Thiên Ngoại Lai: Cấm Khu

Chương 83: KHÔNG THỂ KHINH THƯỜNG!



Y Thiên hơi ngạc nhiên, nhưng hắn nhanh chóng ổn định lại biểu cảm:

"Đúng vậy, được Hồ đại thiếu gia để ý, thực sự là một niềm hãnh diện lớn nhất mà ta Vô Diện ta từng có. " Y Thiên đáp, giọng nói bình tĩnh.

Cũng không hỏi vì sao Hồ Kỳ biết, bởi đây là điều hiển nhiên. Bất quá Hồ Kỳ cũng đường đường chánh chánh một đại thiếu gia của đại gia tộc nổi tiếng thương nhân, là chủ nhân của Hồ Đại Thương, chút vụ việc xảy ra ngay kề bên làm sao có thể thoát khỏi tầm tai và tầm mắt của hắn.

Hồ Kỳ nhếch môi cười nhạt, ánh mắt lộ ra sự thích thú.

"Ngươi không có thiệp mời, không sao. Ở đây, lời nói của Hồ Kỳ ta chính là thiệp mời đắt giá nhất. " Hắn đưa tay ra mời Y Thiên:

"Cho nên cứ thoải mái nhé. Ta quả thực tò mò không biết ngươi đến đây để kiếm thứ gì? Liệu có thể tiết lộ hay không?"

Y Thiên gật đầu nhẹ, bước tới một bước chắp tay cười xã giao:

"Cảm ơn Hồ đại thiếu gia, tiện thể để trả lời câu hỏi của thiếu gia, ta cũng xin tự giới thiệu mình là một bán Luyện Đan Sư. Đã là ước mong Luyện Đan Sư, đương nhiên đến đây cũng chỉ vì muốn tìm cho mình một cái lò luyện đan phù hợp với bản thân. "

Linh Nhi mặc một chiếc váy màu xanh biếc, lúc này đang nắm chặt vạt áo của Y Thiên, ánh mắt ngập tràn vẻ lo lắng, bước từng bước nhỏ sát cạnh bên.

"Được được, vào đi đã. Mấy cái này đều hồi sau mới nói rõ đi. " Hồ Kỳ mỉm cười nơi khoé môi, một nụ cười ẩn ý.

Đi trước dẫn Y Thiên đến hàng ghế đầu tiên.

Tuyết Nhung nhanh nhẹn ngồi xuống ghế bên phải Hồ Kỳ, đôi mắt lanh lợi vẫn không ngừng quan sát Y Thiên.

Hồ Kỳ chỉ vào chiếc ghế trống bên trái mình, ra hiệu cho Y Thiên ngồi xuống, Linh Nhi vẫn ánh mắt lo lắng đó yên vị ngồi ngay cạnh.

Lập tức, khi Y Thiên và Linh Nhi ổn định chỗ ngồi, các thị nữ của Hồ Đại Thương mang lên nhiều món điểm tâm và trà cao cấp, Linh Nhi với tâm hồn ăn uống mãnh liệt của mình thoáng chốc bị thu hút.

"Y Thiên ca ca! Bánh hạt dẻ này thế mà lại có linh khí! Lại ngon hơn ở ngoài nhiều!" Linh Nhi reo lên, khuôn mặt tròn trịa rạng rỡ, ánh mắt được thay bằng vẻ sáng rực hào hứng.

Nàng vội vàng cắn thêm một miếng lớn, đôi mắt híp lại vì thích thú, hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của những nhân vật quyền lực xung quanh.

Hồ Kỳ mỉm cười, ánh mắt hắn lướt qua Linh Nhi rồi dừng lại ở Y Thiên, quan sát qua một lượt, trong lòng hắn lúc này đã đầy sự hiếu kì và cũng có thấy chút thú vị đối với hai huynh muội này:

"Muội muội của ngươi thật đáng yêu. Xem ra ngươi không chỉ là Luyện Đan Sư không đâu, mà còn là một vị ca ca rất chu đáo. "

Y Thiên chắp tay khách sáo:

"Hồ đại thiếu gia cứ quá lời. Ta chỉ là một tán tu, thích nghiên cứu một chút về đan dược nếu nói thì cũng chưa hẳn là Luyện Đan Sư đâu. Nhưng ngài lại nói đúng về muội muội ta, nàng ấy quả thật là một kỳ tài trong ẩm thực, không biết ăn món gì cứ hỏi muội muội liền có ngay đáp án. "

Tuyết Nhung, ngồi bên cạnh Hồ Kỳ, khẽ cười duyên dáng, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông bạc:

"Vị tiểu đệ này nói chuyện thật thú vị. Ta là Tuyết Nhung, chính là người đã phóng thích chút kình phong vừa rồi. Ta tò mò không biết, một Luyện Khí Kỳ Tứ Tầng như tiểu đệ đây lại có thể chịu được áp lực của kình phong mà không hề nao núng. "

"Cũng là nhờ vào cô nương đã nương tay cho rồi, chứ thân ta trói gà chưa chặt. Chỉ là may mắn luyện chế ra được một viên Huyết Ma Đan, cấp bách cắn vào lại cùng lúc đỡ được luồng khí này của cô nương. " Y Thiên nói dối không chớp mắt, dáng vẻ trông rất nịnh bợ.

"Hahaha, tên tiểu đệ ngươi miệng lưỡi cũng hơi quá rồi đấy. Có thực lực thì cứ khoe ra, đừng giấu làm gì. " Tuyết Nhung che miệng cười, dáng vẻ yêu kiều cực kì.

Nhưng ẩn sau lớp màn này là gì thì Y Thiên đã nhận ra được đôi chút. Bởi hắn biết cái dáng vẻ thiếu nữ đơn thuần này luôn không được xuất hiện ở trên một vị trên Kim Đan Cảnh Trung Kì tu vi đâu. Đã đạt được tới thành tựu đáng nể này, vẫn muốn làm một bông tuyết trắng?

"Hừ! Ta khinh! Thế mà còn muốn dụ ta nói ra bản lĩnh? Có cái mâm bu!" Nghĩ tới đây, Y Thiên không khỏi hừ lạnh tự cảm thán trong lòng.

KENG! KENG!

Tiếng chuông đồng vang lên, báo hiệu buổi đấu giá chính thức bắt đầu.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về bục trung tâm. Nàng thị nữ điều khiển buổi đấu giá bước lên, ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Nàng mặc y phục làm bằng nhiều lớp lụa mỏng màu ngọc bích, chúng không những không che được hết mà còn khéo léo tôn lên những đường cong tuyệt mỹ bên trong.

Nàng bịt một chiếc khăn lụa mỏng che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt phượng sáng ngời, sâu thẳm như hồ nước mùa thu, khiến người ta chỉ muốn nhìn vào mãi.

"Tiểu nữ xin chào mừng tất cả quý khách đến với buổi đấu giá quý hiếm của Hồ Đại Thương. " Nàng thị nữ cất giọng trong trẻo:

"Và đầu tiên, chúng ta sẽ khởi đầu với một vật phẩm rất có ích với các vị Trúc Cơ Cảnh. Đó chính là một Tụ Khí Đan - Nhị Phẩm Đan Dược. Khi tu luyện, các vị chỉ cần hấp thụ một viên liền khiến cho tốc độ hấp thụ linh khí của Khí Linh chúng ta tăng lên nhiều lần. .. "

Trong khi nàng thị nữ giới thiệu vật phẩm đầu tiên thì Hồ Kỳ khẽ nghiêng người về phía Y Thiên, giọng nói mang theo sự tò mò:

"Vô Diện huynh đệ, ngươi tu vi chỉ ở Tứ Tầng Luyện Khí Kỳ đã là một Luyện Đan Sư, ban đầu ta cũng có chút không tin. Nhưng nhìn vào cái khí khái ung dung của ngươi trước hai tên hơn tu vi. Quả thực nếu ta không trực tiếp xem qua, rất có thể ngay cả cắt tai ra cũng không ngờ được việc này có thể xảy ra đấy. "

"Hồ đại thiếu gia cứ hay quá lời. " Y Thiên lắc đầu nhẹ, ánh mắt nhìn thẳng về phía bục đấu giá:

"Ta cũng chỉ vô tình đúng lúc hấp thụ lấy một viên Huyết Ma Đan mà thôi. "

"Vô tình?" Hồ Kỳ nhướng mày, ánh mắt hắn lộ vẻ thích thú:

"Nếu chỉ là vô tình mà dễ dàng đỡ được một luồng khí tức của Tuyết Nhung bằng viên đan dược kỳ lạ tên là Huyết Ma Đan gì đó? Vậy thì Hồ Đại Thương này e là phải dẹp tiệm để theo ngươi học nghề rồi. " Hắn cười vang, tiếng cười không che giấu sự dò xét.

Y Thiên nghe hắn nói khía mình như vậy, cũng chỉ biết nở một nụ cười gượng chậm rãi cười theo vài tiếng:

"Ha… Ha… Hồ đại thiếu gia cũng thật biết đùa a. "

"Đến với vật thứ năm. Đây là một bộ công pháp Thổ hệ, lại mang trong đó độc tính của vạn trùng. Coi chừng là vô cùng bá đạo. Đó là Thiết Sa Trùng, một Hoàng Giai - Trung Cấp Công Pháp. Giá khởi điểm là hai mươi linh thạch trung phẩm. "

Nàng thị nữ tay cầm bộ công pháp đưa lên, lập tức đã khiến quần hùng xung quanh nhao nhao lời nói đan xen lời nói.

Trong lúc các cường giả đang tranh giành nhau công pháp, Hồ Kỳ từ nãy đến giờ không thấy Y Thiên có chút động tĩnh nào liền thiếu kiên nhẫn hỏi:

"Từ nãy đến giờ không thấy ngươi có ý định đấu giá vật nào? Ta tự hỏi là ngươi có thật sự đến đây để tham gia đấu giá không vậy?" Y Thiên khẽ lắc đầu, nói nhỏ:

"Ta đến đây chỉ vì lò luyện đan mà thôi, thứ khác? Đều không quan tâm. "

"Lò luyện đan, thật á? Hahaha! Nãy giờ cứ tưởng ngươi đùa. " Hồ Kỳ cười mỉa mai, giọng điệu có chút thách thức. Tay chỉ vào Y Thiên:

"Với tu vi Luyện Khí Kỳ Tứ Tầng thì chắc hẳn rằng số linh thạch ngươi có không quá hai ngàn linh thạch hạ phẩm đâu, thế mà ngươi còn định mua thứ gì quý giá ở đây? Ta đoán, cùng lắm chỉ được một ít linh thảo quý hiếm mà thôi. Cũng không ngờ ngươi thật sự muốn đấu giá lò luyện đan đó. "

Linh Nhi ngồi bên cạnh, vừa ăn một chiếc bánh vừa khen:

"Oa, Y Thiên ca ca! Bánh Long Tuyền này ngon quá! Ta chưa bao giờ ăn loại nào có vị như vậy, ở trong nhân chảy ra một luồng linh khí khi vào miệng ! Linh Nhi muốn ăn thêm nữa!" Cô bé nói rít ríu, lấy tay lau miệng.

Hồ Kỳ cười, vỗ nhẹ vai Tuyết Nhung, rồi quay sang Y Thiên:

"Muội muội ngươi đúng là tinh thông ẩm thực. Bánh Long Tuyền đó, cho dù ở đây hay bên ngoài cũng là một loại bánh quý đó nha. Nhưng nói về chuyện chính, ta sẽ chờ xem liệu ngươi có thực sự mua được lò luyện đan ở đây hay không. Hahaha. "

"Trước hết, ta xin ngài một chút yên tĩnh. Còn mua được hay không, thì chờ đến cuối là biết ngay thôi mà. "

Y Thiên lườm qua, giọng trầm khàn, cũng không thèm khách sáo nịnh bợ, tỏ rõ ý không muốn nói chuyện nữa.

Hồ Kỳ thấy vậy cũng không ép, chỉ nhếch mép cười, ánh mắt đầy hứng thú quan sát hành động tiếp theo của Y Thiên. Bên cạnh hắn, Tuyết Nhung cũng quay sang Y Thiên, đôi mắt lấp lánh như đang chờ đợi một vở kịch hay.

Sau khi Công Pháp Thổ Hệ được bán với giá sáu mươi lăm Linh Thạch Trung Phẩm, không khí đấu giá càng lúc càng nóng lên. Nàng thị nữ duyên dáng nâng cao giọng:

"Không vòng vo nữa. Chúng ta sẽ bắt đầu vật phẩm tâm điểm của buổi đấu giá hôm nay! Đó là một vật phẩm cực kỳ quý giá mà chắc chắn các vị Luyện Đan Sư không thể bỏ qua…"

Nàng thị nữ ngừng lại một chút, quay lại quét tay ra hiệu.

Lập tức, hai tên thị vệ mang ra một chiếc hộp ngọc tinh xảo, đặt nó lên bục. Khi chiếc hộp mở ra, một luồng hỏa khí nóng rực, nồng đậm tỏa ra, khiến không khí trong lều đều trở nên nóng lên.

"Đây chính là tâm điểm của buổi đấu giá," Nàng thị nữ mỉm cười, đôi mắt phượng ánh lên sự kiêu hãnh:

"Xích Viêm Lô! Một Lò Luyện Đan Tứ Phẩm - Trung Cấp được chế tạo bởi danh sư đã ẩn cư bấy lâu!"

"Xích Viêm Lô này có khả năng duy trì hỏa lực cực kỳ ổn định, tinh luyện linh thảo mà không hao tổn dược tính, và có thể chịu được nhiệt độ cần thiết để luyện chế Đan Dược Lục Phẩm! Giá khởi điểm là một trăm linh thạch trung phẩm. "

Sự náo động bùng lên trong lều. Y Thiên đưa mắt nhìn chiếc lò, đôi mắt hắn không giấu nổi sự khao khát cháy bỏng. Linh Nhi, mặc dù đang ăn cũng ngừng lại nhìn theo ánh mắt ca ca mình.

Tiếng nói của Đoá Đoá vang lên, vừa lo lắng vừa chất vấn trong tâm thức Y Thiên:

"Ngươi thấy chưa? Một trăm linh thạch trung phẩm chỉ là giá khởi điểm thôi. Ngươi có hơn ngàn linh thạch hạ phẩm quy đổi ra thì cũng chỉ có hơn mười linh thạch trung phẩm, làm sao mua được?"

Y Thiên siết chặt nắm tay, ngước mắt nhìn lên chiếc lò, truyền âm vào nói với Đóa Đóa:

"Linh thạch không đủ thì chúng ta còn cái khác, cô đừng bận tâm. Ta đã suy tính hết rồi. " Nói rồi, hắn quay sang hỏi Hồ Kỳ:

"Cho hỏi, Hồ Đại Thương có chấp nhận dùng vàng bạc thay cho linh thạch hay không?"

Dứt lời, Y Thiên lập tức từ túi trữ vật lấy ra nào là từng hòm rương vàng bạc, đá quý chói lóa cùng với một túi linh thạch gồm hơn ngàn linh thạch hạ phẩm.

Nhưng ánh mắt của Hồ Kỳ lại trở nên gian thương kì lạ, giọng nói đầy khinh thường:

"Vô Diện huynh đệ à. Ở Hồ Đại Thương ta đấu giá chỉ nhận linh thạch không nhận vàng bạc. "

Y Thiên nghe vậy lại không hề dao động, dường như mọi thứ đều nằm trong suy nghĩ của hắn vậy.

"Được. " Nói một tiếng, hắn lặng lẽ lấy ra từ trong người túi trữ vật một cuốn thẻ tre. Nhếch mép hỏi:

"Còn trao đổi công pháp thì được chứ?"

Hồ Kỳ thoáng nhìn qua, liền mỉm cười xã giao, nhưng trên ánh mắt vẫn không giấu một sự khinh thường:

"Được, đương nhiên là được rồi. Nhưng cũng phải coi giá trị của công pháp mà Vô Diện huynh đệ cầm ra thế nào thì mới quyết định đổi được. Dù sao thương nhân làm ăn cũng không thể để lỗ. "

Thấy hắn vẫn vẻ mặt như vậy, Y Thiên dứt khoát đưa cuốn thẻ tre ra. Hồ Kỳ thản nhiên cầm lên xem thử.

Thoáng chốc, đôi đồng tử của hắn lập tức giãn ra vẻ mặt đầy kinh hãi.

Bàn tay cầm cuốn thẻ tre của hắn không ngừng run rẩy, cho đến đỉnh điểm là bất giác làm rơi cuốn thể tre xuống bàn, quay sang nhìn Y Thiên.

"Ngũ… Ngũ… Ngũ Tạng Luyện Thể Quyết, Thiên Giai - Tuyệt Cấp Công Pháp? !" Hồ Kỳ gần như hét toáng cả lên, ánh mắt không ngừng kinh hãi:

"Ngươi thế mà lại sở hữu một Thiên Giai - Tuyệt Cấp Công Pháp. Thứ kinh khủng như này Hồ gia ta cho dù có bán sạch gia sản cũng không mua nổi. Cũng không dám cả gan mua. "

Lúc này, Hồ Kỳ mới hai tay kính trọng đưa Ngũ Tạng Luyện Thể Quyết lại cho Y Thiên.

Thấy dáng vẻ đầy cung kính khác hẳn với vẻ khinh khỉnh đối đãi vừa rồi của hắn, Y Thiên đều là một tràn hả dạ, có cái là vì chênh lệch tu vi quá lớn cũng phải giữ lại mặt mũi cho tên này không tiện biểu lộ cảm xúc nào khiến hắn ta bị vả mặt. Vẫn dáng vẻ âm trầm, lạnh lùng dường như không có cảm xúc nào thường ngày, ghé sát lại tai Hồ Kỳ nói thầm:

"Không chỉ là vậy đâu, Hồ đại thiếu gia. Nếu ngài muốn, ta còn có thứ khác khiến ngài bất ngờ hơn nữa. "

Nhưng lập tức, hiệu ứng lập tức bị đẩy lên cao, một vị khách trên khán đài kinh ngạc thốt lên:

"Tên kia chả phải là người gì đó tên Vô Diện ở góc chợ khi nãy, tay không đả bại Tôn Hạo sao? Không ngờ hắn lại có mặt ở đây!" Vị khách bên cạnh, mặt đeo mặt nạ bạc hai tay chống thẳng lên ghế đứng dậy hoảng hốt nhìn qua người vị khách này:

"Cái gì? Ta không nghe nhầm chứ? Là một Thiên Giai - Tuyệt Cấp Công Pháp? Tên đeo mặt nạ kia thế mà lại sở hữu một Thiên Giai - Tuyệt Cấp Công Pháp. Thật không thể tin nổi?" Một vị khách khác vào tiếp lời:

"Mang trên thân một công pháp tuyệt thế như vậy. Không trách hắn nhìn trông có vẻ dễ ăn, tu vi thấp mà lại có thể hai đòn tay không hạ gục được người chênh lệch mình hai tiểu cảnh giới. " Lại thêm một vị ở dưới quay đầu ngẩng lên, ngón tay thẳng ra chỉ vào Y Thiên khẳng định:

"Đúng! Đúng! Thiên Giai - Tuyệt Cấp Công Pháp quả thực phi phàm. Nào là thứ người phàm chúng ta bâu vào xỉa xói đáng mò cơ chứ. Chỉ e rằng cậu thiếu niên này, lộ ra bị mật lớn như vậy cho dù là có đeo mặt nạ che giấu danh tính, đêm nay cũng khó thoát ra khỏi đây toàn vẹn!"

". .. "

Tiếng bàn tán càng ngày càng lớn, càng nhằm vào sự an nguy của Y Thiên nói tới. Thấy chuyện đang tiếp dẫn dần vượt khỏi tầm kiểm soát của bản thân, Hồ Kỳ nghiến răng nhăn mặt, khóc thầm:

"Con mẹ nó! Thế mà ta lại không nhìn ra được tên này mang trong tay một thần vật như vậy, đã đắc tội rồi. Nhưng không sao, hắn cũng không tỏ ra ý xấu nào. Cũng may là bây giờ ở đây đều là người quen, không có thế lực đối địch ở trong. Vẫn còn cứu được!"

Nghĩ xong, khi này Hồ Kỳ mới từ trong sự kinh hoàng trở lại. Lập tức bộc phát ra luồng áp bức tu vi Kim Đan Cảnh Trung Kì khiến cho toàn thể khách ở đây câm nín, chất giọng trầm thấp hờ hững của hắn vang lên đầy uy lực:

"Vì có việc riêng nên cuộc đấu giá của Hồ Đại Thương kết thúc ở đây! Mời các vị khách quý về cho. "

Rồi hắn che giấu sự gấp gáp dưới vẻ mặt bình thản, bàn tay vẫn không ngừng run rẩy của hắn đưa lên ra hiệu cho các thị vệ thị nữ tiễn khách.

Mọi người nghe vậy trong lòng cho dù có chút không muốn nhưng với tu vi của bọn họ, cho dù là đơn đấu hay toàn thể cũng không thể nào so sánh được với hai người Hồ Kỳ, Tuyết Nhung bọn họ.

Càng là không khi toàn thể Hồ Đại Thương ở đây, trường kiếm, trường thương, đại đao, trường cung đã giương sẵn. Như sói chờ mồi, buộc bọn họ phải rời đi theo thị nữ thị vệ kẹp bên canh che lấy tầm nhìn phía sau lưng.

Khi toàn bộ mọi người đã rời đi, ánh mắt Hồ Kỳ vẫn đảo qua đảo lại quét thêm một lúc nữa để chắc chắn. Xác định được không còn một ai ngoài hắn với Tuyết Nhung cùng hai huynh muội Y Thiên thì mới lên tiếng, thái độ liền thay đổi rất nhiều. Trở nên trân trọng hơn bao giờ hết:

"Vô Diện công tử, người thực sự muốn Xích Viêm Lô đúng chứ?"

Y Thiên gật đầu, Hồ Kỳ liền nói tiếp:

"Ta có thể cho không công tử vật này, coi như là thành ý của Hồ Đại Thương đối với công tử nếu như công tử đồng ý với ta làm độc khách của Hồ Đại Thương, cùng tham gia vào chuyến đi thu phục Dị Băng lần này. Sau khi thành công, sẽ không bạc đãi công tử, không chỉ là mỗi Xích Viêm Lô mà còn là ti tỉ thứ khác, chỉ cần Hồ Đại Thương đáp ứng được, đều đồng ý với công tử. Ngoài ra, công tử cũng mãi mãi trở thành khách quý của bổn thương đoàn, được cung cấp tài nguyên tương ứng. "

Nghe thấy đề nghị cực kì hấp dẫn đến từ Hồ Kỳ, Y Thiên trong lòng liền là từng hồi chấn kinh.

Nhưng ở ngoài mặt là vẫn cố gắng bình tĩnh, không lộ ra một chút cảm xúc nào, tay đưa lên xoa cằm tỏ vẻ đang suy ngẫm kĩ càng, thực chất là muốn tranh thủ khoảng thời gian này để hỏi ý Đóa Đóa:

"Cô thấy sao, Đóa Đóa? Liệu ta có nên đồng ý với hắn không?"