Thiên Mệnh Vi Nữ, Ma Tôn Vi Tâm

Chương 9: Là động tâm



Phạn Bạch Yêm khẽ lật tay, một đạo phù văn đỏ rực hiện ra dưới lòng bàn tay, thân ảnh nàng tức khắc hóa thành một dải lụa đỏ như máu, phấp phới trong gió, lướt nhẹ giữa không trung như hồng y hồ ly du ngoạn chốn u minh. Nàng hạ thân nơi mép hồ đen, tà váy đỏ như lửa trải dài, từng sợi tóc trắng tung bay như khói, ánh mắt như ẩn như hiện trong màn sương ma khí.

Trước mắt nàng, Cố Tịch Vân quỳ gối trên mặt đất lạnh. Lam y rách nát, máu nhuộm cánh tay, nhưng ánh mắt vẫn thanh lãnh mà quật cường.

Phạn Bạch Yêm cúi đầu nhìn, ánh mắt dừng nơi vết thương bên bả vai đã máu thấm mấy tầng vải áo, khóe môi cong cong, nhẹ giọng như thở than mà như trêu chọc:

“Cố tiên tử, lần sau xuất kiếm nhớ ngắm chuẩn một chút, bổn tôn không phải ai cũng có thể đâm.”

Giọng nói nàng như tơ như khói, trầm thấp mang theo tà mị nhè nhẹ. Đôi mắt hồ ly hẹp dài khẽ híp lại, ánh nhìn sâu xa như mang theo tầng tầng hàm ý.

Rồi, không đợi đối phương đáp lại, nàng xoay người, tay áo vung nhẹ. Một đạo ấn quyết đỏ như máu lóe lên nơi ngón tay, thân ảnh nàng hóa thành một dòng sáng trắng, tiêu thất giữa hư không.

“Lần sau gặp lại.” thanh âm khẽ rơi xuống như vọng từ một thế giới khác, không chút lưu luyến.

Ngay sau đó, Tụ Ly cũng hoá thành một luồng ma khí đen dày đặc, cuộn lại như sương đêm, rút lui theo bóng dáng Tôn Thượng, chẳng để lại chút dư ảnh.

Bên hồ đen, chỉ còn lại Cố Tịch Vân nắm chặt Hà Vân Kiếm, thở dốc trong im lặng, gió lặng nước yên, song ánh mắt nàng lại càng thêm sâu.

...

Đợi cho ma khí tan sạch, bốn phía chỉ còn lại tiếng gió thổi khe khẽ qua tán cây đen sì, Cố Tịch Vân mới buông một hơi thở trầm thấp.

Thân thể nàng lúc ấy mới thật sự không chống đỡ được nữa, ngã xuống nền đất lạnh lẽo, vết thương trên vai và ngực lan rộng, áo lam nhuốm máu loang lổ. Hơi thở rối loạn, khí tức kiếm đạo đứt quãng, nhưng ánh mắt vẫn thanh tỉnh như trước.

Nàng chậm rãi chống tay ngồi dậy, xếp bằng ổn định khí tức, hai tay đặt lên đầu gối, ngón tay hơi run nhưng vẫn khép lại vững vàng. Kiếm ý lạnh lẽo quanh thân lặng lẽ dao động, hộ thể linh khí yếu ớt bao lấy thân thể gầy gò.

Một lát sau, Hà Vân Kiếm run nhẹ bên cạnh, dường như cảm ứng được chủ nhân trọng thương, thân kiếm khẽ ngân, từng đạo lam quang yếu ớt tỏa ra, nhập vào thân thể nàng.

Gió âm lặng lẽ thổi qua, một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống chóp mũi, Cố Tịch Vân khẽ nhắm mắt, trong lòng vang lên duy nhất một cái tên: "Phạn Bạch Yêm."

Lục Trạm Thanh nằm cách đó mấy trượng, lúc này mới khẽ rên một tiếng, ho khan vài tiếng rồi mới chậm rãi chống người ngồi dậy. Hắn ngẩng đầu, bản năng đầu tiên là nhìn về phía mặt hồ đen kịt, nhưng bóng áo đỏ đã chẳng còn vương lại chút nào, tựa như từ đầu đến cuối chỉ là một giấc mộng quỷ mê hoặc.

Hắn cau mày, đưa tay lau vết máu còn vương nơi khoé môi, ánh mắt đảo quanh bốn phía đầy cảnh giác, chợt bắt gặp một thân ảnh lam y gầy gò đang xếp bằng tĩnh tọa dưới tàng cây mé hồ.

Cố Tịch Vân.

Thân ảnh ấy vẫn như trước, lặng lẽ, điềm tĩnh, nhưng trên áo lam loang đầy vết máu, thân thể mảnh khảnh hơi run, sát khí vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Khí tức quanh thân nàng dao động không yên, là đang ép khí điều tức.

Lục Trạm Thanh cắn răng một cái, đứng dậy khập khiễng tiến lại gần, bước chân nhẹ như sợ quấy nhiễu đến nàng. Hắn dừng lại cách nàng hai trượng, định mở miệng, nhưng rồi đôi mắt nàng khẽ hé mở, lãnh đạm như gió tuyết đầu đông, khiến hắn lập tức ngậm lời.

...

Tuyệt Linh Điện, nơi âm khí nặng nề, vương giả của ma tộc ngự trị. Tụ Ly quỳ rạp dưới cửa điện, thân thể nhỏ bé như sợi cỏ trong cơn giông bão, mồ hôi lạnh thấm ướt mái tóc, lòng không khỏi lo lắng. Ma khí nặng nề bao quanh, nhưng nàng lại không dám rời đi, chỉ biết quỳ tại đó, kiên nhẫn chờ đợi.

Lúc này, nàng không thể không thừa nhận một điều, dù đã từng được Phạn Bạch Yêm che chở, nàng cũng chẳng thể tránh khỏi sự tàn nhẫn của Tôn Thượng. Nàng biết rõ, không phải mọi sai lầm đều có thể dễ dàng tha thứ.

Trong không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió nhẹ rít qua khe cửa, càng làm cho lòng người thêm phần lo âu. Tụ Ly ngẩng đầu, liếc nhìn vào bên trong đại điện tối tăm. Mỗi lần tưởng tượng đến phương diện quyền lực của Phạn Bạch Yêm, nàng lại cảm thấy một làn sóng ma khí lạnh lẽo đánh úp vào tim, khiến nàng run sợ.

Mồ hôi rịn ra sau gáy, nàng cúi đầu thấp hơn, hai tay đặt lên đùi, kiên nhẫn chờ đợi. Thế nhưng, nàng cũng biết, việc này sẽ không dễ dàng thoát khỏi sự trừng phạt. Mỗi khi Phạn Bạch Yêm giận dữ, ma tộc sẽ rung chuyển, và tất cả sẽ bị bao phủ trong cơn bão táp ma khí không thể địch nổi.

Tuyệt Linh Điện, mây đen u ám lượn lờ trên mái điện cổ xưa, từng sợi ma khí nhè nhẹ trườn qua nền đá, khiến không gian quanh năm âm hàn, lạnh lẽo như lòng vực.

Chính giữa đại điện, Phạn Bạch Yêm ngồi vắt chân nghiêng người trên Huyết Thiên Toạ. Nàng vẫn bộ dáng lười biếng, áo đỏ như máu, tóc trắng xõa dài, vài sợi vắt hờ qua bờ vai mảnh. Đôi tai hồ ly lay động nhẹ nhàng, như đang lắng nghe tiếng gió từ xa thổi tới. Mấy cái đuôi tuyết hồ mềm mượt ung dung thả xuống hai bên ngai, từng sợi lông lay động như vẫy chào người khách ngoài cửa.

Tụ Ly vẫn quỳ bên ngoài, thân thể mồ hôi lạnh đầm đìa, đầu cúi thấp sát đất, không dám thở mạnh. Sự im lặng của Phạn Bạch Yêm, đối với nàng, chẳng khác gì hình phạt.

Bên trong, Phạn Bạch Yêm lại thản nhiên ngáp thêm một cái, môi đỏ khẽ hé, giọng nói mang theo một tia lãnh mị:

"Tụ Ly, quỳ lâu như vậy… không mệt sao?"

Nàng nói xong, tay vuốt nhẹ một chiếc đuôi, ánh mắt khép hờ, hứng thú nhìn từng lớp ma khí lượn quanh Huyết Thiên Toạ, không thèm nhìn ra cửa điện lấy một lần.

Ngoài cửa Tuyệt Linh Điện, Tụ Ly cúi thấp đầu thêm một phân, giọng nói run nhẹ:

“Bẩm Tôn Thượng… thuộc hạ lỡ tay… chỉ vì thấy kiếm tu kia lỗ mãng vô lễ, không phân rõ tôn ti, mới ra tay ngăn cản…”

Nàng ngừng một hơi, giọng càng nhỏ hơn: “Không biết… Tôn Thượng có hứng thú với người ấy, là thuộc hạ vô tri, mong Tôn Thượng trách phạt.”

Một cơn gió mát lạnh như sương trườn từ sâu trong đại điện ra, tạt vào gương mặt đang rịn mồ hôi của Tụ Ly. Nàng cắn răng, không dám ngẩng đầu.

Trong điện, Phạn Bạch Yêm khẽ bật cười, đuôi hồ ly khẽ vẫy, lười biếng nói:

“Nàng kiếm đưa sát cổ, ta còn chưa nhúc nhích. Ngươi lại bay vào… đánh nàng rách y phục, đổ máu…”

Nàng nhấc tay chạm nhẹ má mình, thở dài như thương tiếc: “Đáng lẽ ta còn có thể nhìn kỹ thêm một chút.”

Âm cuối nàng ngân dài, mang theo vài phần mị hoặc trời sinh của hồ ly ngàn năm, nghe như cười như không. Tụ Ly cứng người, tim gan đảo lộn.

Giữa lúc không khí căng như dây cung, Phạn Bạch Yêm lại nghiêng đầu, thản nhiên hỏi:

“Ngươi nói xem, nàng ấy có đẹp không?”

Tụ Ly nghe câu hỏi ấy, toàn thân lạnh toát, không dám trả lời ngay.

Một hồi lâu, nàng mới dám run giọng: “Đẹp… Nhưng sao có thể sánh với Tôn Thượng.”

Phạn Bạch Yêm chống cằm, cười cười không đáp. Nụ cười kia như sương khói, như ánh trăng phản chiếu trên mặt nước hồ đen, chẳng thể nắm bắt, càng chẳng thể đoán.

Nàng chỉ nhàn nhạt phất tay, thanh âm lười biếng vang lên:

“Lui xuống đi. Đừng phá chuyện vui của bản tôn lần nữa.”

Tụ Ly như được đại xá, cúi đầu lạy thật sâu: “Thuộc hạ tuân mệnh.”

Nàng lùi đi, lặng lẽ tan vào bóng tối nơi hành lang dài như vô tận.

Trong điện chỉ còn lại một màu đỏ nhàn nhạt phản chiếu từ y phục Phạn Bạch Yêm, gương mặt hồ ly yêu mị hơi ngẩng lên, ánh mắt xa xăm như còn vương lại hình bóng của một nữ kiếm tu áo lam trong lòng nàng.

“Cố Tịch Vân…”

Nàng khẽ nhắc tên ấy, tiếng thì thầm nhẹ như sương khói lướt qua đồng u, chẳng rõ là cảm thán hay là… hoài niệm.

Ký ức năm xưa từng là độc giả ùa về như thuỷ triều. Khi ấy, nàng chỉ là kẻ đọc truyện, ngồi ngoài vách chữ, từng dòng từng đoạn dõi theo cặp đôi chính lộ ra hào quang chói mắt. Màn đầu khi nữ chính bước vào tầng trong Ma vực, trọng thương ngã xuống bờ hắc hồ, cũng là lúc Ma Tôn xuất hiện, lạnh lùng, mị huyễn, không chạm không gần, chỉ thoáng qua như bóng nguyệt trên mặt nước.

Nàng khi ấy từng lẩm bẩm: Phản diện thôi mà, ra sân khấu cho có lệ, để đất lại cho đôi kia yêu hận tình thù.

Ai ngờ nay, chính nàng lại là “bóng nguyệt” ấy.

“Ma Tôn như sương đêm, như tà nguyệt ma ảnh, trôi qua chẳng lưu vết, chỉ để lại nỗi hàn ý thấu cốt.”

Phạn Bạch Yêm cười nhạt, một tay chống cằm, mắt khẽ nhắm như mơ:

“Khi đó chỉ biết đọc, nay mới biết... vai phản diện, hóa ra cũng có lúc động tâm.”

Ánh kiếm lam sắc lạnh, gương mặt thanh lãnh như tuyết sương, đôi mắt không hề gợn sóng, đều in đậm trong tâm trí nàng.

“Ánh mắt ấy…” nàng khẽ thì thầm, “…là ánh mắt của người bước ra từ mệnh số.”

Một thoáng im lặng trôi qua.

Phạn Bạch Yêm mở mắt, ánh đỏ chớp động tựa sao rơi đáy vực. Nàng khẽ nhấc tay, mấy chiếc đuôi đồng loạt rung lên nhẹ nhàng.

“Bản tôn không có hứng chen vào nhân duyên của thiên mệnh chi tử,” nàng nói chậm rãi, âm thanh như tan trong gió, “nhưng... xem kịch, cũng nên chọn chỗ ngồi tốt một chút.”

Im lặng một chút.

“Kiếm tu sao?” Phạn Bạch Yêm thì thầm, đôi môi nhếch lên một nụ cười khẽ, “Đã là kiếm tu, sao có thể không biết, từng bước đi trong thế gian này, đều là một ván cờ.”

Một tiếng thở dài vang lên trong điện, không phải là nỗi tiếc nuối, mà như một lời cảm thán không thể chối từ. Nàng, Ma Tôn, chẳng phải chỉ là một nhân vật phụ hay kẻ phản diện trong thế gian của những người khác? Nhưng nàng, lại như bị cuốn vào ván cờ mà chính tay mình đã lật ra.

...

Vài ngày kế tiếp, Ma Vực không gợn sóng.

Phạn Bạch Yêm vẫn an tọa nơi Huyết Thiên Toạ, ngày ngủ đêm ngủ, giữa những tầng ma khí u trầm chẳng ai dám đến gần. Mệnh lệnh truyền xuống cũng chỉ có một, không cần động, không cần can thiệp, chỉ cần… chờ.

Mấy ngài cứ thế trôi qua như làn khói, nhẹ nhàng không dấu vết, chỉ có trong đáy mắt nàng, thi thoảng sẽ lướt qua một ý cười khó dò, tựa như kẻ đang chờ đến tiết đoạn hay nhất trong một vở tuồng dài.

Phạn Bạch Yêm phất tay áo, đuôi hồ ly rũ xuống bên ghế, mắt nửa nhắm nửa mở như mộng như tỉnh.

"Nói là không muốn chen vào nhân duyên của thiên mệnh chi tử..." nàng lẩm bẩm, thanh âm nhẹ đến mức như chẳng nói với ai, "...nhưng mà..."

Một tiếng cười khẽ, như gió đầu thu lay nhẹ cánh trúc. Môi nàng khẽ nhếch, ánh mắt lướt qua màn sương ma khí lượn lờ trong điện, sâu không thấy đáy.

"...xem kịch từ xa, dù sao cũng không thú bằng ở gần."

Câu chữ rơi xuống như giọt mực trên lụa trắng, chậm rãi tan ra thành một ý niệm mơ hồ: nàng, Ma Tôn tà mị lười nhác, cuối cùng vẫn là người không chịu an phận mà ngồi yên trên Huyết Thiên Toạ.

Phạn Bạch Yêm cất giọng, không cao không thấp, lạnh nhạt như một lệnh trời rơi xuống từ vạn trượng hư không:

"Truyền lệnh xuống, kẻ đang bám theo nữ kiếm tu kia, tạm thời lui lại một khoảng. Cục diện phía trước, bản tôn... muốn tự mình xem cho rõ."

...

Mấy ngày trôi qua, sắc trời vẫn u ám như hôm giao chiến. Trong khe núi mờ sương, nước chảy róc rách giữa đá rêu, rải rác là những cánh hoa rừng rơi rụng, nhuộm ướt bãi đất nơi Cố Tịch Vân tọa công dưỡng khí. Nàng vận khí điều tức đã lâu, giờ đây thương thế mới hơi ổn định. Tà áo lam bạc dính máu đã thay, nhưng khí tức quanh thân vẫn lạnh lẽo như sương ngàn năm, không một tia dao động dư thừa.

Lục Trạm Thanh đứng cách nàng không xa, dựa lưng vào thân cây, tay áo trắng lấm tạp một ít tro bụi, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn người đang ngồi kia, trong mắt khó phân là quan tâm hay dò xét.

Từ trên cao nhìn xuống, đây chẳng phải là khung cảnh điển hình trong nguyên tác ư? Nữ chính thụ thương, nam chính âm thầm hộ pháp, cảm tình dần nảy sinh giữa hiểm cảnh sinh tử.

Phạn Bạch Yêm đứng trên đỉnh vách đá cách đó không xa, bị pháp trận ngăn cách, không ai hay biết. Tóc dài trắng bạc cuốn nhẹ theo gió, ánh mắt đỏ hồng phủ một tầng mờ ảo, nàng cúi đầu ngó xuống hai người, khóe môi khẽ cong:

“Cặp đôi chính đây sao…”

Nàng từng đọc từng chữ, từng đoạn, từng hồi thăng trầm của đôi kiếm tu này. Ở trong truyện, tất cả đều xoay quanh họ. Còn những kẻ khác, Phạn Bạch Yêm, Tụ Ly, hay bất kỳ ai đều chỉ là mây khói điểm xuyết, vật thế thân cho hào quang của bọn họ rực sáng.

Thế nhưng giờ đây, đứng ở nơi này, nàng lại không dám chắc nữa.

Một ánh kiếm từ Cố Tịch Vân có thể khiến nàng rúng động tâm thần.

Một câu nói từ Lục Trạm Thanh có thể làm nàng nảy sinh nghi hoặc.

“Hừ… Kiếm tu cái gì chứ,” nàng cười khẽ, giọng đầy trào phúng, “Lục Trạm Thanh ngươi có chắc là nam chính không? Hay ngươi cũng chỉ là một kẻ thế thân, làm nền cho ván cờ lớn hơn?”

Nàng khẽ phẩy tay áo, hóa thành một làn sương đỏ tan vào mây mù. Không ai biết Phạn Bạch Yêm vừa đến, càng không ai hay nàng đang suy tính điều gì trong lòng.

Nhưng rõ ràng, từ khoảnh khắc ấy trở đi, ván cờ của thiên mệnh... đã bắt đầu lệch hướng.

...

Hắc vụ cuộn quanh, từng làn khí âm lãnh len lỏi qua những khe đá nham thạch đỏ sậm. Tầng trong Ma Vực u tĩnh đến mức quỷ mị, chỉ còn tiếng hít thở trầm ổn giữa hai người còn sống sót sau trận chiến kịch liệt với Ma Tôn Tuyệt Linh.

Giữa một khoảng đất bằng tương đối sạch sẽ, Cố Tịch Vân khoanh chân tĩnh tọa, khí tức quanh thân đã ổn định trở lại. Một dải bạch lụa quấn nơi cánh tay, vết thương đã khép miệng, nhưng sắc mặt nàng vẫn tái nhợt.

Y phục mới đã thay, tuy đơn giản, nhưng vẫn sạch sẽ. Sợi tóc đen như tơ được buộc lỏng sau vai, không còn vương vết máu như mấy ngày trước.

Không xa là Lục Trạm Thanh, thân thể dựa bên tảng đá lớn, thần sắc uể oải, khí tức chưa phục hồi hẳn. Dù bị đánh bay một chiêu trọng thương, nhưng ánh mắt hắn vẫn sáng, vẫn cố giữ trấn định như thường ngày.

Giọng hắn vang lên trong bóng tối, nhẹ như sương sớm: "Cố đạo hữu khí tức xem ra đã ổn định. Nhưng vết thương ở ngực trái... vẫn còn đau không?”

Hắn hỏi như thể tùy tiện, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ quan sát phản ứng nơi mi tâm nàng – không phải chỉ vì vết thương.

Cố Tịch Vân không mở mắt. Giọng nói vang lên lãnh đạm, không mang theo chút nhiệt độ: “Không phiền đến Lục đạo hữu.”

Chỉ bốn chữ, ngắn gọn như đao phong, cắt đứt mọi dò xét.

Một hồi lâu, hắn cười khẽ, như nhớ lại điều gì: “Vẫn giống trước kia... Từ lúc còn ở Thái Hoa Sơn, ngươi cũng chưa từng dễ gần.”

Hắn ngẩng đầu nhìn lên lớp hắc vân trên đỉnh, giọng nói trầm hơn một bậc: “Lúc trước ta xuống núi tiếp ứng Linh Hạ Thành, Cố đạo hữu cũng có mặt, ta đứng cách đạo hữu vài trượng, lại vô thức so sánh dáng vẻ đạo hữu như tảng băng lớn... Ai ngờ mấy năm sau lại tái ngộ, cùng đến Ma Vực làm nhiệm vụ. Cũng coi như là một loại duyên phận.”

“Dù thế nào...” hắn dừng một chút, rồi nhìn thẳng nàng, ánh mắt sâu như nước hồ cổ “... ta vẫn muốn hỏimột lần. Cố đạo hữu, nếu ngươi nguyện ý, ta sẽ đưa ngươi rời khỏi đây. Không cần tiếp tục dây dưa cùng Ma vực. Càng không cần tiếp tục đối mặt với Ma Tôn.”

“Cố Tịch Vân vốn không thuộc về nơi này.”

Lời hắn mang theo chân thành, cũng mang theo ý đồ – đưa nàng quay lại chính đạo làm hậu phương.

Cuối cùng, Cố Tịch Vân chậm rãi mở mắt. Đôi mắt đen như phủ băng tuyết, nhìn hắn không oán không hận, chỉ là một tầng hờ hững: “Ta không thuộc về bất cứ nơi nào.”

“Lục đạo hữu muốn rời khỏi đây thì cứ đi. Còn ta, con đường này... ta sẽ đi đến cùng.” Nàng không nói lớn, nhưng mỗi chữ đều vững như đá tạc. Lập trường như kiếm, không cho bất kỳ ai lay chuyển.

Trên đỉnh đá vỡ vụn, bóng bạch y như sương tuyết lặng lẽ ngồi trên Huyết Linh Toạ. Phạn Bạch Yêm vốn đã dùng hồ thuật tạo một vòng ảo ảnh, đôi mắt hồ ly hờ hững rũ xuống, ánh nhìn rơi trên hai kẻ đang điều tức dưới khe sâu.

Cố Tịch Vân ngồi xếp bằng, thần sắc trầm ổn, y bào lam trắng dính máu đã được thay, chỉ còn lại mùi linh dược thoang thoảng. Mà bên cạnh, Lục Trạm Thanh đang âm thầm quan sát nàng, ánh mắt như gió xuân tan băng, mang theo tâm tư không giấu nổi.

Phạn Bạch Yêm khẽ nheo mắt, hàng mi bạc rung khẽ.

"Tư sắc như thế, quả nhiên vẫn khiến hắn động tâm..." Nàng cười khẽ, giọng nói như tiếng chuông ngọc vỡ trong sương, lại pha lẫn mấy phần giễu cợt.

Một cơn gió lặng lẽ lướt qua, kéo theo vạt áo trắng muốt như tuyết đầu đông. Ánh mắt nàng lạnh dần, suy xét. Nàng nhấc tay, truyền âm lệnh xuống cho ma tướng dưới trướng:

"Chuẩn bị sẵn một hồi tương ngộ 'tình cờ'. Không cần làm lớn, chỉ khiến nàng ấy rơi vào chút nguy hiểm nhỏ, ta sẽ 'vừa vặn' cứu giúp. Nhớ kỹ, không để lộ tung tích Tuyệt Linh Điện."

Lời vừa dứt, thân ảnh Phạn Bạch Yêm như khói tan vào màn sương đen đặc, chỉ còn dư âm u lãnh vương lại chốn núi hoang.