùng, Đạo Nhân Trừng Nguyên thu trượng lại, gật đầu nói:“Linh Các tạm phong ba ngày, cốt không bị nhiễu. Hai vị đệ tử, lui xuống nghỉ ngơi.”

...

Ánh tà dương ngả xuống đỉnh núi, lưng trời nhuộm một màu cam nhạt như gấm thêu, phản chiếu bóng đoàn đệ tử Thái Hoa Kiếm Tông đang men theo hành lang đá quay về động phủ tạm cư.

Tuy phần lớn đều là đệ tử trẻ tuổi, nhưng ai nấy vẫn chưa hoàn hồn sau biến cố trong Linh Các. Có người rì rầm bàn tán, có kẻ thở dài nhẹ nhõm khi rời khỏi nơi chốn khí cơ ngưng đọng kia.

Cố Tịch Vân đi cuối đoàn, tay áo nhẹ buông, nét mặt lãnh đạm như thường ngày, nhưng ánh mắt lại hơi sâu hơn lúc đến.

Tuy không ai nhìn ra, nhưng nàng vẫn đang nghĩ về sợi tóc trắng ấy.

Nó không thuộc về tiên giới này.

Và cả… ánh mắt nhìn lướt qua nàng từ giữa đài, kẻ đã thấy như nàng, nhưng không lên tiếng.

Ngay lúc ấy, có tiếng bước chân vững vàng vang lên sau lưng.

“Cố đạo hữu.”

Thanh âm trầm thấp, ôn nhã, mang theo âm sắc như suối trong giữa đêm tối, không nhanh không chậm, vừa đủ để nàng nghe thấy.

Cố Tịch Vân dừng lại.

Một vài sư huynh đệ phía trước liếc nhìn, thấy rõ thân ảnh trong đạo bào vàng nhạt đang chắp tay đi tới, lưng thẳng như tùng, mắt mang ý cười nhẹ nhàng - Lục Trạm Thanh, thiên tài đệ tử của Vô Cực Sơn, đứng đầu bảng Ngọc Thư năm nay.

Chưa chờ nàng đáp, hắn đã dừng lại bên cạnh, giữ một khoảng cách vừa phải, rồi nói khẽ: “Ta cũng thấy.”

Cố Tịch Vân quay đầu, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lẽo dừng lại trên gương mặt hắn. Một lát sau, nàng mới nói: “Lục đạo hữu chắc đó là thật?”

Lục Trạm Thanh cười nhẹ, như gió xuân lướt qua cây trúc: “Ta chưa từng chắc về điều gì trên con đường tu đạo này… trừ một chuyện.”

“…?”

“Chuyện gì có thể khiến cả tiên cốt chấn động, khiến tất cả linh khí lùi bước, khiến hai chúng ta… cùng dừng lại một nhịp thở, thì nó không thể là giả.”

Hắn nói chậm, từng chữ như rơi vào khoảng trời lặng gió.

Cố Tịch Vân nhìn hắn, không đáp, nhưng lòng hơi khựng lại một khắc.

Một người… cũng biết lùi một bước trước điều không thể giải thích, nhưng vẫn dám đối diện.

Hắn nhìn nàng, ánh mắt không có dao động, chỉ là một câu mời như gió lướt qua nước:

“Nếu sau này, đạo hữu muốn tìm người cùng luận lại chuyện hôm nay, có thể tìm ta.”

Rồi hắn chắp tay thi lễ, không đợi nàng đáp lại, xoay người rời đi.

Gió đầu núi thổi qua, cuốn theo tơ áo bồng lên. Giữa ánh chiều loang lổ sau lưng hắn, chỉ còn một vệt sáng như lửa chạng vạng đốt cháy ranh giới giữa ngày và đêm.

Cố Tịch Vân đứng lại một lát.

Rồi không nói gì, tiếp tục bước đi.