Rời đi với hơn một ngàn khối linh thạch hạ phẩm, Y Thiên dẫn Linh Nhi trở lại khách điếm. Hắn đóng cửa phòng, không để bất kỳ ánh mắt tò mò nào soi mói. Vẻ mặt Y Thiên trầm lắng, hắn không hề vui mừng vì khối tài sản vừa gom được, vì hắn biết đây chỉ là giọt nước giữa đại dương.
Tiện thể lần này về khách điếm cũng cầm theo cả Thiên Bình Kiếm đã cất ở góc phòng vào túi trữ vật, bởi linh cảm mách bảo rằng chuẩn bị mọi chuyện không còn an tĩnh nữa. Sắp có bão lớn đổ ào sau chuỗi ngày yên bình.
"Đóa Đóa, lúc trước cô từng nói về luyện đan đúng chứ? Vậy liệu ta có cùng với Luyện Đan Sư này có duyên?" Y Thiên hỏi, giọng hắn trầm khàn, đôi mắt sắc lạnh ẩn sau chiếc mặt nạ trắng phản chiếu ánh đèn dầu.
"Đương nhiên rồi, nếu không nói gì về linh lực thì khả năng và kiến thức trong luyện đan. Lão nương đây không hề ngán một lão đầu nào đâu. Còn về ngươi thì phải tự xem xét rồi. "
"Chi tiết hơn?" Y Thiên không muốn là những lời ngoài luồng này, hắn muốn chính là sự chắc chắn về con đường Luyện Đan Sư để có thể tính từng bước tiếp theo.
Đóa Đóa im lặng một lát, sau đó giọng nói vang vọng trong tâm thức Y Thiên, mang theo sự tự tin:
"Nếu chỉ xét ở thế giới này thì ngươi quả thực cùng với mấy tên Luyện Đan Sư thông thường đã có cái hơn rồi. Hơn kém của ngươi là dựa vào cái ngũ linh căn hỗn tạp mà người khác coi là phế vật. Chính nó sẽ là điểm máu chốt!" Ánh mắt nàng bình tĩnh thản nhiên như thể mọi thứ nàng nói ra đều chắc như đinh đóng cột vậy:
"Một Luyện Đan Sư bình thường nếu không phải là dạng tam, tứ linh căn thì đều rất khó bởi linh lực và sự cân bằng chủ thể quá khó đối với những người sinh ra đã không hề có cái gọi là cảm nhận và phân biệt rõ ràng ngũ hành linh khí. Lại càng là linh lực tiêu hao quá nhiều trong quá trình này, cần phải bỏ ra một lượng linh thạch để tiêu hao và cân bằng bù đắp vào chỗ linh lực còn thiếu và mất cân bằng. "
"Linh thạch này vừa tốn kém, lại vừa tạo ra khuyết điểm khiến họ không thể tự do điều khiển sự cân bằng linh lực một cách hoàn hảo, luôn có sự trì hoãn nhỏ. Dựa vào điểm này, nhiệt lượng duy trì luôn không tĩnh như mặt hồ trong vắt được, mãi gợn sóng thì sẽ mãi không luyện ra được đan dược mang phẩm cao. "
Y Thiên đặt tay lên cánh tay cụt, khoanh lại trước ngực lắng nghe chăm chú, biểu cảm nghiêm nghị. Đóa Đóa tiếp tục:
"Nhưng ngươi, với ngũ linh căn bẩm sinh, lượng linh lực và cân bằng ngũ hành khó khăn trong quá trình luyện đan đã được tự động xoá bỏ rồi. Càng là ngươi tự động tu luyện mà không cần Khí Linh, thêm cả ta chỉ dẫn tận tình với Vô Tình Đạo Pháp giúp ngươi có thể cảm nhận linh khí dễ dàng hơn, liền giúp đỡ ngươi trong việc này cực kì lớn. "
"Thêm vào đó, ngươi có linh lực dồi dào hơn nhiều so với tu sĩ cùng cấp, đã bù lại được điểm yếu về sự phân tán năng lượng, bớt đi lượng linh thạch cần tiêu hao. Điều này cho phép ngươi kiểm soát hỏa lực luyện đan một cách tinh tế hơn, chính xác hơn. Giúp ngươi có tỉ lệ thành công và phẩm chất đan dược luyện ra thực sự vô cùng vượt trội. "
Đóa Đóa ngừng lại, giọng nói trở nên có chút cảm thán:
"Và quan trọng nhất, cái tên khốn khiếp ngươi cùng Huyết Ma Khí gia trì hồi phục với sức chịu đựng khủng khiếp. Trong quá trình luyện đan, ngươi có thể dùng chính cơ thể để chịu lấy hỏa luyện đan để cố luyện thành nốt, đây là điều mà các Luyện Đan Sư khác không dám nghĩ đến. Nhưng ngươi lại có thể làm được, đừng khinh nó bởi nó ở trong vài nghịch cảnh sẽ giúp ngươi có thể nghịch thiên mà luyện đan, phẩm đan khắc này luyện ra đều là các lão đầu dù có chết cũng không tin được mắt mình. "
Y Thiên nhẹ nhàng gật đầu. Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận sự cân bằng và dồi dào của ngũ hành linh lực bên trong. Đúng là hắn có thể cảm nhận được mọi loại linh lực một cách dễ dàng, con đường đã dần rõ ràng, không cần nghi ngờ gì nữa.
"Vậy…" Y Thiên mở mắt, ánh mắt sắc lạnh:
"Vấn đề bây giờ là gì?"
"Lò luyện đan. " Đoá Đoá vội đáp:
"Nhưng chúng ta chỉ cần từ nhị phẩm trở lên, bởi dưới nhị phẩm thì quá phế vật đi. Chẳng có thể nào luyện ra được thứ gì tốt đâu, loại này chỉ vốn là thứ rẻ rách được dùng cho các Luyện Đan Sư luyện tập mà thôi. "
Rời khỏi khách điếm, dò lời của vài người dân ở đây Y Thiên được biết ở làng Thanh Thuỷ có một Luyện Khí Sư duy nhất có thể luyện ra được lò luyện đan, Vũ Lão.
Theo chỉ dẫn của người dân Y Thiên cùng với Linh Nhi đi đến một nơi bên ngoài Hồ Đại Thương, nơi các Luyện Khí Sư cấp thấp thường xuyên giao dịch. Mùi thảo dược khô, mồ hôi và đất ẩm trộn lẫn, tạo nên một bầu không khí nhộn nhịp, ồn ã.
Hắn nhanh chóng bằng trí nhớ tìm thấy một tiệm đồ đồng cũ kỹ nằm khuất trong góc, bảng hiệu viết nguệch ngoạc:" Vũ Lão Lô Phường. "
"Đến rồi. " Y Thiên khẽ thì thầm, nheo mắt nhìn vào bên trong.
Bên trong là một không gian tối om, chất đầy các loại lò luyện đan, pháp khí, trận pháp, pháp bảo hư hại cũ kỹ, lớn nhỏ khác nhau, phủ trong một lớp bụi dày.
Một ông lão gầy gò, râu tóc bạc phơ, đang ngồi gật gù trên chiếc ghế mây tre đung đưa, tay ông cầm một cây quạt lá rách nát. Ông ta chính là Vũ Lão, Luyện Khí Sư nổi tiếng ở đây.
"Ông chủ, cho hỏi ở đây có lò luyện đan nào trên nhị phẩm không?" Y Thiên chắp tay hành lễ, biểu cảm thành kính mà không hề tỏ vẻ khinh thường.
Vũ Lão giật mình tỉnh giấc, đôi mắt mờ đục nhìn lên. Ông ta chậm rãi đứng dậy, lưng hơi còng, chỉ tay vào một góc khuất:
"Có, có đấy. Một cái lò Nhị Phẩm tên Thanh Đồng vừa mới được sửa xong, giá mềm, chỉ cần hơn hai trăm linh thạch hạ phẩm thôi. "
Y Thiên tiến lại gần chiếc lò, đưa tay chạm nhẹ vào bề mặt sần sùi. Hắn nhắm mắt, một luồng linh lực nhỏ thẩm thấu vào. Hắn mở mắt ra, đôi mày khẽ nhíu lại, lộ vẻ không hài lòng.
Lò Thanh Đồng này đã là lựa chọn tốt nhất ở nơi đây, nhưng chất lượng thì… quá cùi bắp chuối đi. Cũng không biết có thể luyện ra được đan dược loại nào nữa.
Đoá Đoá, từ nãy đến giờ vẫn im lặng theo dõi, đột ngột mở miệng. Tiếng nói nàng vang lên trong tâm thức Y Thiên, mang theo vẻ khinh miệt rõ rệt:
"Ngươi đang đùa với ta à? Nhị phẩm sơ cấp? Cái thứ phế phẩm này chỉ đủ cho ngươi luyện mấy viên Bồi Khí Đan thôi. "
Y Thiên lắc đầu, mặt hơi cau lại trước thái độ của Đoá Đoá:
"Cô nghĩ ta không biết sao? Nhưng đây là lựa chọn tốt duy nhất ở đây rồi"
"Ngươi! Ngươi có kiến thức của một luyện đan sư vĩ đại, lại chịu nhục dùng thứ rác rưởi này sao?" Đoá Đoá có chút giận dỗi, giọng điệu sắc bén như lưỡi dao:
"Lão Dương trở về, ta nghĩ linh thảo ông ta mang về chắc chắn là hàng cực phẩm, ít nhất cũng không phải là thứ mà cái lò này có thể luyện hoá! Chắc chắn cái lò nhị phẩm này sẽ nổ tung ngay khi ngươi bỏ linh thảo vào cùng với lửa. "
Y Thiên chợt nhận ra sự thiển cận của mình. Hắn quay sang Vũ Lão, cúi đầu tạ lỗi:
"Ông chủ, cảm ơn ông đã giới thiệu, nhưng e là ta cần thứ tốt hơn. "
"Không sao đâu, tiểu hữu. Luyện Đan Sư cần phải có chí lớn, ngày xưa trước khi thất bại lão cũng như ngươi vậy, cứ thử sức đi nếu như còn có thể, nhóc. " Vũ Lão chỉ mỉm cười hiền từ, ánh mắt thấu hiểu:
"Có lẽ, thứ ngươi cần sẽ có ở trong khu đấu giá chính của Hồ Đại Thương. Thiết nghĩ ngươi chắc nên đi xem một chuyến đi, cũng sắp bắt đầu rồi đấy. "
"Cảm ơn ông!" Y Thiên cùng Linh Nhi chắp tay lại cúi người cảm tạ.
Theo lời chỉ dẫn của Vũ Lão, Y Thiên hướng về tòa lầu lớn nhất, nơi có cái lều kim sắc rực rỡ, lúc này đã được bảo vệ nghiêm ngặt. Y Thiên dừng lại trước cửa lều, cổng vào được canh giữ bởi hai gã hộ vệ thân hình vạm vỡ, mặc giáp sắt đen bóng, tu vi đều đạt Luyện Khí Kỳ Lục Tầng.
"Thưa quý khách, xin mời ngài trưng ra giấy mời đến cuộc đấu giá này cho chúng tôi xem. " Một trong hai gã tiến tới trước tay xoè ra muốn kiểm tra giấy mời của Y Thiên.
Nhưng Y Thiên nào lại có cái giấy mời gì cơ chứ, liền cắn răng đáp:
"Giấy mời của ta đã bị rơi trên đường đi tới đây, nên là xin lỗi. Ta vào được chứ?"
"Thứ lỗi, tiểu bằng hữu. " Một gã khác chặn lại, giọng nói khàn khàn, khuôn mặt lộ vẻ ngờ vực:
"Nơi này chỉ dành cho khách quý có thiệp mời, nếu ngươi không có giấy mời thì chỉ đành mời ngươi quay về tìm lại giấy mời đó. Ở đây không tiếp người không giấy mời. "
"Ta đã nói rồi, ta bị rơi giấy mời. Và ta vào đây cũng chỉ để hỏi mua một thứ, nếu không có sẽ quay về. " Y Thiên nói, giọng điệu bằng phẳng nhưng đầy uy lực:
"Nên là, tránh ra cho. "
"Mua? Hahaha" Gã hộ vệ phá lên cười một tiếng khinh miệt, ánh mắt hắn lướt qua y phục đơn giản của Y Thiên và Linh Nhi:
"Ngươi trông giống như người có thể mua thứ gì ở đây sao? Một linh thạch hạ phẩm có lẽ còn chưa đủ để mua một cái bùa hộ thân ở đây. Về đi, tiểu bằng hữu trước khi bọn ta thực sự động tay. "
Y Thiên khẽ thở dài, linh lực từ từ lưu chuyển trong cơ thể. Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ trắng buốt vẫn bình thản, nhưng đôi mắt đã lóe lên ánh sáng sắc bén:
"Ta nói lại lần nữa. " Y Thiên lặp lại, giọng nói đã chứa đựng nhiều chút áp lực vô hình:
"Tránh ra!"
Hai tên hộ vệ Luyện Khí Kỳ Lục Tầng cảm thấy bị xúc phạm. Cả hai đồng thời rút ra cây trường đao sáng loáng bên hông, lưỡi đao phản chiếu ánh trăng chói lòa. Chúng gầm gừ, khuôn mặt dữ tợn:
"Nực cười! Tiểu tử, xem ra ngươi muốn nếm mùi đau khổ rồi!"
Y Thiên cũng lập tức giải phóng một phần linh lực cùng Huyết Ma Khí, rút ra Thiên Bình Kiếm sắc lạnh chém lên, cùng lúc đón đầu hai cây đao chuẩn bị bổ xuống.
Bỗng một luồng khí kình buốt lạnh, mang theo tầng tầng lớp lớp hàn khí buốt giá tựa như nơi Bắc vực thâm sâu đột ngột thổi ra, không phải từ hai tên này mà là từ bên trong. Trên đường đi của nó để lại một lớp băng mỏng không ngừng bốc lên khói trắng.
RẦM!
Hai tên hộ vệ bị đánh bật ra sau, chúng phải lùi lại ba bước, khuôn mặt biến sắc vì lạnh lẽo tận xương tuỷ. Trường đao trên đôi tay tê liệt của chúng rơi xuống nền đất đá xanh, tạo ra tiếng động chói tai, vang vọng cả một góc chợ.
Tay của chúng đã tê dại, không còn cảm giác.
Y Thiên bộc phát ra một lượng Huyết Ma Khí ngưng trọng lại thành lớp cương khí lập tức tiêu hao luồng khí buốt người đó.
"Lạnh quá, đại ca. " Linh Nhi đang nép lại ở trong lòng hắn bỗng thốt lên. Ánh mắt Y Thiên khẽ nhìn xuống nàng, hai ngón tay hắn động đậy ép ra một luồng Hoả linh lực truyền vào người sưởi ấm cho nàng ngay tức khắc:
"Ấm chưa, Linh Nhi?"
"Đã ấm!" Linh Nhi cười hì hì nhìn lên, dáng vẻ vô cùng dễ thương.
"Ây dô. .. cái con bé muội muội này của ngươi cũng lạc quan quá rồi đó. Trong khoảnh khắc này mà vẫn còn cười được sao?" Đoá Đoá hai ngón tay xoa xoa thái dương, thở dài.
"Không sao, lạc quan vậy cũng tốt. Ta không muốn Linh Nhi sợ hay buồn. " Y Thiên đáp ngay lập tức, ánh mắt vẫn đăm chiêu nhìn vào bên trong.
Tay càng siết chặt Thiên Bình Kiếm hơn, hình xăm Huyết Ma đỏ ửng lên chuẩn bị cho một lực lượng Huyết Ma Khí nồng đậm tuôn trào ra để tiếp cho những gì sắp xảy ra.
Nhưng không hề như Y Thiên dè chừng, mọi thứ đều yên bình hơn tất thảy. Bất quá chỉ là hai tên hộ vệ vẻ mặt trở nên sợ hãi vội vàng đứng dậy nhìn vào bên trong cái cửa vải đang được vén lên, chắp tay cúi sâu đầu:
"Thưa, Hồ đại thiếu gia!"
"Biết rồi, không cần nói nữa. "
Từ cửa lều, Hồ Kỳ bước ra, theo sau hắn thấp thoáng một thiếu nữ nhỏ nhắn xinh đẹp.
Hắn mặc một bộ trường bào lụa đen thêu chỉ vàng, gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng, đôi mắt sâu không cảm xúc. Ánh mắt hắn lướt qua Y Thiên, dừng lại ở khí chất bình tĩnh cùng tu vi Luyện Khí Kỳ Tứ Tầng mà đã có thể dùng khí tức áp đảo hai hộ vệ Luyện Khí Kỳ Lục Tầng của hắn. Nếu vừa rồi không có luồng kình phong đột ngột bay tới, bộ mặt của Hồ Đại Thương cũng không biết đã bị tên Y Thiên này cho trôi tới đâu nữa.
Dần đi ra, có thể thấy thiếu nữ bên cạnh Hồ Kỳ chính là Tuyết Nhung.
Nàng mặc y phục màu xanh lam nhạt, nhỏ nhắn dễ thương, hoạt bát, linh hoạt. Ánh mắt nàng lướt qua Y Thiên chứa đựng sự tò mò và đánh giá, và có lẽ chính nàng là người đã phóng thích luồng kình phong buốt giá vừa rồi.
"Được rồi, lui xuống. Vị khách này, ta e là đã gây hiểu lầm rồi. " Hồ Kỳ đưa tay ra hiệu cho hai tên hộ vệ lui xuống, trên gương mặt của chúng vẫn chưa hết vẻ sợ hãi. Hồ Kỳ vẫn nhìn chằm chằm vào Y Thiên, nở một nụ cười khó đoán:
"Ngươi là Vô Diện?"