Thiên Ngoại Lai: Cấm Khu

Chương 81: SỨC MẠNH CỦA TIỀN...



Người đàn ông trung niên bước ra, ngón tay hắn chỉ ngược lại mặt mình, kiêu ngạo xưng tên:

"Ta là Tôn Hạo"

Một tu sĩ gầy gò với ánh mắt sắc như dao, khí tức toả ra này là Luyện Khí Kỳ Lục Tầng cuồn cuộn bao bọc thân thể. Hắn không chỉ tức giận vì Y Thiên phá vỡ quy tắc, đưa thỏi vàng, món lợi mà theo lẽ thường phải thuộc về kẻ duy trì trật tự như hắn cho tên thương nhân đến từ nơi khác như Lý Phú mà không hề chia bớt lại cho hắn, liền cay độc nói:

"Ngươi dám dùng sát khí thâm độc để chèn ép Lý Phú, làm hỏng trật tự của khu chợ Thanh Thủy ta sao? Đặt khối vàng nặng nề lên bàn trà, uy hiếp kẻ yếu thế! Ngươi là ai, khai báo tên ra!"

Y Thiên chậm rãi quay đầu lại, luồng khí thế của hắn dường như không bị ảnh hưởng bởi sự đe dọa của Tôn Hạo. Hắn nhìn chằm chằm vào đối thủ, ánh mắt lạnh lẽo, thấu triệt mọi ý đồ tham lam ẩn sau vẻ ngoài chính nghĩa:

"Khu chợ Thanh Thuỷ của ngươi? Quy củ? Ngươi gọi cái bình phong chắn cho lớp màn tham lam của ngươi là quy củ? Chỉ e rằng đó là thứ quy củ rách nát nhất mà ta từng thấy. Ta chỉ vừa đặt vàng lên bàn của hắn, ngươi đưa cái ánh mắt khốn nạn nhìn chằm chằm vào. Chẳng lẽ, ngươi muốn thay hắn ôm khối vàng này sao?"

Tôn Hạo bị nói trúng tim đen, sắc mặt hắn lập tức biến thành màu gan gà, sự hổ thẹn xen lẫn phẫn nộ bùng lên. Hắn vốn là một ẩn sĩ của một tông môn nhỏ bị đuổi đi, dùng cái tu vi Luyện Khí Kỳ Lục Tầng này để duy trì trật tự ngầm ở đây để bóc lột các thương nhân nhỏ, nhưng với lời nói của Y Thiên không khác gì bóc trần bộ mặt đạo đức giả của hắn trước mặt công chúng:

"Hỗn xược! Kẻ phá hoại quy tắc, ta sẽ thay trời hành đạo, dạy cho ngươi một bài học về sự tôn trọng trật tự! Mau xưng tên đi, Tôn Hạo ta không đánh kẻ vô danh. "

Y Thiên nở một nụ cười lạnh lùng dưới lớp mặt nạ, một tiếng hừ lạnh vang lên khe khẽ. Hắn cần một cái tên, một danh hiệu đủ sức nặng để không ai dám tùy tiện dây dưa. Sát khí bùng phát cuồng bạo, Huyết Ma Khí lặng lẽ kích hoạt, chỉ với tu vi Luyện Khí Kỳ Tứ Tầng nhưng khí thế bức người của Y Thiên lại mạnh mẽ hơn nhiều so với tu vi Luyện Khí Lục Tầng của Tôn Hạo, lập tức đè nén không gian xung quanh.

Hắn đưa tay lên, chỉ vào chiếc mặt nạ đen tuyền của mình, giọng nói vang vọng khắp quảng trường:

"Nếu muốn biết tên ta, hãy nhớ lấy hai chữ… Vô Diện!"

Cái tên này mang theo sự kiêu ngạo tột đỉnh, khiến Tôn Hạo không khỏi rùng mình. Không đợi đối thủ kịp phản ứng, Y Thiên đã tiến lên một bước, thân pháp thoạt nhìn chậm chạp nhưng lại cực kỳ linh hoạt. Tôn Hạo nhận ra sự nguy hiểm, vội vàng rút ra đoản kiếm, dồn sức vào vũ khí, Thuỷ linh lực tuôn trào ra tạo thành một lớp cương khí màu xanh nhạt.

"Chết đi, tên điên!"

Đoản kiếm mang theo sức mạnh Thuỷ linh lực sắc bén lao thẳng tới. Y Thiên vẫn không sử dụng một chút linh lực nào, đẩy nhẹ Linh Nhi về phía sau né tránh lưỡi kiếm trong gang tấc, sau đó nắm đấm to lớn của hắn mang theo lực đạo hủy diệt, đấm thẳng vào lớp cương khí bảo vệ của Tôn Hạo.

RẮC!

Lớp Thuỷ linh lực phòng ngự của Tôn Hạo, vốn vững chắc đối với hầu hết các tu sĩ Luyện Khí Kỳ Lục Tầng khác, lại tan vỡ hoàn toàn dưới một đòn đánh của Y Thiên.

Tôn Hạo thoáng chốc kinh hãi, cảm giác như mình vừa bị một con thú viễn cổ va phải, nội tạng rung chuyển dữ dội. Hắn không dám tin vào mắt mình một tên Luyện Khí Kỳ Tứ Tầng lại có thể mạnh đến nhường này.

Mặc cho Tôn Hạo đang suy nghĩ như thế nào, nhưng đã làm Linh Nhi sợ hãi thì Y Thiên tuyệt đối không bỏ qua.

Chỉ thấy Y Thiên cúi người xuống thì thầm với Linh Nhi vài điều, rồi chỉ trong một chớp mắt thân ảnh hắn biết mất chỉ để lại tàn ảnh, vụt cái đã áp sát Tôn Hạo, sự linh hoạt này vượt xa mọi hiểu biết về tu sĩ mà Tôn Hạo được biết.

"Cái quái gì đây? Tên này là quái vật hả?" Tôn Hạo kinh hãi thốt lên.

Cánh tay to lớn vươn ra, khóa chặt cổ tay đang cầm kiếm của Tôn Hạo. Sau đó, bằng một động tác xoay người dứt khoát và tàn bạo nhấc bổng cơ thể gầy gò của Tôn Hạo lên không trung.

"Nhóc con, một tu sĩ không hiểu thế nào là chết. Mãi mãi không thể đánh bại được ta đâu!" Y Thiên hai mắt mở to nhìn vào Tôn Hạo đang bị nhấc hổng người.

RẦM!

Một tiếng động lớn như sấm sét giáng xuống mặt đất, nền đá cứng rắn của quảng trường vỡ toang, bụi đất bắn tung tóe mù mịt. Tôn Hạo bị quật mạnh xuống, xương cốt gãy vụn, linh lực trong cơ thể hỗn loạn hoàn toàn.

Hắn chỉ còn là một đống thịt bẹp dí, nằm đó rên rỉ yếu ớt, ánh mắt tràn ngập sự kinh hoàng và tuyệt vọng:

"Vô Diện… hắn ta còn là một Luyện khí Kỳ Tứ Phẩm sao?"

Y Thiên đứng thẳng người, hắc y hoàn toàn sạch sẽ, không dính một hạt bụi, uy thế kinh người toát ra từ sự im lặng tuyệt đối của hắn. Hắn cúi xuống, ánh mắt xuyên qua lớp mặt nạ nhìn thẳng vào tu sĩ đang nằm bẹp dưới đất, giọng nói trầm thấp như tiếng chuông đồng vọng lại:

"Đây là quy củ của ta. Nhớ kỹ. "

Hắn không thèm nhìn kẻ bại trận, chỉ lạnh lùng kéo Linh Nhi đi, để lại một khoảng trống hoảng loạn trong khu chợ.

Nhưng với Tôn Hạo nổi tiếng lưu manh bằng uy nghiêm mà cá nhân hắn đã xác lập ở đây từ lâu, nào có thể trong gang tấc bị một tên đeo mặt nạ cụt tay khốn khiếp lấy đi được cơ chứ, nếu thế thì từ nay về sau hắn còn làm ăn thế nào đây?

Ánh mắt hắn cay đắng, phẫn uất. Hắn không ngừng gầm gừ tức giận nhìn Y Thiên toàn thân chỉ mang tu vi Luyện Khí Kỳ Tứ Tầng, đoán rằng từ nãy đến giờ Y Thiên chỉ vốn sử dụng một bí pháp đặc biệt gì đó thôi. Cho nên lần này Tôn Hạo quyết định đánh liều, triệu hoán ra Khí Linh mà hắn tự hào nhất:

"Thiên Trạch!"

Từ trong người Tôn Hạo một con cá trạch lớn hơn một nắm bàn tay, toàn thân bọc trong một lớp đất nhầy nhụa mềm mại dẻo dai như bùn, nhưng lại cứng cáp như đất đá trộn lẫn. Theo cái chỉ tay của Tôn Hạo tiến lên, áp sát lấy Y Thiên. Tôn Hạo lập tức hai tay thực hiện một loạt ấn quyết phức tạp định xuất sát chiêu.

Bỗng Thiên Trạch trông khí thế mạnh mẽ lại đứng im lại, cơ thể không ngừng run rẩy lùi lại.

Chỉ thấy Y Thiên không hề quay đầu lại, nhưng Huyết Ma Khí lại được triệt để phóng thích ra. Phía sau lưng hắn, hàng ngàn linh hồn đang gào thét, vung đôi tay xiêu vẹo của mình lên cào lấy linh hồn khác để đi lên cố gắng thoát ra khỏi hình xăm Huyết Ma trên người Y Thiên. Trong làn khói sương đen ấy, hàng vạn ánh mắt đỏ ngòm đảo qua đảo lại nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người xung quanh.

Sát Khí trùng trùng bộc phát, thổi tung đi cái khí thế của mọi tu sĩ tưởng dễ ăn đang núp trong góc tối tay nắm giữ chặt cán kiếm chờ cơ hội, đều vì cái Sát Khí cùng với Tử Khí sắc tím này hoà lẫn vào nhau tràn lan ra bên ngoài mà run rẩy. Mặc cho Y Thiên từng bước chậm rãi kéo theo hàng ngàn vạn linh hồn hắc xích gào thét nhau đi.

Tôn Hạo ánh mắt kinh hoàng đã sớm vãi ra quản, còn quên cả thu lại Khí Linh mà hai tay kéo lấy cái quản bủng bệ mang theo cái miệng máu, chạy đi mất không hề dám quay đầu lại nhìn thêm khắc nào.

Đám đông bắt đầu xì xào, mọi ánh mắt đều dán vào bóng lưng hắc y cao lớn ấy, sự tò mò xen lẫn sợ hãi đã lên đến đỉnh điểm.

"Kẻ đó. .. hắn ta là ai? Chỉ đơn giản là bằng hai đòn tay đã có thể đã bại Tôn đại ca, lại chỉ dùng khí thế của mình mà khiến cho Tôn đại ca khiếp hồn chạy trốn như thế, sợ rằng một Trúc Cơ Cảnh còn chưa làm được, chứ nói gì hắn ta chỉ là Luyện Khí Kỳ Tứ Tầng. Ta tự hỏi rằng hắn ta liệu có che giấu tu vi không nữa. " Một tu sĩ trẻ tuổi thốt lên trong sự hoảng loạn tột độ:

"Theo ta biết, một tu thể tu sĩ rất mạnh so với cùng cấp. Nhìn hắn như vậy, không dùng pháp khí, không dùng Khí Linh, có lẽ là một thể tu rồi. Nhưng ta cũng chưa từng nghĩ rằng một thể tu lại có thể mạnh đến nhường này. Lần sau, nếu gặp tên nào thể tu thì chắc phải bỏ chạy thôi!"

Một người bán hàng gần đó, chứng kiến toàn bộ sự việc, giọng bình thản vấn lại:

"Ta lại không nghĩ như vậy, chắc rằng hắn đã dùng bí pháp nào đó mạnh lên trong tích tắc để cho Tôn tiểu hữu sợ hãi mà lui thôi. Nếu Tôn tiểu hữu khi nãy không khinh thường kẻ này, sớm triệu hoán Khí Linh trứ danh của mình ra toàn lực đánh với tên Vô Diện này, với sự chênh lệch tu vi thì không thể nào thảm hại đến này đâu, nhiều khi còn thắng ấy chứ!"

Mặc kệ cho những lời bàn tán xuôi ngược về mình, chúng nó đều chứng minh được một việc rằng Vô Diện đã được sinh ra với cái nỗi sợ thuần tuý nhất. Được mô tả tựa hồ như một tử thần đi kiếm mạng người. Không hề dùng vũ khí, không hề dùng Khí Linh, chỉ bằng tay không và Sát Khí nồng đậm đến mức ngưng trọng lại đã khiến cho một tu sĩ Luyện Khí Kỳ Lục Tầng kinh hồn khiếp vía, chạy tụt cả quần.

"Đóa Đóa, tiếp theo cần làm gì?" Y Thiên đã đi xa khỏi đám người đông đúc, liền hỏi.

"Chắc bây giờ quan trọng nhất vẫn là tu hành thôi, với số vàng bạc trong người ngươi, mua hơn vạn linh thạch của không phải vấn đề. "

Lần này Y Thiên gần như đã tin hoàn toàn vào nàng rồi, chỉ một câu của nàng nói ra. Hắn dường như không hề phản bác lấy một lời, chỉ khẽ gật đầu nhẹ một cái rồi làm theo.

***

Sau một hồi hỏi thăm về nơi có thể mua bán linh thạch số lượng lớn, hắn cũng bắt đầu thấy cái danh xưng Vô Diện tàn bạo và nguy hiểm này coi chừng vô cùng có ích đấy chứ, ít nhất là hơn hắn nghĩ nhiều. Mọi người xung quanh đều vì sợ hãi dáng vẻ của hắn mà không dám gian manh chỉ bậy, ai nấy đều đưa tay chỉ về phía một tòa giao dịch trông rất lớn và sang trọng, mang tên Nhật Nguyệt Hành.

Hắn cùng Linh Nhi rôn rảo bước chân đến đó, thấy một quản sự rất béo tốt vội vàng chạy ra nghênh đón, hai tay chắp lại cúi thấp người.

"Chào công tử, ta là Trương Yên, quản sự của Nhật Nguyệt Hành, xin hỏi công tử đây tên gì và đến đây thì cần việc gì trao đổi với bổn quản ạ?"

Không nói nhiều, Y Thiên lập tức từ trong túi trữ vật lấy ra một cái rương đầy thỏi vàng và bạc lấp lánh đan xen đặt lên bàn, cái màu giàu sang lóe sáng chói hết cả mặt mày của Trương quản sự.

"Ta tên Vô Diện. Làm ơn đổi hết tất cả số vàng bạc ở trong đây thành linh thạch hạ phẩm giúp ta. " Y Thiên lặp lại câu nói cũ, nhưng lần này với giọng điệu không cho phép nghi ngờ. Hắn nhìn thẳng vào Trương quản sự, uy thế của Vô Diện vừa chiến thắng Tôn Hạo vẫn còn đọng lại, khiến quản sự béo tốt phải nuốt nước bọt:

"Ngài có giấy giao mua hay không? Nếu không thì chỉ cần kí vào tờ mua này là được, ghi vào thông tin cá nhân của ngài. "

Trương quản sự đưa ra một tờ giấy và một chiếc bút lông đã đẫm mực đen, cố gắng nở nụ cười xã giao, nhưng sự sợ hãi đã hiện rõ trong mắt hắn. Hắn biết số vàng này là một gia tài khổng lồ, nhưng hắn không dám dính líu đến một kẻ bạo lực như Vô Diện.

"Đều không. " Y Thiên đáp, giọng hắn trầm khàn đầy uy lực. Một lớp áp bức vô hình lại đè nặng lên hai bờ vai to béo của Trương quản sự.

"Thưa Vô Diện công tử. " Hắn nói, giọng run run:

"Kim loại quý của ngài quả thực rất đáng giá, nhưng đối với tu tiên giới. .. linh thạch càng là vô giá hơn với số lượng khan hiếm. Chúng tôi phải giữ lại vốn để trao đổi với các dược thảo, linh thảo, đan dược, nên không thể tùy tiện bán ra. Theo quy tắc của tổng thương hội, nếu ngài không có giấy giao mua và không chịu kí giấy đã mua bán, thì chúng tôi cũng chỉ có thể đổi cho ngài tối đa hai mươi viên Linh Thạch hạ phẩm, theo tỷ giá đã định. Một khối linh thạch hạ phẩm tương đương với năm mươi lượng bạc hay năm lượng vàng. "

Hắn không muốn lãng phí thời gian tranh cãi bởi vì đây chắc là luật chết rồi, Trương quản sự này chắc đã linh hoạt mới có thể bán cho hắn hai mươi linh thạch hạ phẩm, số lượng tuy ít nhưng cũng không tệ.

Nói rồi, Y Thiên lạnh lùng lấy ra đúng số vàng cần trả, sau đó liền cất rương vào trong túi trữ vật. Tay đưa tới trước nắm lấy túi hai mươi linh thạch hạ phẩm, quay phắt người rời đi.

"Đóa Đóa, đúng như cô đoán từ trước, linh thạch ở nơi này quả nhiên quý hiếm cực kì. Chưa nói đến giá cả cắt cổ, số lượng còn không đủ để bán tự do. " Y Thiên vẻ mặt thăng trầm nói:

"Theo như lời lão Trương khi nãy nói, linh thạch thường dùng để đổi lấy đan dược. Có lẽ, ta phải tự luyện đan rồi đem đi đổi mới được. Như thế số linh thạch chúng ta kiếm được như lời cô nói về khả năng đặc biệt của ngũ linh căn như ta, không phải số ít. " Hắn nhíu mày, tiếp tục phân tích tình hình:

"Chứ bằng không, với số lượng linh thạch được trao đổi nhỏ như vậy, đến lâu mới đủ cho ta và Linh Nhi cấp tốc tấn thăng tu vi. Luyện Đan Sư. .. đây là con đường duy nhất để ta tạo ra tài nguyên đủ lớn. "

"Ừm. .. nên như vậy. " Đóa Đóa đồng tình:

"Nhưng chỉ với hai mươi viên linh thạch hạ phẩm là không đủ để ngươi tu luyện nữa chứ nói gì về dư giả để luyện đan. Cũng đâu phải ở đây chỉ có một mình cửa hàng Nhật Nguyệt Hành này bán linh thạch, cứ đi hỏi các nơi nhỏ lẻ khác thử. Ai dám bán, ta dám mua. Thế thôi. "

Nghe theo Đóa Đóa, Y Thiên dẫn theo Linh Nhi bôn ba khắp các ngõ ngách lớn nhỏ của khu chợ nơi đây, cùng với khu giao dịch chính ngay cả tên thương nhân Lý Phú cũng đều quay lại một phen.

***

Sau khi kĩ càng đi qua từng góc hàng một, Y Thiên rốt cuộc cũng gom góp được hơn một ngàn khối linh thạch hạ phẩm. Đương nhiên trong việc này, cũng không thể kể thiếu công của một vài tên tu sĩ lạ mặt, liều lĩnh cực kì dám bán ra tận một đến hai trăm khối linh thạch hạ phẩm liền, nhưng lại với giá cả mắc hơn rất nhiều.

Có cái, sức mạnh hay cánh tay trái thì Y Thiên có thể thiếu, chứ tiền thì không. Toàn bộ gia sản của Mạc gia tuồng đi được thì đều tuồng hết vào trong túi trữ vật mà Mạc Lãnh Sơn đưa cho hắn.

Cho nên nếu so sánh thì tiền tài của hắn bây giờ liền cùng với Hoàng Kim Sa Thành ở trên hai bậc, có thể mua đứt toàn bộ những gì hắn muốn mua.

Nhưng nói cho tới thì, bây giờ hắn cũng chỉ biết tiêu không biết kiếm, tiêu đến mức độ đan dược, pháp khí, pháp bảo ở phẩm cao, lại qua nhiều lần luyện linh thì vẫn có thể bay sạch trong gang tấc mà thôi.

"Tiền… rốt cuộc thì cho dù ở trong dân sinh thường ngày, hay là ở trong tu tiên giới thì đều là ở mức quan trọng thiết yếu cực kì. Ngươi sắp tới đây mạnh mẽ hơn rất nhiều cũng không thể nói thiếu phần công lao của nó, đúng là chỉ có một tên đại thiếu gia như ngươi mới có thể lấy tiền đắp lên người để thăng cấp tu vi mà. " Đóa Đóa ở trong đan điền đang không ngừng một tay xoa xoa trán, cảm thán:

"Chỉ với số vàng bạc ngươi có ở trong túi trữ vật, ta ước chừng đã có thể giúp ngươi đến Kim Đan Cảnh cũng dùng chưa hết, đương nhiên là nếu theo đường mòn. Chứ gập ghềnh thì cũng chưa chắc à nha. "

"Ta là Mạc Y Thiên cho nên tiền nhiều, lại soái ca. Là lẽ đương nhiên mà, cô cứ hay nói thừa. "

"Mẹ kiếp, cái tên này nói mãi không biết ngượng à? Cứ phải thêm soái ca vào mới chịu?"

"Hahaha, cái gì quan trọng thì nhắc nhiều. "