Thiên Mệnh Vi Nữ, Ma Tôn Vi Tâm

Chương 8: Giao đấu



Tầng trong Ma vực, ma khí đặc quánh như nhựa đen, trôi chậm chạp trong không khí, nặng nề đến mức khiến hô hấp cũng trở nên gian nan. Mỗi bước chân đạp xuống đất đá âm u này đều như giẫm lên xương cốt bị nghiền vụn, âm thanh khô khốc vang vọng trong thung lũng tối đen không thấy đáy.

Cố Tịch Vân đứng yên giữa vùng đất ma chướng, thân ảnh trắng tuyết như đóa bạch liên giữa hồ độc. Hà Vân Kiếm trong tay nàng tỏa ra khí lam trắng, mờ mịt như sương khói, chốc chốc lại ngưng tụ thành đường kiếm quang chém rách không gian.

Đám ma nhân tầng trong này khác hẳn với tầng ngoài - thân thể vặn vẹo, linh trí thấp nhưng sát niệm cực mạnh, mỗi kẻ đều ẩn chứa oán khí hàng ngàn năm không tan. Chúng không gào thét, chỉ lặng lẽ trườn đến trong bóng tối, rồi bất chợt nổ tung ra như cơn ác mộng đột ngột ập đến.

"Đây là chướng cảnh ma đầm... Không thể để bị vây lâu." Lục Trạm Thanh từ sau tiến đến, tay áo huy động, kiếm khí hạo nhiên phóng ra, như ánh thái dương ép lui một đám quỷ ảnh đang trườn đến.

Cố Tịch Vân không nói gì. Nàng không cần hỏi, cũng không cần đáp. Một kiếm chém ra, như vân hà giáng hạ - Hà Vân Kiếm rung khẽ, khí lam trắng hội tụ thành hình loan nguyệt, chém ngang không gian, khiến cả trăm ma ảnh tan rã thành tro bụi.

Ma khí dày đặc lập tức bị linh khí nàng tỏa ra xé toạc một khoảng.

"Ma nhân tầng trong di chuyển chậm hơn." Lục Trạm Thanh trầm giọng, ánh mắt nhìn nàng có phần nghi hoặc lẫn kính trọng. "Vậy nên có thể tiến sâu hơn một đoạn."

Cố Tịch Vân thu kiếm về bên mình, gật nhẹ đầu, đôi mắt như băng lam ẩn sau tầng sương mỏng, thản nhiên nói: "Đi."

...

Sau một hồi giao chiến kịch liệt, ma khí quanh vùng tạm lắng, những mảnh thân thể bị chém vỡ của ma nhân cũng đã bị linh lực thiêu sạch, không còn dư oán. Lục Trạm Thanh bước lên phía trước một bước, tay vẫn siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt cảnh giác quét qua bốn phía.

Cố Tịch Vân yên lặng thu kiếm, tay áo khẽ phất, Hà Vân Kiếm trở lại vỏ, khí lam trắng tản đi như sương chiều tan vào ráng tối.

Hai người không nói thêm lời nào, cùng nhau rời khỏi chiến trường. Không bao lâu sau, một khung cảnh dị thường hiện ra trước mắt - đó là một hồ nước rộng lớn nằm giữa lòng thung lũng, mặt nước không gợn sóng nhưng lại đen như mực tà, phản chiếu bầu trời tro xám phía trên thành một màu tối thăm thẳm.

Ven hồ mọc đầy thực vật kỳ lạ - không một gốc cỏ xanh, không một bông hoa nở. Tất cả đều là sắc đen, từ thân cây đến lá cành, ngay cả không khí quanh đó cũng lạnh buốt như âm khí giữa đêm đông. Có những cái cây dáng như tùng mà vặn vẹo, rễ đen như sắt chui thẳng xuống lòng đất, tán lá lay động không theo gió.

Cố Tịch Vân dừng lại trước mép hồ.Nàng nhíu mày, ánh mắt lãnh đạm như băng sương nhìn mặt nước tĩnh lặng:"Là Huyết U Trì..."

Lục Trạm Thanh cũng nhận ra nơi này, sắc mặt nghiêm trọng: "Nghe nói hồ này là nơi tụ âm dưỡng sát của Ma Tôn đời trước. Trong nước có oán khí ngàn năm chưa tan, nếu người sống chạm phải sẽ bị hút mất thần thức."

Gió lạnh thổi qua. Mặt hồ chợt lay động, như có thứ gì đó chậm rãi trườn dưới lòng nước. Một tiếng "ục..." khẽ vang lên trong yên lặng, rồi lại chìm mất như chưa từng tồn tại.

Cố Tịch Vân vẫn điềm tĩnh nhìn hồ nước đen, tay khẽ đặt lên chuôi Hà Vân Kiếm. Giọng nàng nhẹ như gió thoảng: "Phía trước là lãnh địa Ma Cung."

Lục Trạm Thanh vừa mới thở ra một hơi nhẹ, khí tức vẫn còn chưa ổn định thì thiên địa đột nhiên run rẩy.

Một luồng ma khí điên cuồng từ trên cao giáng xuống, không giống sát khí, không phải tà mị, cũng chẳng mang theo lệ khí thường thấy nơi ma vật. Nó tĩnh lặng mà uy nghi, như một đạo vương lệnh được ban xuống từ nơi sâu thẳm nhất của Huyết Giới, khiến trời đất lặng đi trong một sát na.

Mặt nước đen của Huyết U Trì vốn phẳng lặng như gương, giờ lại gợn lên một vòng sóng nhỏ.

Nàng đến rồi.

Trên mặt nước, một thân ảnh y phục đỏ thẫm như huyết hiện ra, đôi chân trần chỉ khẽ điểm lên mặt hồ, không hề tạo nên một tiếng động, không một tia gợn. Như thể thiên địa không dám kháng cự, ma khí không dám xâm lấn, đến cả hồ nước đen ngòm kia cũng im bặt trong một thoáng nghẹt thở.

Phạn Bạch Yêm.

Ánh mắt Lục Trạm Thanh chấn động, cổ họng khẽ động, nhưng lời chưa kịp thốt ra đã bị chặn lại bởi một uy áp vô hình.

Nữ tử kia có tóc trắng như tuyết đầu đông, buông dài đến tận eo, mỗi sợi tóc như đang phát ra ánh sáng mờ nhạt trong bóng tối. Gió lạnh từ lòng vực thổi đến, mái tóc nàng bay nhẹ, từng sợi hờ hững lướt qua bờ vai mảnh mai, vẽ nên một khung cảnh quyến luyến như mộng.

Giữa trán, ẩn dưới làn tóc mái lưa thưa, một đạo ấn ký đỏ sậm như máu quỷ thỉnh thoảng hiện ra rồi lại biến mất, tựa như hồn chú cổ xưa bị phong ấn trong cốt tủy.

Nàng không cầm vũ khí, không cần thần binh. Chỉ riêng sự xuất hiện của nàng, đã khiến không khí xung quanh như đóng băng. Ma khí bủa vây không dám lại gần, chỉ có những tia sát ý mỏng manh trôi lơ lửng quanh nàng như dải tơ máu trong gió.

Khuôn mặt nàng yểu điệu mị lệ, dung nhan tựa hồ được tạc ra từ những nét bút mộng mị nhất của vạn cổ yêu giới - mày cong nhẹ như vẽ, mắt hồ ly hẹp dài, đuôi mắt nhếch lên kiêu ngạo, sóng mắt như ẩn như hiện, khiến người ta không phân rõ là cười hay lạnh lùng. Môi đỏ như son, lại mang theo vài phần lãnh diễm, khiến nàng vừa như yêu tà, lại vừa như vương giả.

Nàng lặng lẽ đứng đó, cách hồ vài tấc, không một lời nói, chỉ chậm rãi nâng mắt nhìn về phía hai kiếm tu đang đứng.

Một vùng đất âm u nặng nề bỗng trở nên chói lọi kỳ lạ dưới bước chân của Phạn Bạch Yêm. Ma khí lượn lờ, hồ nước đen sâu không thấy đáy như trở thành phông nền tô đậm thêm tướng mạo yêu dã đến vô pháp vô thiên của nàng. Cảnh vật xung quanh tối đen, mà nàng lại như ánh máu rực rỡ giữa vạn vật chết lặng.

Cố Tịch Vân lập tức bước lên nửa bộ, tay đã rút Hà Vân Kiếm, thân kiếm xanh lam trắng ánh lên hàn khí lạnh lẽo. Không cần hỏi, không cần chần chừ. Nàng không biết người trước mặt là ai, nhưng nơi này là tầng trong của Ma vực, bất cứ kẻ nào đột ngột hiện thân giữa Huyết U Trì, tất nhiên không phải người của chính đạo.

Kiếm chỉ thẳng về phía trước, linh lực vận chuyển trong khoảnh khắc, vầng sáng thanh lam tràn ngập quanh thân kiếm như trăng thu chiếu lạnh giữa đêm tối.

Đối lập với sát khí băng lãnh của Cố Tịch Vân, Phạn Bạch Yêm vẫn chỉ đứng yên trên mặt nước, tựa như chỉ đến đây để xem cảnh hồ sương sớm.

Ánh mắt hồ ly nửa cong nửa mị kia lặng lẽ nhìn nàng thiếu nữ bạch y, trong lòng không khỏi sinh ra một tia cảm khái.

Quả nhiên là nữ chính...

Mỹ mạo này không mang theo mị hoặc, không có phong tình, lại khiến người ta không thể rời mắt. Da trắng như tuyết, mày dài mắt sáng, môi hồng không son, thần sắc tĩnh như nước thu không gợn sóng. Một loại thanh đạm cuốn hút, yên tĩnh như gió thổi qua núi lạnh. Không cần nói một lời, không cần một nụ cười, cũng khiến người khác phải nhìn thêm một lần.

Khác hẳn ta...

Phạn Bạch Yêm, kẻ bị trời đất gọi là yêu nữ, dung nhan tà mị mang theo mị hoặc, phong tình đến tận xương, lười biếng đến tận tâm, sinh ra đã là một vai phản diện khiến người người e dè. Nhưng lúc này, ánh mắt nàng lại mang theo một tia thưởng thức, ngắm nhìn Cố Tịch Vân không chút che giấu.

Thấy Hà Vân Kiếm đã chỉa thẳng về phía mình, nàng không tránh cũng không né, chỉ nhẹ nhàng nhếch môi: "Chưa gì đã rút kiếm?"

Giọng nàng lười biếng như gió sớm, nửa trêu ghẹo, nửa như thực lòng hỏi. Ngón tay đưa lên vuốt mái tóc trắng rũ một bên, đôi mắt đỏ như hồng ngọc lóe sáng.

Rồi ánh mắt nàng khựng lại một chút.

Là Hà Vân Kiếm.

Không phải Kim Lâm Quang, thần binh cấp thiên cung mà trong nguyên tác Phạn Bạch Yêm từng đọc, Cố Tịch Vân phải đến tận Kiếm Cốc tranh đấu mới đoạt được. Vậy là hiện tại - đúng như nàng đoán - cốt truyện vẫn đang ở giai đoạn đầu.

Phạn Bạch Yêm mím môi, nét cười càng sâu, lười biếng như thể gặp được một món đồ chơi thú vị:

"Thì ra... vẫn còn chưa đến Kiếm Cốc."

Nghe nàng yêu nữ trước mắt cười khẽ, giọng nói mang theo ý trêu đùa lười nhác, Cố Tịch Vân không hề dao động. Mày liễu nhướng lên, ánh mắt như băng tuyết giữa trời đông, lạnh lẽo quét qua thân ảnh đứng lơ lửng trên mặt nước.

"Là ngươi trước tiên động sát ý, hay ta rút kiếm trước, có gì khác biệt?"

Thanh âm của nàng trong trẻo lạnh lùng, không nhanh không chậm, không mang theo tức giận cũng chẳng có hứng thú. Chỉ như một dòng nước băng, xuyên qua sương đêm mà đến, dội thẳng vào lòng người nghe.

Hà Vân Kiếm vẫn chỉ thẳng, thân kiếm mỏng như suối trời, linh quang mờ tỏ, lượn quanh kiếm khí như khói lam lặng lẽ, ẩn hiện sát ý sâu kín.

Cố Tịch Vân chẳng buồn hỏi lai lịch đối phương, chẳng buồn đuổi bắt căn nguyên ma khí. Ở nơi này, người xuất hiện như vậy, khí tức yêu tà rõ ràng như vậy, chính là kẻ địch.

Mắt phượng khẽ hạ xuống, sát niệm trong lòng vừa khởi, linh lực đã ngưng tụ tại mũi kiếm.

Một tia lam quang nứt ra trong không khí, như sương giá xé rách hư không.

Cố Tịch Vân không nói nữa. Nàng ra tay.

Kiếm khí lam trắng chém đến như tuyết lở vỡ tan trong sương, mang theo khí thế kiếm tu không chút lưu tình. Thế nhưng người trước mặt, Phạn Bạch Yêm, chỉ nhẹ nhàng nâng tay, ngón tay thon dài trắng như ngọc mỡ, vẽ một vòng giữa không trung, một đạo hồng phù hiện lên như làn khói rồi nở rộ như hoa máu giữa đêm tối.

Ầm...

Kiếm quang chạm vào phù văn đỏ ấy liền bị hấp thu sạch sẽ, chẳng để lại chút dư âm. Không gian rung nhẹ, nhưng thân ảnh Phạn Bạch Yêm vẫn yên vị trên mặt hồ, mũi chân chạm nước, tà mị như một bóng hoa rơi trong sương độc.

Nàng cười, giọng cười mềm mại như khói sương len qua cổ, lại mang theo một chút ý vị trêu chọc:

"Kiếm rất lạnh... người cũng rất lạnh... Cố tiểu tiên tử, lạnh như vậy, sao không để bản tôn giúp ngươi... ấm lên một chút?"

Đôi mắt hồ ly ánh lên ý cười, hàng mi khẽ cong, như sóng liêu xiêu dưới ánh nguyệt tà. Mái tóc trắng tung bay nhẹ theo gió ma vực, vầng ấn đỏ giữa trán lấp ló sau tóc mái, tựa như hoa sen nở rộ trong ao máu.

Bên cạnh, Lục Trạm Thanh vừa mới giương kiếm, nhưng ánh mắt vừa đối diện Phạn Bạch Yêm thì thân hình như bị định trụ.

Không biết là do phép cấm của yêu nữ, hay là... hồ ly yêu này vốn mang nhan sắc khuynh thành, trời sinh đã khiến kẻ khác lạc hồn mê mộng.

Hắn đứng yên tại chỗ, kiếm chưa kịp xuất, ánh mắt vẫn dán chặt vào Phạn Bạch Yêm, tựa như lạc trong sương hồng mộng mị.

Phạn Bạch Yêm liếc nhìn hắn, khóe môi lại cong lên, giọng chậm rãi nhưng mềm như tơ:

"Vị này... là hộ pháp của ngươi sao? Đáng tiếc, ánh mắt hắn... có vẻ không còn đặt nơi chiến trận nữa rồi."

Nàng bước một bước, mặt hồ không dậy sóng, y phục đỏ tươi như máu nhẹ lay, như ác mộng từ ngàn năm trước đang dần hiện hình.

Gió lạnh thổi qua mặt hồ, gợn sóng lăn tăn dập dềnh, phản chiếu bóng trắng đỏ đan xen.

Cố Tịch Vân đứng yên, tay vẫn cầm Hà Vân Kiếm, nhưng ánh mắt nàng khẽ biến.

Kiếm tu vốn lấy tâm minh tĩnh để dưỡng khí nuôi kiếm, một khi vào chiến đấu, mọi thứ đều rơi vào trực giác kiếm tâm. Vừa rồi ánh mắt của người áo đỏ kia không phải sát cơ, mà là... một tia nhàn nhạt đánh giá. Càng không phải thứ ác linh vô tri.

Mà càng giao thủ, nàng càng cảm giác rõ ràng: ma khí quanh người yêu nữ kia tuy nồng, nhưng không hề hỗn loạn, khí tức nội liễm, tầng tầng lớp lớp như từng được tôi luyện ngàn năm.

Một ma nhân có thể dùng phép tướng khống chế hư không, mị thuật mà vẫn giữ được tỉnh táo, lại còn cố ý nhường nhịn, hẳn là không tầm thường.

Cố Tịch Vân nhẹ giọng, lần đầu mở miệng sau khi giao chiến:

"Ngươi là ai?"

Giọng nàng thanh lãnh, như tiếng chuông ngân trong sương, không mang khiếp sợ, chỉ là cẩn trọng.

Phạn Bạch Yêm khẽ cười, nụ cười kia như vệt son nhòe giữa nền tuyết: "Không phải vừa thấy đã rút kiếm rồi sao? Giờ lại muốn biết tên bản tôn?"

Cố Tịch Vân không nói, Hà Vân Kiếm lại dâng kiếm ý.

Nữ nhân áo đỏ đứng giữa hồ đen, mái tóc trắng như tuyết vờn theo gió, phía sau ẩn hiện mấy cái đuôi hồ ly lay động. Giữa trán thấp thoáng hồng ấn, ẩn dưới lớp tóc mái, mị lực vừa như thiên thành, vừa như tà nghiệt.

Cố Tịch Vân trầm mặc một thoáng.

"...Hồ tộc?"

Phạn Bạch Yêm khẽ nghiêng đầu, như khen thưởng ánh mắt nàng sắc bén: "Xem ra không ngốc."

Rồi nàng nhẹ nhàng nâng tay, một đóa hồng liên chậm rãi nở ra giữa kẽ tay. "Không bằng đoán thêm một chút xem ta là hồ nào?"

Đúng lúc này, một luồng thần niệm từ Hà Vân Kiếm thoáng động, mơ hồ mang đến một cảnh tượng: trong bản tàng thư cổ xưa của Thái Hoa Kiếm Tông, từng có ghi lại truyền thuyết về một ma tôn chín đuôi, bạch hồ yêu huyết, ngồi trên Huyết Thiên Toạ, tung hoành thiên địa - Ma Tôn Phạn Bạch Yêm.

Cố Tịch Vân khẽ nheo mắt, tay nắm kiếm siết chặt.

Một tia sắc bén thoáng qua đáy mắt Cố Tịch Vân, nhưng sát khí chưa kịp hiện rõ, thì trước mắt nàng - Phạn Bạch Yêm đã xuất hiện.

Nhan sắc khuynh thành ấy lướt qua như ảo ảnh, không để lại tiếng gió, không gây xao động mặt hồ. Nàng ta đứng gần đến nỗi Cố Tịch Vân chỉ cần nghiêng đầu là có thể chạm vào vai áo đỏ kia, từng sợi tóc trắng dài lướt qua tay áo nàng, mang theo một làn khí tức mị hoặc mà lạnh lẽo.

Phạn Bạch Yêm nhướng mày, đáy mắt lấp lánh ý cười.

"Ồ? Ánh mắt kia... là nhận ra ta rồi sao?" Giọng nàng mềm mại như tiếng gió đêm, lại xen lẫn sự trêu chọc cố hữu.

Khóe môi cong lên, Phạn Bạch Yêm như không chút cố kỵ, đưa tay lên, ngón tay thon dài khẽ lướt dọc theo gò má trắng ngần của Cố Tịch Vân, rồi dừng lại ở dưới cằm.

"Đẹp như vậy, lại thông minh, quả không uổng là nữ chính được 'trời cao' ưu ái..." Giọng nói nàng khẽ trầm xuống, tựa như thì thầm, khiêu khích mà ám muội, từng chữ như có lửa đốt trong tai người nghe.

Cố Tịch Vân không nhúc nhích, nhưng khí tức quanh người đã bắt đầu dao động. Ánh mắt nàng lạnh đến cực điểm, ánh kiếm dưới tay khẽ động.

Phạn Bạch Yêm vẫn chưa thu tay, chỉ cười, một nụ cười mang đậm khí chất hồ ly ngàn năm, đẹp đến nỗi khiến trời đất cũng như chậm lại một khắc.

"Kiếm tiên tử, ngươi lạnh lùng thế, ta lại càng muốn xem lúc ngươi đỏ mặt sẽ ra sao."

Ngay khi Lục Trạm Thanh chầm chậm thu kiếm khí, hắn cảm nhận được một luồng sát khí sắc bén từ Phạn Bạch Yêm. Kiếm tu của hắn vốn thận trọng, nhưng khi thấy Phạn Bạch Yêm đứng trước mặt như một yêu nữ ma mị, vẫn không thể kìm lòng mà vung kiếm, muốn đỡ đòn thay Cố Tịch Vân. Hắn biết rõ, nếu để nữ chính bị thương, mọi chuyện sẽ không dễ dàng.

Hắn bước tới, kiếm khí cuồn cuộn, như muốn xé rách không gian, nhắm thẳng vào Phạn Bạch Yêm.

Nhưng không ngờ, một ánh nhìn lạnh lùng của Phạn Bạch Yêm vừa lướt qua, lập tức bao trùm lấy Lục Trạm Thanh. Chưa kịp phản ứng, hắn cảm giác như máu trong người bị đông lại, thân thể cứng ngắc không thể nhúc nhích. Ánh mắt yêu nữ kia như một làn sóng yêu khí lạnh lẽo, mạnh mẽ như có thể xuyên thủng linh hồn.

"Không thích sống thì tới đây."Giọng nàng nhẹ nhàng, nhưng đầy nguy hiểm, không hề có chút bận tâm nào. Yêu khí quấn quanh Lục Trạm Thanh, không chút do dự, như gió cuốn lá khô, thổi hắn văng ra xa.

Rầm!

Lục Trạm Thanh bị đẩy mạnh, đập vào thân cây đen như mực, máu từ miệng hắn phun ra, nhưng hắn không thể động đậy.

Phạn Bạch Yêm nhìn thấy cảnh đó, khẽ mỉm cười, trong lòng thoáng có chút thú vị. Tự nhiên lại có chút thích thú với cái tên Lục Trạm Thanh này, hắn dám đối đầu, dám can thiệp vào cuộc chiến của nữ chính với nàng, nhưng lại không biết mệnh số mình không may mắn.

Còn Cố Tịch Vân, nàng đứng yên, ánh mắt lạnh lùng như những vì sao xa vời, chỉ liếc qua Lục Trạm Thanh một cái, rồi lại quay về, không chút bận tâm. Dù máu hắn phun ra, hay thân thể hắn bị đánh bay, nàng vẫn không chút dao động. Thứ nàng quan tâm, chỉ có... Hà Vân Kiếm, và trận chiến phía trước.

Phạn Bạch Yêm không khỏi quan sát biểu cảm lạnh nhạt của Cố Tịch Vân. Một luồng suy nghĩ thoáng qua trong đầu nàng, như thể những điều này chẳng ảnh hưởng gì đến nàng, nhưng chính sự lạnh lùng này lại khiến nàng càng trở nên hấp dẫn, thậm chí có chút đáng tò mò.

Nàng nhếch môi, cười khẽ một tiếng.

"Nữ chính đúng là không hề có chút quan tâm nào đến 'nam chính' nhỉ..."

Cố Tịch Vân chỉ lạnh lùng nhìn về phía Phạn Bạch Yêm, không có chút do dự nào trong hành động của mình. Kiếm khí trong tay nàng tăng trưởng mãnh liệt, Hà Vân Kiếm như hòa cùng linh khí trong cơ thể, tỏa ra một vầng sáng lạnh lẽo, xé gió mà đi. Mỗi lần nàng ra tay, ánh sáng trong mắt như vầng trăng lạnh lẽo soi sáng bóng tối của Ma Vực, một sức mạnh nghiêm túc, mạnh mẽ, không cho phép sự yếu đuối tồn tại.

Đạo kiếm khí lại một lần nữa bùng lên, nhưng lần này, kiếm khí không còn là một nhát chém bình thường nữa. Mà là một cơn lốc vũ bão, mang theo một sự sắc bén tuyệt đối, có thể xé rách tất cả, không có gì là không thể phá vỡ.

Phạn Bạch Yêm vẫn đứng yên, đôi môi nở nụ cười mỉm như cơn sóng gợn trên mặt hồ. Nàng không hề thấy có chút nguy hiểm, chỉ nhẹ nhàng vung tay. Một luồng ma khí hồng phấn từ trong cơ thể nàng vọt ra, cuốn lấy kiếm khí của Cố Tịch Vân, làm cho thanh kiếm ấy chao đảo trong không gian, như một chiếc thuyền nhỏ giữa biển cả bao la.

"Cố tiên tử, chỉ có vậy thôi sao?" Giọng nói của Phạn Bạch Yêm nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một hương vị ngọt ngào đầy mê hoặc. Nàng lướt mắt nhìn Cố Tịch Vân, rồi lại quay về phía Lục Trạm Thanh, ánh mắt như thể đang thưởng thức một vở kịch không có kết thúc.

Lục Trạm Thanh lúc này chỉ có thể ngồi đó, máu tươi từ miệng hắn vẫn chưa ngừng chảy ra, dù đã gắng gượng đứng lên, nhưng mắt hắn như mờ dần, bị ánh nhìn của Phạn Bạch Yêm mê hoặc.

Cố Tịch Vân không hề quay lại nhìn hắn, ánh mắt nàng vẫn đặt toàn bộ sự chú ý vào Phạn Bạch Yêm. Nàng không cho phép mình mất cảnh giác dù chỉ một giây.

Kiếm khí của nàng lại một lần nữa bùng nổ, nhưng lần này có chút khác biệt. Kiếm khí ấy mang theo sự sắc bén cực hạn, không còn là những đường kiếm nhẹ nhàng mà như hàng vạn thanh kiếm đồng loạt tấn công, mỗi thanh kiếm đều chứa đựng một lực lượng hủy diệt. Cả không gian xung quanh như bị bóp nghẹt, như một trận cuồng phong đang muốn phá vỡ mọi thứ.

Nhưng đối diện với sự điên cuồng ấy, Phạn Bạch Yêm chỉ mỉm cười, nàng đứng đó, tóc trắng nhẹ nhàng bay trong gió. Ma khí xung quanh nàng như lưới tơ mỏng manh, dễ dàng hút hết kiếm khí của Cố Tịch Vân vào, không chút trở ngại.

"Như vậy sao có thể sánh được với một Ma Tôn như ta?" Phạn Bạch Yêm khẽ nhếch môi, một tia ma khí từ tay nàng vươn ra, nhẹ nhàng quấn lấy Hà Vân Kiếm. Ngay lập tức, thanh kiếm như bị khóa lại, không thể tiến thêm một bước.

Cố Tịch Vân chợt nhíu mày, cảm nhận được sự khác thường trong kiếm khí của mình. Nhưng nàng không hề hoảng loạn, chỉ hơi động tay một chút, lập tức kiếm khí trong người nàng như tuôn ra như thác đổ, xé tan lớp ma khí kia. Đối với nàng, dù đối diện với bất kỳ kẻ mạnh nào, nàng luôn duy trì được sự bình tĩnh tuyệt đối.

Phạn Bạch Yêm nhìn thấy thế, trong lòng có chút thú vị. "Nữ chính này thật không đơn giản." Nàng thầm nghĩ, nhưng miệng lại vẫn không quên trêu đùa:

"Không tệ, không tệ. Nhưng vẫn là còn thiếu một chút... Không phải chỉ có kiếm là đủ để thắng ta đâu." Nàng cười, rồi ánh mắt nhìn về phía Cố Tịch Vân một lần nữa, như thể đang đánh giá đối thủ, nhưng lại mang theo sự thỏa mãn và tò mò.

Cố Tịch Vân không nói lời nào, chỉ âm thầm vận sức. Kiếm trong tay nàng lại một lần nữa sáng lên, lần này nàng sẽ không chỉ tấn công một lần mà sẽ bùng nổ toàn lực.

Ngay khi đạo kiếm khí sắc bén như tuyết từ Hà Vân Kiếm xé rách không gian, chớp mắt còn chưa kịp rơi xuống đáy hồ đen, một luồng hắc khí nồng đậm đã như sấm vang chớp giật, mạnh mẽ đánh thẳng vào thân ảnh Cố Tịch Vân.

Tiên tử lam y bị đánh bật ra xa mấy trượng, trên y bào thanh lam xuất hiện từng mảng rách toạc, máu theo mép vải thấm ra, đỏ sẫm. Khí tức của nàng khựng lại trong thoáng chốc, nhưng thần sắc vẫn lạnh như băng sương, bàn tay cầm kiếm không chút run rẩy.

Không khí bỗng lặng như tờ. Đá cuộn, nước hồ văng lên rồi nhanh chóng trở lại yên ắng.

Trên không trung, một bóng đen hiện ra giữa từng vệt hắc khí rũ rượi, Tụ Ly, thân khoác áo choàng hắc lam, đôi mắt đỏ sẫm đảo qua Cố Tịch Vân một cái, rồi ngay lập tức quỳ xuống giữa không trung, đầu cúi rạp, thanh âm trầm thấp nhưng cung kính vang vọng khắp hồ:

"Tụ Ly, tham kiến Tôn Thượng."

Phạn Bạch Yêm từ đầu đến cuối vẫn lơ lửng trên mặt hồ, đôi mắt hồ ly hẹp dài khẽ cụp xuống, một tay đặt sau lưng, tay còn lại nâng nhẹ cằm, nhìn Cố Tịch Vân như đang thưởng thức một vệt tranh thủy mặc vương máu.

Nhưng lúc này, nụ cười bên môi nàng đã thu lại, vẻ trầm tĩnh như trăng đêm không gợn sóng, ánh mắt đảo nhẹ sang Tụ Ly, thanh âm như tơ mà khiến người nghe lạnh sống lưng:

"Ngươi đánh người của ta?"

Một câu ngắn gọn, không cần uy áp, nhưng đất trời quanh hồ tự nhiên run lên khe khẽ.

Tụ Ly lập tức gập người thấp hơn, trán chạm gần sát vào mặt hồ, giọng khẩn trương: "Thuộc hạ biết sai! Là lỡ tay mạo phạm người trong mắt Tôn Thượng, mong được trách phạt."

Phạn Bạch Yêm lúc này mới thu mắt lại, ánh cười vẫn không đổi, ngón tay thon dài nhẹ vén một sợi tóc trắng trước trán, giọng lười nhác nhưng âm cuối lại lạnh như băng: "Ngươi hành sự như vậy, nếu bản tôn thực sự không muốn nàng sống nữa, chẳng lẽ cần ngươi ra tay?"

Một câu nhẹ nhàng rơi xuống như băng tuyết giữa hè, khiến Tụ Ly lập tức toát mồ hôi lạnh.Hắn quỳ gối không dám động đậy, không dám phân bua, chỉ cúi đầu thật sâu: "Là thuộc hạ vọng động."

Phạn Bạch Yêm không nói thêm gì, chỉ khẽ đảo mắt nhìn về Cố Tịch Vân. Nụ cười trên môi nàng vẫn giữ nguyên, nhưng ánh mắt đã bớt mông lung, thay vào đó là sự thú vị lặng lẽ. Nữ kiếm tu này... vừa lạnh vừa sắc, vừa cứng vừa tĩnh, dù bị thương vẫn không tỏ vẻ yếu thế, lại càng không nhìn Tụ Ly, chỉ chậm rãi đứng dậy, lau máu nơi môi, yên lặng như trước, đôi mắt như vực sâu không đáy nhìn thẳng về phía nàng. Đại Ma Tôn Phạn Bạch Yêm.