Thiên Mệnh Vi Nữ, Ma Tôn Vi Tâm

Chương 7: Chỉ là nhàm chán?



Ánh tà dương buổi sớm màu đỏ len qua tầng mây xám đục, nhuộm đỏ một góc Ma giới. Trong lòng Tuyệt Linh Điện u ám, mùi sương lạnh còn vương khắp tầng ngọc thạch. Trên Huyết Thiên Tọa cao ngất, một bóng trắng vừa cựa mình thức dậy. Dạo này Phạn Bạch Yêm rất thích ngủ ở đây.

Phạn Bạch Yêm dụi mắt, ngáp dài một cái, mái tóc trắng rũ xuống như tuyết tan trên đá đen.

"Ưm... ngủ ngon thật."

Nàng lười nhác vươn vai, cả người vẫn mang theo khí tức mộng mị dịu mềm. Thức giấc sau một đêm dài, khí tức yêu mị quanh thân lại trở nên nồng đậm. Phạn Bạch Yêm khoát tay, một trận yêu khí hồng sắc mờ ảo dâng lên, tự động hoán đổi trường bào đỏ thẫm phủ gấm đen - chính là bộ y phục nàng yêu thích nhất, từng dùng máu cốt ma luyện qua, vừa mềm vừa ấm.

"Tiểu điện hôm nay có tiết mục gì hay không đây?"

Nàng thong thả ngồi lên Huyết Thiên Tọa, chân gác ngang, tay nghịch trái cây ma giới ngâm hàn ngọc, từng miếng mọng đỏ căng nước.

Chợt nàng gõ nhẹ lên mặt bàn."Truyền Lâm Tuyết."

Một lệnh truyền đến từ điện, và ngay lập tức Lâm Tuyết bước vào.

Nữ tử này không có sức mạnh nổi bật như những tướng lĩnh khác trong Ma tộc, nhưng nàng lại có khả năng đặc biệt khác - đó là bối toán, và Phạn Bạch Yêm rất ngưỡng mộ khả năng này. Cái gọi là "dự đoán", "thấy trước", chính là thứ có thể giúp ích cho Ma Tôn của nàng trong những kế hoạch tiếp theo.

Lâm Tuyết bước vào, cúi đầu hành lễ: " Tham kiến Ma Tôn."

Phạn Bạch Yêm khẽ vẫy tay, ra hiệu cho nàng đứng dậy: "Đứng lên đi."

Giọng nàng nhẹ, nhưng có sức nặng. "Bối toán, không phải thứ dễ dàng, nhưng đối với người như ngươi, chắc hẳn không khó khăn gì."

Lâm Tuyết im lặng không nói, chỉ hơi gật đầu, nhận lời. Phạn Bạch Yêm khẽ cười: "Ngươi không cần phải nói, ta biết ngươi hiểu rõ. Ta muốn ngươi giúp ta tìm hiểu về một người. Không cần phải dùng đến sức mạnh, chỉ cần ngươi dùng tài năng bối toán của mình."

Lâm Tuyết nhìn vào ánh mắt của Phạn Bạch Yêm, rồi đáp: "Ma Tôn muốn tìm hiểu về ai?"

Phạn Bạch Yêm hơi ngừng lại, ánh mắt trở nên sắc bén, nhưng vẫn giữ sự lười biếng trong giọng nói."Cơ Nhâm. Một lão đại tu của chính đạo, có vẻ hắn biết quá nhiều. Ta không thích bị đe dọa. Tìm hiểu hắn, và cho ta biết những điều ngươi khám phá ra."

Lâm Tuyết suy nghĩ trong giây lát, nàng nhận ra tầm quan trọng của nhiệm vụ này. Cơ Nhâm, người đứng đầu một thế lực lớn trong chính đạo, đúng là một mối đe dọa tiềm tàng.

"Tuân lệnh."

Phạn Bạch Yêm hài lòng nhìn Lâm Tuyết, ánh mắt lướt qua nàng một lần nữa, trước khi lạnh lùng nói:"Lui, đừng để ta phải chờ đợi quá lâu."

Khi Lâm Tuyết lui xuống, Phạn Bạch Yêm vẫn đứng đó, tay khẽ vươn ra. Một làn sương mù đen tối bao phủ quanh tay nàng, khiến không khí trong phòng nặng nề và ngột ngạt. Bóng đen dần dần hình thành, tử linh xuất hiện, những cánh hoa nở rộ, mỗi cánh mang theo một làn sóng tử khí âm u. Ánh sáng nhạt lấp lánh trên đó, tựa như những vì sao vụn vỡ của một thiên hà đã chết. Nàng nhìn chăm chú vào đó, một nụ cười nhạt hiện lên nơi khóe môi, như thể đã đạt được điều gì đó vô cùng quan trọng.

"Chắc chỉ vài canh giờ nữa, thứ này sẽ trưởng thành." Phạn Bạch Yêm thì thầm, ánh mắt mang theo vẻ tự mãn.

Nhưng rồi, một tia chợt lóe trong tâm trí nàng, như thể có gì đó sắp sửa bị bỏ quên. Nàng nhớ ra một điều quan trọng - pháp bảo tinh thần của Ma Tôn. Từ ký ức của nguyên chủ, nàng biết rằng pháp bảo này không phải chỉ là vật dụng, mà nó còn mang một sức mạnh kỳ bí.

Phạn Bạch Yêm thử vận một chút nội lực, cảm giác sự chuyển động trong cơ thể mình như cuộn sóng vỗ về. Một mảnh lụa mỏng manh từ đâu xuất hiện, như một dòng ánh sáng huyền bí, quấn quanh tay nàng. Từ tay trái, đến sau lưng rồi đến tay phải, mảnh lụa ấy bỗng tỏa ra một luồng ma khí nồng đậm, màu hồng nhạt nhưng lại chứa đựng sự tàn bạo. Từng đường vân ma khí như những tia lửa nhỏ, lượn lờ, tạo thành một vầng hào quang đầy sức mạnh.

Phạn Bạch Yêm nhìn thấy nó, đôi mắt lấp lánh, khẽ mỉm cười. Không tệ" Nàng đợi thêm một chút, như thể đã biết thứ ma lực này sẽ là chìa khóa để đẩy mạnh tiến trình của mình.

Nhớ không lầm thì vải lụa này chính là một phần của Pháp Bảo Tâm Linh - một vật phẩm kỳ diệu gắn liền với ký chủ Ma Tôn. Nó không chỉ là một mảnh lụa bình thường mà là một linh vật được tạo ra từ tinh thần và ma khí thuần túy, có khả năng kết nối và phản chiếu những cảm xúc, suy nghĩ của người sử dụng.

Lụa này tên là "Huyết Vũ Lụa", và là pháp bảo chỉ có thể sử dụng bởi Ma Tôn hoặc những kẻ có quyền lực tối cao trong ma tộc. Lụa này không đơn thuần là vật bảo vệ mà còn có khả năng khống chế, che giấu và điều khiển linh hồn, phản chiếu được cảm giác của người đối diện. Nếu dùng đúng cách, nó có thể giúp chủ nhân thu phục và điều khiển những linh hồn, những tâm hồn yếu đuối, hoặc thậm chí xuyên qua không gian tâm linh để tìm kiếm ký ức bị chôn vùi.

Phạn Bạch Yêm thử nghiệm một lần nữa, nhẹ nhàng vẫy tay. Mảnh lụa như có linh tính, cuộn lại quanh tay nàng, phát ra một ánh sáng nhạt kỳ dị. Nó khẽ rung lên, rồi bắt đầu phát tán một lớp ma khí hồng đỏ, khiến không gian xung quanh mờ đi như có lớp sương mù bao phủ.

"Đúng như ta mong đợi." Phạn Bạch Yêm nghĩ thầm. Nàng không chỉ muốn sử dụng nó để đánh bại kẻ thù, mà còn muốn khám phá khả năng của Huyết Vũ Lụa trong việc giúp nàng thay đổi vận mệnh, dần dần điều khiển mọi thứ theo ý muốn của mình.

Dùng hết ký ức của nguyên chủ, Phạn Bạch Yêm khẽ hít một hơi thật sâu, đôi mắt đột nhiên trở nên sắc bén. Nàng nhận ra điều quan trọng mà mình chưa kịp chú ý tới. "Nếu là pháp bảo tinh thần, chắc chắn nó có tồn tại trong nội đan," nàng thầm nghĩ, giọng nói trong đầu vang lên rõ mồn một như thể ký ức của Ma Tôn đang dần trỗi dậy.

Phạn Bạch Yêm không chút do dự, nhanh chóng vận dụng nội lực, chỉ trong chớp mắt, nàng gỡ bỏ lớp ngưng linh đã tạo ra trong nội đan của mình. Ma khí tinh thần từ sâu bên trong nội đan lập tức thức tỉnh, bùng lên như một ngọn lửa đen tối, ma khí khắc nghiệt xâm chiếm không gian xung quanh. Cảm giác mạnh mẽ đó khiến nàng phải cố gắng giữ bình tĩnh.

Bên trong nội đan, một linh hồn ma quái không ngừng rít lên như thể không thể chịu đựng được sự giam cầm suốt bao tháng dài. Ma khí tinh thần như một sinh mệnh đầy oán hận, bị nhốt trong đó một thời gian dài, cuối cùng cũng không thể chịu đựng thêm nữa. Tiếng kêu nho nhỏ, yếu ớt nhưng tràn đầy tức giận vọng lên.

Phạn Bạch Yêm cảm nhận rõ sự phẫn nộ này, nhưng nàng không hề nao núng. "Tháng qua đã đủ lâu để khôi phục sức mạnh, giờ chính là lúc ta cần đến ngươi." Nàng lạnh lùng nghĩ.

Linh hồn ma quái đó, bị nhốt lâu như vậy, đã mất đi phần lớn sự tự chủ, chỉ còn lại chút xíu thần thức yếu ớt. Dù vậy, sự đè nén trong nội đan lại làm cho sức mạnh của nó ngày càng mạnh mẽ hơn, đe dọa phá vỡ lớp kiểm soát mà Phạn Bạch Yêm tạo ra.

Nàng không vội vàng. Trong một giây, nàng dùng ma khí kiểm soát linh hồn tinh thần ấy, và nó dần dần thu về trong sự dẫn dắt của nàng, trở thành một phần của chính mình. Nàng biết rằng, một khi hoàn toàn chiếm hữu được thứ này, sức mạnh của pháp bảo tinh thần sẽ là một công cụ lợi hại để nàng có thể kiểm soát không chỉ thân thể mình, mà còn vươn xa đến những tâm hồn khác.

Ánh sáng trong mắt nàng càng thêm lạnh lùng, đầy tự tin và quyền lực. Ma khí vẫn bao trùm không gian, nhưng giờ đây, tất cả đã nằm trong tay Phạn Bạch Yêm.

Phạn Bạch Yêm mỉm cười lạnh lẽo, tay nàng siết chặt, không cho phép bất kỳ phản kháng nào. Ma khí tinh thần từ nội đan vẫn bao vây linh hồn như một dây thừng vô hình, không để cho nó có chút cơ hội nào để thoát khỏi. Nàng nhẹ nhàng nhấn mạnh từng lời một:

"Ngươi nên ngoan ngoãn. Nếu không, sẽ chỉ có sự diệt vong chờ đợi."

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa sự sắc bén và tàn nhẫn. Ma khí trong không gian như rút đi từng hơi thở của linh hồn đó, khiến nó cảm nhận được sự bức bách và sự kiềm chế không thể vượt qua. Cả không gian như lặng im, chỉ còn lại tiếng thở gấp của linh hồn ấy, bị bao trùm bởi sự ép buộc từ Phạn Bạch Yêm.

Bên trong nội đan, linh hồn đó cuối cùng cũng không thể không thừa nhận sức mạnh áp đảo của nàng. Những vết nứt của sự kháng cự bắt đầu xuất hiện trong ma khí xung quanh, linh hồn đó run lên, cuối cùng buông xuôi.

"Ngươi... sẽ không hại ta sao?" Giọng nói yếu ớt, nhưng vẫn chứa đựng sự nghi ngờ.

Phạn Bạch Yêm không vội đáp, nhưng một nụ cười nhếch lên trên môi. "Ngươi đã bị nhốt lâu quá rồi. Đừng lo, ta sẽ không hại ngươi... trừ khi ngươi làm ta thất vọng."

Linh hồn đó im lặng, nhưng từ trong đáy sâu của nó, một tia chấp nhận bắt đầu lan tỏa. Nó đã nhận ra rằng trong tay Phạn Bạch Yêm, sự phản kháng chỉ là sự mệt mỏi vô ích. Mọi hy vọng trốn thoát đều tan biến trong bóng tối của ma khí.

Và lúc này, linh hồn ấy, không còn gì để mất, ngoan ngoãn vâng lời.

Linh hồn trong nội đan cuối cùng không thể chống cự nữa. Một giọng nói khàn đặc vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy sự chấp nhận, "Chủ nhân..."

Phạn Bạch Yêm khẽ nhếch môi, đôi mắt ánh lên vẻ hài lòng. Nàng cảm nhận rõ sự khuất phục từ linh hồn đó, sự tán thành không lời qua từng tia ma khí nhỏ nhặt xoay quanh mình. Nàng không nói gì, chỉ vung tay nhẹ nhàng, như thể đã hoàn toàn kiểm soát được thứ mà nàng vừa thu phục.

"Rất tốt," nàng thì thầm, giọng đầy uy quyền và kiêu hãnh. "Ngươi đã lựa chọn đúng đắn."

Ngay lập tức, linh hồn ấy không còn tồn tại trong hình dáng tách biệt mà hòa vào không khí, như một làn sóng ma khí mỏng manh, dần dần tan biến vào trong thân thể của Phạn Bạch Yêm. Từng đợt ma khí nhẹ nhàng lướt qua nàng, rồi dần dần bị hấp thụ hoàn toàn. Mảnh lụa huyết vũ trên tay nàng cũng rung lên như thể đáp lại, sáng lên một cách kỳ dị trong không gian tĩnh lặng.

Ma khí bao quanh không gian một lần nữa trở lại sự yên tĩnh, nhưng cảm giác mạnh mẽ từ sự kiểm soát của Phạn Bạch Yêm vẫn còn vương vấn. Linh hồn kia giờ đây đã trở thành một phần không thể tách rời của nàng, sẵn sàng phục vụ và bảo vệ chủ nhân của nó.

...

Tám ngày đã trôi qua kể từ khi Cố Tịch Vân và Lục Trạm Thanh tiến vào Ma vực. Tầng ngoài đã bị bỏ lại phía sau, nhưng trước mặt họ là một vùng đất thâm u đầy rẫy nguy hiểm.

Không khí nơi đây nặng nề, u tối, như thể thời gian và không gian đều bị ngừng lại. Những tảng đá vỡ, sắc nhọn như mũi kiếm, phủ đầy lớp bụi đen, chồng chất lên nhau tạo thành những đỉnh núi kỳ dị. Gió lạnh thổi qua, mang theo những tiếng gào rít của cơn bão vô hình, khiến không gian càng trở nên u ám, đe dọa.

Cố Tịch Vân không thay đổi sắc mặt, đôi mắt nàng vẫn lạnh lùng, ánh nhìn xa xăm như thể không có gì có thể làm nàng phân tâm. Mỗi bước đi của nàng đều vững vàng, như một kiếm tu đã quen với mọi gian nguy. Không có sự e sợ hay lo lắng nào trong lòng nàng, chỉ duy nhất mục tiêu là cứu Cơ Nhâm.

Lục Trạm Thanh đi phía sau, ánh mắt không khỏi lo lắng khi nhìn quanh. "Cố đạo hữu, ta cảm thấy không khí ở đây... lạ lắm. Có thể chúng ta nên cẩn thận hơn không?"

Cố Tịch Vân vẫn không quay lại, giọng nói nàng lạnh lùng, như gió thoảng qua: "Lục đạo hữu lo lắng quá rồi. Đã đến đây rồi, đâu thể dễ dàng quay lại."

Lục Trạm Thanh nhíu mày, nhưng chỉ biết im lặng bước theo nàng. Hắn biết rõ, khi nàng đã quyết, không gì có thể làm nàng thay đổi. Dù trong lòng có chút bồn chồn, hắn cũng không dám cản trở nàng.

Vùng đất rộng lớn này trông như một nơi chết chóc. Mặt đất nứt vỡ thành những khe sâu, sương mù dày đặc vây quanh, không có dấu hiệu sự sống. Những mỏm đá sắc nhọn nhô lên, như những chiếc gai lởm chởm, đâm thẳng vào bầu trời đen đặc. Cả không gian này như một vương quốc của bóng tối, nơi không có sự sống, chỉ có sự tĩnh lặng đầy nguy hiểm.

Lục Trạm Thanh liếc mắt nhìn Cố Tịch Vân, rồi lại nhìn về phía trước, cảm nhận rõ sự đe dọa đang trỗi dậy từ từng tảng đá, từng lớp sương. "Nơi này không giống những gì ta tưởng tượng."

Cố Tịch Vân hạ thấp giọng, không quay đầu lại. "Lục đạo hữu sợ sao?"

Lục Trạm Thanh hơi sững sờ, rồi khẽ đáp: "Sợ thì sao? Chỉ là... nơi này có chút... khác thường."

Cố Tịch Vân nhếch môi, giọng nàng vẫn lạnh lẽo như trước: "Chúng ta không có thời gian để sợ hãi. Nếu ngươi lo lắng, có thể quay lại."

Lục Trạm Thanh không nói gì thêm, chỉ đành im lặng theo sau nàng. Sự lạnh lùng của nàng vẫn khiến hắn không thể tìm được cách để phá vỡ bức tường vô hình giữa họ. Nhiệm vụ vẫn là nhiệm vụ, và dù có muốn hay không, hắn vẫn phải tiếp tục hành trình này cùng nàng.

...

Trên đỉnh Thiên Ma Sơn, nơi tầng mây đen vĩnh viễn không tan, Ma Cung như một con quỷ khổng lồ ẩn mình giữa sấm chớp và ma khí. Nơi đây không có ánh sáng mặt trời, chỉ có những cột trụ khắc phù văn ma giới rực lên lửa âm linh, hắt bóng xuống nền đá lạnh lẽo của Huyết Điện.

Chính giữa điện, Huyết Thiên Toạ trấn giữ trung tâm, đỏ sậm như được nhuộm máu ngàn năm. Phạn Bạch Yêm ngồi nghiêng trên vương tọa, dáng vẻ lười biếng, một tay chống má, tay còn lại lật nhẹ chén ngọc rỗng. Làn tóc dài xõa xuống, trôi qua vai và vắt ngang thành ghế như suối hắc thủy. Ánh mắt nàng nửa nhắm nửa mở, như buồn ngủ, nhưng lại như đã thấu vạn dặm ngoài kia.

Dưới bậc thềm, ma tướng Đồ Hạc quỳ thấp, giọng đều đều, không dám ngẩng đầu: "Bẩm Tôn Thượng, hôm nay là ngày thứ tám. Cố Tịch Vân và Lục Trạm Thanh đã vượt qua tầng ngoài, tiến vào địa giới Vọng Huyết Địa. Ma vật trong khu vực chưa đủ mạnh để ngăn cản. Tạm thời, hai người vẫn chưa nghi ngờ vị trí thật sự của Cơ Nhâm."

Phạn Bạch Yêm không đáp, chỉ khẽ cười mũi, như thể nghe chuyện một vở hí kịch nhạt nhẽo. Lát sau, nàng cất lời, giọng uể oải nhưng từng chữ lại như băng tuyết:

"Vượt nhanh hơn ta nghĩ... Lạnh như băng, thẳng như kiếm. Gió có lay cũng chẳng nghiêng."

Nàng khẽ nâng ly, một tia ma khí như khói sương tụ lại, rót vào ly ngọc một dòng dịch hồng như huyết, sóng sánh phản chiếu ánh lửa: "Thú vị..."

Đồ Hạc ngẩng đầu chờ lệnh. Phạn Bạch Yêm liếc mắt: "Tiếp tục theo dõi. Gặp hung hiểm, có thể ra tay, nhưng không được để nàng biết ai cứu. Trò này, phải kéo dài mới vui."

"Thuộc hạ tuân mệnh."

"À... Đồ Hạc." Phạn Bạch Yêm bỗng gọi, giọng nàng như gió nhẹ chạm chuông cổ: "Nếu nàng chết thật... ngươi hãy mang xác về cho ta. Ta muốn chôn dưới đáy ao Huyết Mộng. Như thế, ít ra cũng còn giá trị hơn là chết hoang ngoài kia."

Đồ Hạc rùng mình, vội dập đầu lui xuống.

Trong đại điện, gió lạnh thổi xuyên, ma khí lượn lờ giữa trụ đá và rèm đen. Trên vương tọa, Phạn Bạch Yêm khẽ mỉm cười, tay gõ nhịp vào thành ghế, mắt khép hờ như đang mơ... nhưng kỳ thực, toàn cục đều nằm dưới mắt nàng - nữ Ma Tôn sống ẩn trong lười nhác, mà nhìn thấu sinh tử người khác như quân cờ trong tay.

Phạn Bạch Yêm khẽ nhắm mắt, cằm tựa lên mu bàn tay, giọng nói lười biếng như thể mộng du giữa cơn mộng ngàn năm:

"Nam nữ chính đúng là con cưng của thiên đạo... Khi còn đọc tiểu thuyết, ta đã thấy sức mạnh bọn họ quá đáng. Bây giờ tận mắt, tận tai nghe từng bước tiến, mới biết cái hào quang ấy đúng là không gì sánh nổi."

Nàng cười khẽ, thanh âm như ngân nga trong gió độc:

"Hừ... gặp ma không chết, vào đất dữ lại có cơ duyên, xông trận chẳng tổn thương, còn có kẻ đưa đường. Nếu không phải biết rõ kết cục, ta còn tưởng thiên giới đang nuôi dưỡng thần vật gì đó."

Ngón tay nàng khẽ xoay chiếc ly, huyết dịch bên trong gợn sóng theo từng nhịp nhẹ nhàng.

"Cũng tốt. Cứ để ánh sáng chiếu rọi đến tận cùng... rồi xem, đến khi đèn tắt, ai sẽ là người cười sau cùng."

...

Tuyệt Linh Điện, nơi ma khí ngưng đọng thành sương, đá lạnh như băng cổ, vạn vật lặng như tờ. Phạn Bạch Yêm nằm nghiêng trên nhuyễn tháp dát hắc tinh thạch, đầu kê lên gối gấm đỏ thẫm, một tay lật hờ tấm lụa mỏng ghi chép danh sách linh thạch cống nạp, tay kia nhẹ nhàng búng ra một viên ô mai đen nhánh rơi vào miệng.

Ngoài điện, không một tiếng bước chân. Dù là trời sụp hay đất nứt, nếu nàng chưa lên tiếng, thì toàn bộ Ma Cung vẫn phải vận hành như cỗ máy câm lặng.

Phạn Bạch Yêm khẽ thở dài, mắt vẫn nhắm:

"Làm Ma Tôn cũng thật nhàm chán... Việc chẳng cần đụng tay, lời chẳng cần mở miệng. Chỉ cần ngồi yên, cả đám đã sợ như thấy hung linh hiện thế."

Nàng cười mũi, đưa tay vén vài lọn tóc rũ xuống vai, tai hồ ly nhúc nhích, miệng nhàn nhạt tiếp lời:

"Quả nhiên là vai phản diện vừa lợi vừa hại. Đắc tội thì nhiều, mà động tay động chân thì lại chẳng cần. Cứ mỗi lần không biết nói gì, chỉ cần nheo mắt hay phất tay một cái, người liền quỳ, đám liền lui. Thật... tiện lợi vô cùng."

Ngoài cửa điện, gió ma lướt qua như sóng. Có tiếng bước chân xa xa, nhưng chỉ dừng lại trước ba tầng kết giới, không dám vượt vào. Đó là Cơ Lăng, mang bản tấu khẩn từ Huyết Đàm. Nhưng y chỉ đứng yên, biết rõ nếu không có lệnh truyền, tuyệt không được quấy nhiễu Ma Tôn lúc đang "nghỉ ngơi".

Phạn Bạch Yêm khẽ nhếch môi, mí mắt vẫn không nhấc lên:

"Ừm... vai này tuy mệt tim, nhưng đúng là không phí lời. Chỉ tiếc... không có trò vui nào đủ để phá đi nỗi buồn ngủ dài ngày."

Nàng lại quay người, chăn lông thú kéo lên ngang vai. Bên gối là một quyển cũ nát bìa: "Huyết Tinh Thập Nhị Thiên" - tiểu thuyết nàng từng đọc ở thế giới cũ, nay trở thành ván cờ nàng đang sống.

Trong u tối của Tuyệt Linh Điện, Phạn Bạch Yêm mỉm cười nhạt:

"Vai phụ phản diện... Nhưng nếu ta không động, thiên đạo cũng chẳng dám ép kết cục quá sớm đâu."

Dưới lớp áo đen thêu hình Vạn Linh, những chiếc đuôi hồ ly trắng muốt không hề giấu giếm, nhẹ nhàng trườn ra, lướt qua sàn đá như làn sóng nhẹ. Đôi tai hồ ly trắng sớm đã nhú lên khỏi mái tóc, khẽ chuyển động theo từng tiếng động nhỏ, dường như đang lắng nghe điều gì từ xa xôi.

Mí mắt nàng khép hờ, một tia ánh sáng yếu ớt chiếu qua, lướt trên khuôn mặt nàng lạnh lùng, không lộ chút cảm xúc. Một tay cầm quyển sách, tay kia nâng ly ngọc rỗng, rót nhẹ dòng dịch đỏ như huyết, trôi qua môi mà chẳng có chút hứng thú.

"Tiểu kiếm tu đó, quả nhiên vẫn không tỏ ra gì. Giết chóc một đường, không chút do dự..."Nàng mỉm cười, ánh mắt lóe lên như gợn sóng lạ, rồi lại lạnh nhạt, quay đầu tiếp tục nằm nghỉ.

Tai hồ ly trắng nhúc nhích lần nữa, như phản ứng lại với một luồng tiên khí xa xôi mà nàng có thể cảm nhận được. Mấy chiếc đuôi lại từ từ quấn lại quanh người nàng, kín đáo như bức tường vô hình, không một ai có thể chạm vào.

"Ngươi thắng, ta xem; ngươi vấp ngã, ta cười. Đúng là không cần phải làm gì..."

"Nếu Ma Tôn muốn ra tay, mọi thứ sẽ nhanh chóng kết thúc, nhưng có gì thú vị đâu..."

Một tiếng thở dài nhẹ nhàng. Trong không gian lặng lẽ ấy, chỉ có Phạn Bạch Yêm và những cơn gió ma quét qua.

Trong tĩnh lặng của Tuyệt Linh Điện, khi Phạn Bạch Yêm đang nhắm mắt, tâm trí mơ màng, đột nhiên, một giọng nói sắc lạnh và êm dịu vang lên trong không gian nội đan của nàng. Âm thanh ấy nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sức mạnh huyền bí, như làn gió thổi qua màn đêm u tối, khiến không gian xung quanh nàng bỗng chốc trở nên khác biệt.

"Chủ nhân, nếu người muốn, thì đi đi, cần gì phải tìm lý do?"

Phạn Bạch Yêm không giật mình, đôi mắt trắng mờ nhạt lướt qua một tia sáng lạnh. Tai hồ ly khẽ nhúc nhích như cảm nhận được điều gì đó kỳ lạ. Lúc này, Huyết Vũ Lụa, linh thần trong nội đan của nàng, lại lên tiếng. Âm thanh ấy bao trùm không gian, như thể xuyên thấu tận cùng bản thể của nàng, vang vọng trong mọi ngóc ngách của huyết mạch.

"Chẳng phải người đã quyết định từ lâu sao, chủ nhân?" Giọng nói vang lên với một chút trêu chọc, như thể muốn đẩy nàng vào quyết định nhanh chóng. "Lãng phí thời gian nữa, thì có khác gì loài thú vờn quanh vòng xoáy mà không thoát ra được?"

Phạn Bạch Yêm nhẹ nhàng nhếch môi, nhìn vào không gian tĩnh lặng trước mặt, vẫn giữ vẻ lười biếng nhưng không giấu được chút gì khôn khéo trong ánh mắt. Nàng khẽ thở dài, vỗ tay lên gối, rồi cười nhẹ một tiếng.

"Huyết Vũ Lụa, ngươi đúng là lấm lời." Phạn Bạch Yêm nói, giọng điệu không gợn lên chút cảm xúc nào, chỉ lạnh lùng như thường lệ. "Vậy thì, ta đi gặp nàng ta, có gì đâu mà phải cân nhắc."

"Vậy là tốt." Giọng linh thần lại vang lên, lần này mang theo một chút ấm áp, như thể thỏa mãn với quyết định của chủ nhân. "Chủ nhân đi đi, chuyện này đã đến lúc rồi."

Phạn Bạch Yêm im lặng trong chốc lát, rồi mắt nàng lóe lên một tia sắc bén. Đoạn, nàng thu hết những chiếc đuôi hồ ly trắng lại, từng chiếc một cuộn tròn quanh thân thể nàng, như một lớp bảo vệ vô hình. Chưa bao giờ nàng cảm thấy mình sắp sửa bước vào một cuộc chơi lớn như lúc này.

Phạn Bạch Yêm khẽ thở dài, vươn vai, đứng dậy khỏi tháp. "Tuyệt Linh Điện tĩnh mịch quá lâu rồi."

Và rồi, nàng vẫy tay nhẹ, không cần chuẩn bị gì, chỉ một cái vẫy tay đơn giản đã khiến toàn bộ không gian xung quanh thay đổi.