Bầu trời ma vực vẫn không một tia sáng.
Trong màn đêm bao phủ không gian tĩnh mịch, Cố Tịch Vân cảm nhận một sự lạ lùng trong lòng, như có một dòng khí lạnh lướt qua xương tủy, khiến nàng không khỏi khựng lại. Cảm giác này giống như có thứ gì đó đang theo dõi, nhưng lại không thể xác định rõ. Đó là linh khí... hay là cảm giác ma khí?
Nàng cau mày, tay nắm chặt chuôi kiếm, đôi mắt vẫn hướng về phía trước. Lục Trạm Thanh không hề nhận thấy, vẫn tiếp tục điềm tĩnh, như thể không có gì xảy ra, nhưng nàng biết, cảm giác này không thể chỉ là ảo giác.
Ánh mắt nàng vô tình lướt qua không gian hư ảo phía trước, nơi màn sương mờ ảo phảng phất bóng dáng của một người, một bóng dáng lạnh lẽo nhưng lại có một thứ gì đó quyến rũ kỳ lạ - giống như thứ ánh sáng mà có thể là của một ánh kiếm chưa vung, khí tức thuần dương, mà có thể chính là Phạn Bạch Yêm.
Cố Tịch Vân không tự chủ mà siết chặt tay kiếm, Hà Vân Kiếm như bừng lên một chút linh khí lạnh lẽo, cảm nhận được sự trói buộc của một năng lượng xa xôi, khiến trái tim nàng dâng lên một nỗi bất an không rõ ràng.
Mắt phượng của Cố Tịch Vân lóe lên, một luồng ma khí lướt qua không gian, nhưng chỉ như một khe hở thoáng qua, không thể bắt trọn.
Cảm giác bất an nháy mắt đã trôi qua, nhưng lòng nàng vẫn nặng nề. Cố Tịch Vân không hiểu vì sao lại có cảm giác ấy. Có lẽ đó chỉ là sự lo sợ vô thức, những mối nguy hiểm không thể nhận biết đang đến gần.
...
Cùng lúc đó, trong Tuyệt Linh Điện.
Phạn Bạch Yêm vỗ nhẹ lên thành Huyết Thiên Toạ, mắt ngước lên nhìn màn đêm tĩnh lặng ngoài cửa điện. Nàng mỉm cười nhẹ, như một con mèo đang nhìn con mồi, khoan thai mà đầy kiên nhẫn.
“Cố Tịch Vân…” tên của nữ chính, khi được nàng thốt lên, vẫn ngọt ngào, như thể đó là một thứ mật ngọt đọng lại trong miệng.
Không khí trong điện nhẹ nhàng, tựa như thời gian ngừng trôi. Nhưng trong lòng Phạn Bạch Yêm, Tống Du – người đã từng mê mẩn những nữ chính kiểu này, lại đang ngầm hưng phấn. Cảm giác này thật mới mẻ, thật kỳ diệu.
"Nữ chính đúng là loại dễ dụ nhất." Nàng cười khẽ, tay xoay chiếc ly ngọc trên bàn, ánh mắt u ám dường như thấm đẫm ma khí. "Dễ dàng bị cuốn vào trong chính sách của chính mình. Đáng tiếc, không phải ai cũng có thể nhận ra nguy hiểm cho đến khi quá muộn."
Nàng đứng lên, ngón tay vẽ một đường uốn lượn trong không khí. Một tia linh khí mỏng manh tỏa ra, ma khí và tiên khí giao nhau, tạo thành một cơn sóng ngầm. Phạn Bạch Yêm nhẹ nhàng ra lệnh:“Đưa cho ta tin tức về Cố Tịch Vân. Đừng để nàng thoát khỏi tầm theo dõi.”
Dưới sự chỉ đạo, một bóng dáng ma nhân lập tức tiến vào, một luồng khí đen bao phủ, như một bóng ma chuyển động nhanh chóng ra khỏi Tuyệt Linh Điện, dần dần hòa vào không gian tối tăm của ma vực.
Phạn Bạch Yêm ngồi xuống, lại một lần nữa thưởng thức miếng dưa, nhưng lần này, nàng không thể giấu được sự phấn khích trong ánh mắt.
“Cố Tịch Vân… Ngươi đến sớm hơn chút, không phải tốt sao?”
Nàng ngả người vào thành ghế, tay nhẹ vẽ lên không trung một vòng tròn, theo đó, hình ảnh của hai người Cố Tịch Vân và Lục Trạm Thanh lại hiện lên trong không gian hư ảo. Phạn Bạch Yêm ngắm nghía một hồi lâu, rồi lại mỉm cười, khóe môi khẽ nhếch lên:“Lục Trạm Thanh, cái tên này cũng không tệ. Nhưng không quan trọng, người ta thích là người kia mà.”
Ánh mắt nàng đầy quyến rũ, nhưng trong sâu thẳm lại ẩn chứa thứ sự vui sướng khó nói. Hình bóng nữ chính ấy, cuối cùng đã tới, đúng như nàng chờ đợi.
Gió nơi Ma vực lạnh lẽo như cắt.
Từng trận sương đen mỏng như khói, len lỏi giữa đá núi dựng đứng và những khe sâu không thấy đáy. Một mảnh tro tàn bay qua, mang theo mùi huyết tinh lẫn ma khí âm trầm. Nơi ranh giới giữa hai giới, một nam một nữ, một trái một phải, lặng lẽ tiến bước.
Ánh sáng xanh trắng trên người Cố Tịch Vân như một dải ngân hà lặng lẽ, khí tức ôn hòa mà vững chãi, trái ngược hoàn toàn với màu đen trầm lạnh của Lục Trạm Thanh – kẻ mang thân phận đệ tử chân truyền của Vô Cực Sơn Tông, là người nắm giữ kiếm ý trầm tĩnh như đá núi.
Hai người đều không nhiều lời. Chỉ có tiếng gió hú và bước chân khẽ vang lên trên mặt đất gồ ghề.
“Ngươi từng đến Ma vực chưa?” Lục Trạm Thanh hỏi, giọng nói bình thản, nhưng mang theo phần dò xét kín đáo.
Cố Tịch Vân lắc đầu: “Chưa từng. Nhưng khí tức ở đây, đúng là không thể lẫn.”
Nàng giơ tay nhẹ chạm vào chuôi kiếm Hà Vân, ánh mắt nhìn về phía xa như có thể xuyên qua tầng tầng sương mù. Trong đôi mắt ấy là sự bình thản như nước hồ thu, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy được một tia sắc bén như lưỡi kiếm chưa rút ra khỏi vỏ.
“Ngươi cảm nhận được điều gì sao?” Lục Trạm Thanh lại hỏi, giọng trầm xuống.
Cố Tịch Vân ngập ngừng một khắc, rồi đáp: “Không rõ. Chỉ là… từ lúc đặt chân vào nơi này, luôn có cảm giác có thứ gì đó đang nhìn.”
Lục Trạm Thanh thoáng liếc sang, mắt lạnh lùng: “Không bất ngờ. Từ khi vượt qua Tứ Phù Trấn, ta đã cảm nhận được khí tức bị xáo động. Có thứ đang… chờ đợi.”
Cố Tịch Vân không đáp. Nhưng trong lòng nàng, linh giác đã sớm như tơ căng, cảm nhận một luồng ma khí cực kỳ vi tế đang đọng trong hư không. Không rõ là ai, không rõ ở đâu, nhưng lại khiến lòng nàng lạnh đi một chút.
Một lúc lâu, Lục Trạm Thanh dừng bước. Hắn lấy ra một chiếc phù chú, nhẹ nhàng đánh vào không khí. Một tầng kết giới hiện lên, bảo hộ cả hai trong ánh sáng nhạt.
“Cẩn thận. Chúng ta sẽ phải đi qua Tuyệt Linh Môn nếu muốn đến nơi Cơ Nhâm tiên quân bị bắt.”
Cố Tịch Vân nhìn cánh cổng đá khổng lồ phía xa, nơi từng khắc mấy chữ đen huyết cổ xưa, mơ hồ có mùi tanh lan ra. Nàng nắm chắc kiếm trong tay, yên lặng gật đầu.
Bầu không khí chìm trong trầm mặc.
Một bên là chính đạo kiếm tu, hai linh khí thanh khiết như sương tuyết. Một bên là ma khí hừng hực, từng đợt như sóng ngầm, đang lặng lẽ chờ giây phút vồ lấy con mồi.
Mọi thứ... sắp bắt đầu.
...
Tuyệt Linh Môn, nơi giao giới giữa Tiên vực và Ma vực, từ lâu đã thành vùng tử địa. Khí xám đặc quánh như khói độc, mặt đất vặn vẹo từng thớ gân đen, linh lực bị cản trở, chỉ còn âm u lạnh lẽo rỉ rả như huyết.
Cố Tịch Vân và Lục Trạm Thanh một trước một sau hạ thân bên sườn núi, vừa đặt chân đến cánh cổng đá đổ nát khắc ba chữ “Tuyệt Linh Môn”, sương mù lập tức dâng lên, nuốt trọn bóng người.
Không một dấu hiệu, không một dư chấn.
Trong tích tắc, cả hai đã rơi vào ảo cảnh.
...
Lục Trạm Thanh đứng giữa một biển máu, tay cầm kiếm run rẩy. Trước mặt hắn là sư phụ – Ngọc Đỉnh Chân Quân, thân trúng ma khí, đôi mắt đỏ ngầu, chậm rãi bước đến.
"Ngươi chọn cứu ta, hay để Cơ Nhâm chết thay?"
Thanh âm vang trong đầu, như tiếng đập của trái tim bị xé toạc. Hắn rít lên, gằn từng chữ:“Ta không chọn. Ta muốn cứu cả hai!”
Nhưng tay không nhấc nổi, chân như đóng đinh, thân bị giam giữa lựa chọn sống – chết.
...
Ảo cảnh của Cố Tịch Vân
Trong màn sương đặc quánh, Cố Tịch Vân bước đi một mình giữa cánh rừng trơ trụi, nơi từng tán cây cũng như đang khóc than.
Nàng nghe tiếng gọi yếu ớt giữa gió: “Muội muội... muội ở đâu...?”
Một bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện giữa tán cây gãy đổ – là chính nàng khi ba tuổi, đôi mắt ngơ ngác, mái tóc rối bời, áo mỏng tang lạnh run.
Phía sau đứa bé là một ngọn lửa thiêu rừng. Giữa màn khói, một thanh âm vang vọng: “Đứa nhỏ này có linh khí lạ thường... đưa về Tông môn đi.”
Cảnh vật thay đổi, nàng thấy mình năm tuổi, ngồi trước bàn đá, tay cầm kiếm gỗ. Mười tuổi, ngã trên vách núi vì luyện kiếm quá sức. Mười lăm tuổi, lặng lẽ đứng giữa các đồng môn được khen ngợi, còn nàng chỉ nhận một cái gật đầu từ sư tôn.
Rồi... là hình ảnh Lưu Chân Thiên, dáng người đạm mạc, từ xa nhìn nàng từng bước lớn lên, không nói một lời dư thừa.
“Cố Tịch Vân,” một giọng nữ mơ hồ vang lên trong ảo cảnh, “ngươi tu tiên là vì cái gì?”
Là để báo đáp ư? Là vì đại đạo? Hay vì... sợ cô độc?
Ánh mắt nàng trầm xuống, bàn tay siết chặt Hà Vân Kiếm.
Không có tiếng đáp.
Chỉ có kiếm ý trào dâng trong lòng, như sấm giữa đêm đen. Một đường lam trắng chém rách màn ảo cảnh, kiếm khí tàn sát bóng hình giả mị.
Bầu trời trong suốt trở lại, gió ngừng lay động.
Cố Tịch Vân lặng lẽ thu kiếm vào vỏ.
Bên ngoài, Phạn Bạch Yêm ngồi trên lan can Tuyệt Linh Điện, nhìn ảnh ảo tan biến, mi mắt hơi cong lên.
“Không nói, không khóc, không rối trí... Thú vị thật. Cũng không giống nguyên tác chút nào.”
Nàng chống cằm, tai hồ ly rung khẽ, lòng cảm thấy càng lúc càng muốn gặp tận mặt.
...
Cố Tịch Vân từ từ mở mắt, cảm nhận không gian tĩnh lặng bao phủ. Những hình ảnh trong ảo cảnh dần phai mờ, và trước mắt nàng chỉ còn là không gian trống trải, hư ảo. Nàng hơi nhíu mày, cố gắng định thần, tay khẽ vuốt qua Hà Vân Kiếm bên hông, cảm nhận được sự ổn định của kiếm khí.
Lúc này, nàng nhận ra mình đang dựa vào một cổ thụ lạnh lẽo, tán lá thưa thớt, ánh sáng mờ nhạt từ bầu trời chiếu xuống qua lớp sương mù dày đặc, khiến không khí càng thêm tĩnh mịch, lạnh lẽo. Dù không có gió, nhưng nàng cảm giác có thứ gì đó đang bao trùm lấy mình – một cảm giác không thể miêu tả.
Cố Tịch Vân hít một hơi dài, ánh mắt lạnh lùng quét xung quanh. Đột nhiên, qCố Tịch Vân nhìn Lục Trạm Thanh nằm bất động, cơ thể hắn vẫn còn bị ảnh hưởng bởi trận pháp ảo ảnh, linh khí hỗn loạn chưa ổn định. Nàng hít một hơi dài, khẽ vươn tay ra, đưa lên trước ngực, nhẹ nhàng bắt đầu vận hành nguyên lực của mình, hòa cùng khí linh lạnh lẽo để ổn định dòng linh khí trong cơ thể Lục Trạm Thanh.
Đôi mắt nàng khép hờ, ánh sáng xanh lam trắng quanh tay từ từ ngưng tụ, tạo thành một lớp bảo vệ, nhẹ nhàng bao lấy thân thể của hắn. Dòng khí lạnh từ bàn tay nàng như gió thổi qua làn sóng của vạn vật, và từng chút một, sức mạnh hỗn loạn từ ma khí dần được tiêu tan.
Lục Trạm Thanh dần mở mắt, hơi thở có phần nặng nhọc, nhưng khi hắn thấy Cố Tịch Vân đứng bên cạnh, chỉ ngẩng đầu lên một chút, rồi lại nhanh chóng buông thõng đầu, có vẻ như không còn đủ sức để nói.
“Cảm ơn…” Hắn thều thào, đôi mắt mơ hồ nhìn nàng.
Cố Tịch Vân không trả lời. Nàng chỉ nhẹ nhàng rút tay lại, một đường kiếm khí nhẹ nhàng xẹt qua không gian, quét sạch những dấu vết còn sót lại của trận pháp. Mặc dù không có lời nào, nhưng hành động của nàng cũng đã nói lên tất cả. Nàng không quan tâm, chỉ đơn giản là đã giúp hắn.
Khi Lục Trạm Thanh dần tỉnh táo, Cố Tịch Vân quay lưng đi, không có chút động tâm hay sự quan tâm nào. Nàng bước ra xa, lại tựa lưng vào cổ thụ, để một lần nữa chìm vào trong cảm xúc lạnh lùng của chính mình.
Bầu trời vẫn trống trải, sương mù lượn lờ, không có gì thay đổi.
Nàng biết, dù có giúp đỡ hay không, cũng không có sự khác biệt nào. Tình huống hiện tại, Lục Trạm Thanh chỉ là một người đồng hành vô tình. Nàng chẳng muốn tìm kiếm sự liên kết nào, chẳng muốn lưu lại bất kỳ dấu vết tình cảm nào. Với nàng, mọi thứ vẫn là kiếm đạo và đại đạo. Không có điều gì ngoài đó có thể khiến nàng lay động.
Lục Trạm Thanh vẫn nằm dưới đất, mơ màng nhìn theo bóng dáng nàng. Một cảm giác gì đó lạ lùng dâng lên trong lòng, nhưng khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng ấy, hắn chỉ biết im lặng.
Cố Tịch Vân đứng đó, tựa lưng vào cổ thụ lạnh lẽo, không hề quay đầu lại, không phải vì nàng không biết hắn nhìn theo, mà bởi nàng chẳng quan tâm. Tâm trí nàng đã quá quen với cô độc, và nàng biết rõ trong hành trình tu tiên, điều nàng cần nhất chính là kiếm đạo. Mọi thứ khác, dù có quan trọng hay không, cũng chỉ là phù du.
...
Cố Tịch Vân bước đi một cách vững chãi, như thể nàng không hề để ý đến mọi thứ xung quanh. Dù có Lục Trạm Thanh đi theo, nàng vẫn không một lần quay lại, chỉ nhẹ nhàng ra lệnh:
“Chúng ta dừng lại một chút. Tìm một nơi nghỉ chân, ổn định nguyên thần.”
Lục Trạm Thanh theo sát phía sau, không nói lời nào. Hắn cảm nhận được sự lạnh lùng, thậm chí là xa cách trong lời nói của nàng, nhưng hắn hiểu. Nàng là người của kiếm đạo, và với những người như nàng, việc tu hành chính là tất cả, không cần phải tìm kiếm sự kết nối hay những lời nói dư thừa.
Đi thêm một đoạn, họ đi qua một khu vực núi đá hoang vắng. Trước mặt, một hang động hẹp hiện ra, mơ hồ ẩn mình trong bóng tối, nhưng lại mang một cảm giác bình yên và tĩnh lặng. Đây là nơi duy nhất đủ yên tĩnh để họ nghỉ ngơi và ổn định tâm trí.
Cố Tịch Vân bước vào hang động đầu tiên, ánh mắt lạnh lùng đảo qua không gian bên trong, chắc chắn rằng không có nguy hiểm nào. Sau đó, nàng nhẹ nhàng đặt Hà Vân Kiếm bên cạnh, ngồi xuống đất, vắt chéo chân và bắt đầu tĩnh tọa. Ánh sáng từ kiếm nàng tạo ra chiếu sáng phần không gian trước mặt, nhưng lại không đủ để phá vỡ bầu không khí u tĩnh.
Lục Trạm Thanh đứng một lúc, rồi cũng vào theo. Hắn không quá ngạc nhiên khi thấy nàng không hề để tâm đến sự hiện diện của mình, mà chỉ tìm một góc nhỏ gần đó, cúi xuống, tay vươn ra vạch một đường trên mặt đất. Một vầng sáng nhạt từ tay hắn bùng lên, tạo thành một vòng tròn bảo vệ quanh mình.
Nàng không nhìn hắn, nhưng cảm nhận được sự tập trung của Lục Trạm Thanh. Cố Tịch Vân khẽ nhíu mày, mặc dù nàng không quan tâm lắm, nhưng không thể không thừa nhận rằng hắn có một phần tài năng và phẩm hạnh xứng đáng với vị trí trong tông môn.
Bầu không khí trong hang động lại trở nên im lặng, duy chỉ có tiếng thở đều đặn của cả hai người hòa vào nhau. Dù cùng một không gian, nhưng sự cách biệt về cảm xúc giữa Cố Tịch Vân và Lục Trạm Thanh vẫn rõ ràng, như hai thế giới song song không thể nào hòa nhập.
Cố Tịch Vân từ từ nhắm mắt, đưa tâm trí trở lại với linh khí của chính mình, lặng lẽ cảm nhận từng đợt sóng linh lực trong cơ thể. Đột nhiên, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, khiến nàng mở mắt, nhìn về phía Lục Trạm Thanh.
Hắn vẫn đang tĩnh tọa, nhưng có gì đó khác biệt trong biểu cảm của hắn – dường như hắn đang suy tư về một điều gì đó sâu sắc, và điều này khiến Cố Tịch Vân cảm thấy một chút không thoải mái. Nhưng rồi, nàng lại rũ bỏ suy nghĩ ấy, tiếp tục quay lại với việc ổn định nguyên thần.
Đột nhiên, không khí trong hang động bỗng trở nên nặng nề. Một cảm giác lạnh lẽo bất ngờ bao trùm, linh khí trong không gian như bị xé rách. Mặt đất dưới chân bắt đầu run rẩy, từng vết nứt lớn xuất hiện quanh họ, như thể có thứ gì đó mạnh mẽ sắp trỗi dậy từ dưới sâu.
Cố Tịch Vân mở mắt, phản ứng nhanh chóng, tay phải vung lên, Hà Vân Kiếm lập tức xuất hiện trong tay nàng, khí linh lạnh lẽo quanh kiếm tuôn ra mạnh mẽ. Nàng đứng dậy, ánh mắt sắc bén, đánh giá tình hình. Tuy nhiên, đối diện nàng chỉ là sự hỗn loạn trong không gian, không có gì cụ thể, nhưng linh khí lại như dâng trào, cảnh tượng ấy rõ ràng cho thấy một lực lượng mạnh mẽ đang đổ về.
Ngay khi nàng vừa định ra tay ứng phó, một bóng hình lướt qua, nhanh như cơn gió, bỗng nhiên từ bóng tối sâu thẳm trong hang động hiện lên một hình thù kỳ dị.
Đó là một sinh vật đen tối, mặt như cái mặt nạ, toàn thân bao phủ bởi ma khí đặc sệt, ánh mắt đỏ rực như lửa, chỉ nhìn vào nó cũng đủ khiến người ta rùng mình. Sinh vật này rõ ràng không phải là một sinh vật bình thường trong thế giới này, mà là một sinh vật ma tộc đã bị nhốt lại trong không gian này.
Lục Trạm Thanh cũng nhận ra nguy hiểm, nhanh chóng đứng dậy, nhưng cơ thể hắn vẫn còn một chút yếu ớt, chưa hoàn toàn khôi phục. Hắn nhìn về phía Cố Tịch Vân, giọng nói khẩn trương:
“Cẩn thận!”
Cố Tịch Vân không thèm nhìn hắn, ánh mắt chỉ tập trung vào sinh vật kỳ dị trước mặt. Kiếm khí thuần dương quanh người nàng càng lúc càng mạnh mẽ, không gian xung quanh như bị nghiền nát bởi sức mạnh của nàng. Tiên linh mà nàng tạo ra lập tức xuất hiện, bao lấy thân thể nàng, như một lớp lá chắn vô hình. Nàng bước tới, tay cầm kiếm vung lên một đao, khí lạnh bùng lên, tấn công về phía sinh vật kia.
Sinh vật đó bị tấn công, nhưng không có vẻ gì là bị thương. Ngược lại, nó nở một nụ cười lạnh, rồi đột nhiên, linh khí trong không gian lại thay đổi, sinh vật bắt đầu hô hấp một cách kỳ dị, đồng thời kéo theo một lực lượng hắc ám mạnh mẽ từ dưới đất.
Cố Tịch Vân nhíu mày, một cỗ hàn khí lạnh lẽo bao quanh thân thể nàng, và chỉ trong một khắc, Hà Vân Kiếm đã chém ra một chiêu kiếm phong cực kỳ mạnh mẽ, phá vỡ không gian, tạo thành một vết nứt rộng lớn, kéo dài ra phía sau sinh vật kia.
Sinh vật đó gầm lên, ma khí vỡ ra như sóng vỡ, nhưng trước khi hoàn toàn biến mất, nó để lại một lời nói cười khẩy:
“Tiên nhân, nghĩ mình là ai để ngăn cản đại thế này? Đã có sư tôn ngươi ám chỉ, không phải sao?”
Sau khi sinh vật ma tộc biến mất, không khí trong hang động lại trở lại bình tĩnh. Tuy nhiên, Cố Tịch Vân cảm thấy có chút không ổn. Nàng quay lại, ánh mắt sắc lạnh, nhìn về phía Lục Trạm Thanh.
Lục Trạm Thanh vẫn còn đứng ngẩn ngơ, rõ ràng bị trận đấu vừa rồi làm cho ngạc nhiên. Nhưng điều khiến nàng cảm thấy không thể chịu nổi chính là sự bất lực trong ánh mắt hắn, sự ngượng ngùng khi nhận thức được rằng, dù có ở bên nàng, hắn cũng không thể là chỗ dựa đáng tin cậy.
Cố Tịch Vân hít một hơi, bình tĩnh lại. Tuy nhiên, trong lòng nàng vẫn không khỏi dâng lên một cảm giác chán ghét mơ hồ. Sư tôn từng ám chỉ rằng nàng và Lục Trạm Thanh có cơ duyên liên quan, rằng hai người sẽ có một sự kết nối đặc biệt nào đó. Nhưng hiện tại, khi đối diện với hắn, nàng không thể nào xua đi cảm giác khó chịu, sự lạnh nhạt trong lòng mình.
Lục Trạm Thanh lúc này, không nói gì, chỉ âm thầm nhìn nàng, nhận ra rằng dù có cố gắng, họ vẫn không thể hiểu nhau.
...
Trong hang động lạnh lẽo, ánh lửa từ đống củi khô lay động, soi rõ bóng hai người trên vách đá gồ ghề. Lục Trạm Thanh trầm mặc ngồi bên, tay chống kiếm, ánh mắt vẫn lặng lẽ dõi theo nữ kiếm tu ở góc đối diện.
Cố Tịch Vân đang lau kiếm, động tác chậm rãi mà chuẩn xác, tựa như đã làm ngàn vạn lần, chẳng chút phân tâm. Mũi kiếm phản chiếu ánh lửa, lạnh lẽo như ánh mắt của nàng lúc này.
Sau một hồi im lặng, Lục Trạm Thanh lên tiếng: “Đa tạ đạo hữu ban nãy đã hộ pháp.”
Cố Tịch Vân không ngẩng đầu, giọng nàng lãnh đạm đến mức gần như xa lạ: “Đó là việc nên làm.”
Rồi nàng thu lại Hà Vân Kiếm, đặt sang bên, tay kết ấn dựng một kết giới nhỏ ngăn linh khí tạp loạn. Dưới ánh lửa, dung nhan nàng như tạc từ băng tuyết, thanh lãnh vô tình.
Lục Trạm Thanh mím môi. Hắn muốn nói gì đó, nhưng rồi chỉ cười khổ. Trong lòng hắn, hình bóng nàng là nữ tu thanh khiết như tuyết đầu mùa, là kiếm đồng tâm ý từ những năm ở đại hội luận đạo, nhưng càng ở gần, hắn càng thấy rõ — nàng chẳng dành cho hắn một tia ấm áp.
Cố Tịch Vân biết hắn đang nhìn mình, nhưng nàng không muốn đáp lại.
Không phải nàng không hiểu tình ý trong mắt hắn — mà là nàng không chịu được.
Từ những cái nhìn lặng thinh, đến sự quan tâm không hỏi mà đến, những thứ ấy làm nàng ngột ngạt.
Chán ghét.
Rõ ràng, dứt khoát. Không phải lờ mờ từ chối, không phải do chưa động lòng, mà là - nàng chán ghét loại ánh mắt si tình đó.
Kiếm tu, là con đường độc hành.
Tình cảm, là gông xiềng.
Lục Trạm Thanh, không cùng đường với nàng.
Nàng từng nghe sư tôn nói: “Ngươi và hắn là cơ duyên trong quẻ tượng.”
Nhưng nếu đó là duyên, thì nàng tình nguyện nghịch thiên mà đi.
Cố Tịch Vân đứng dậy, xoay lưng ra phía cửa hang.
“Sáng mai đi tiếp.” Nàng nói, rồi tự mình bước đến gần cửa hang, lặng lẽ tọa thiền, bóng dáng hòa vào màn đêm lặng lẽ và sương lạnh như tuyết phủ.
Lục Trạm Thanh ngồi lại, bàn tay siết chặt chuôi kiếm.
Hắn chợt hiểu: có những người, dù cùng sát vai mà chiến, vẫn mãi không thể bước vào tâm họ.