Thiên Ngoại Lai: Cấm Khu

Chương 85: KHỞI HÀNH



Y Thiên nắm chặt tay Linh Nhi bước đi trong vội vã. Hắn có cảm giác bị người khác giám sát từ xa, ánh mắt sắc lạnh của Tuyết Nhung như lưỡi dao vô hình đâm sau lưng.

"Mong rằng chỉ là ta tưởng tượng thôi." Y Thiên trong lòng thầm nghĩ, lâu lâu vẫn không nhịn được quay người nhìn lại phía sau.

Nhanh chóng trở về khách điếm, Y Thiên cẩn thận khóa trái cửa phòng, kéo rèm che kín mọi khe hở.

Sau khi sửa soạn lại một chút, đặt Linh Nhi ngồi ngoan ngoãn bên cạnh, Y Thiên gói ghém lại một số vật dụng cá nhân của hai huynh muội trong mấy ngày này lại vào túi trữ vật, chuẩn bị rời khỏi đây.

Đúng lúc này, giọng nói của Đóa Đóa vang lên trong tâm thức qua truyền âm, mang theo sự nghiêm túc đầy thấu đáo:

"Cũng may hai người họ thực sự coi trọng chúng ta, không hề phái người theo dõi." Đóa Đóa khẳng định:

"Ngươi cần phải hiểu rõ, ở Cửu U Băng Nguyên tầng sâu nhất khi này không chỉ có mỗi Dị Băng sắp xuất hiện là giá trị thôi đâu." Nàng ngừng một chút, như đang sắp xếp lại những thông tin đã tích lũy từ vô số năm:

"Như lời ta nói khi trước, một chỗ có thể xuất hiện cả Dị Băng mạnh mẽ và quý hiếm như này không khỏi sẽ có những cơ duyên khác có thể xuất hiện. Tất nhiên, cơ duyên ở những nơi hiểm địa như vậy thường đi kèm với nguy hiểm cực lớn, nhưng phần thưởng cũng vô cùng xứng đáng."

"Nhưng nếu như chúng ta xui xẻo đến nỗi khi đến đó đều không có một cơ duyên nào thì sao? Chẳng lẽ đi từ trong một nơi cửu tử nhất sinh mà ra về tay không?"

Y Thiên nghĩ đến trường hợp xấu nhất mà hỏi, vạn nhất nếu thực sự như vậy thì đều phải có kế hoạch trước, còn không khi xảy ra cãi vã mà không tìm ra cách giải quyết ngay tức khắc đều là cực kì tệ trong một môi trường nguy hiểm trùng trùng đó.

Đóa Đóa chỉ lắc đầu, giọng nói càng là trở nên phấn khích hơn:

"Không cần lo lắng, ngươi đã quên ta nói gì rồi à? Những nơi được sinh ra từ tự nhiên lâu từ rất lâu về trước như Cửu U Băng Nguyên này, đương nhiên ngoài Âm Khí tỏa ra đặc trưng từ địa chất của Băng Nguyên thì nguồn linh khí trong nó sẽ rất nồng đậm."

"Cho nên, trong đó tốc độ tu luyện của ngươi sẽ tăng lên rất nhiều, thậm chí gấp đôi, gấp ba lần so với bên ngoài. Cái này tùy vào việc Cửu U Băng Nguyên lúc đó đã bị bao nhiêu người hấp thụ qua." Đóa Đóa nhấn mạnh:

"Dựa vào việc linh khí nồng đậm đó vừa hay giúp cho ta luyện đan dễ hơn, tiết kiệm hơn nữa đều là cơ hội tốt cho ngươi để thực hành luyện đan. Và quan trọng hơn là việc xem xét trước địa hình vẫn vô cùng cần thiết, để cho trong lúc nguy hiểm tháo chạy dễ dàng hơn so với việc vừa đi vừa mò mẫm."

Y Thiên nhắm mắt lại, toàn bộ cơ thể dường như đang lắng nghe từng lời của Đóa Đóa.

Hắn vốn dĩ đã là người cẩn trọng, nay lại được nàng phân tích kỹ lưỡng, mọi sự mơ hồ trong lòng đều tan biến hết.

Sự sắp xếp này vô cùng hợp lý, không chỉ tăng cường thực lực mà còn đảm bảo đường lui cho hai huynh muội để khỏi phải trong khốn cảnh liều mình trốn thoát, nhiều khi lại chạy sai đường rốt cuộc lại là nguy hiểm càng nguy hiểm.

Hắn khẽ gật đầu, đồng ý với nàng:

"Cô nói phải. Bảy ngày này không thể lãng phí, nhất định phải tranh thủ tối đa."

Lúc này, đêm đã ngả khuya.

Ánh trăng non treo lơ lửng trên nền trời đen thẳm, dịu dàng rót ánh bạc xuống vạn vật. Sương đêm bắt đầu buông xuống dày đặc, phủ một lớp màn mỏng lên những mái ngói rêu phong của các ngôi nhà ở làng Thanh Thủy, khiến mọi vật chìm vào sự tịch mịch và yên ắng đến nao lòng.

Chỉ còn tiếng gió thoảng qua kẽ lá, mang theo chút hơi lạnh từ phương bắc xa xôi.

Linh Nhi, tuổi bé sức bé, sau một ngày dài mệt mỏi đã rất buồn ngủ. Cô bé khẽ rúc vào vai Y Thiên, đầu tựa vào bờ vai vững chãi của vị ca ca này.

Hơi thở đều đặn và nhẹ nhàng, thoáng chốc nàng liền ngủ say mê. Gương mặt ngây thơ và bình yên của nàng trong ánh trăng mờ nhạt khiến lòng Y Thiên chợt mềm đi, không còn vẻ sắc lạnh cảnh giác.

"Linh Nhi… muội ngủ rồi à?" Hắn khẽ hỏi.

"..."

Đáp lại chỉ có những hơi thở đều đặn, Y Thiên biết nàng cũng đã rất mệt mỏi, không tiện gọi dậy.

Cho nên chỉ nhẹ nhàng đứng lên, cẩn thận dùng một tấm vải mềm quấn nàng lên lưng, buộc cố định nhưng không quá chặt.

Nhanh chóng, Y Thiên lặng lẽ mở cửa sổ, không gây ra tiếng động nào lao xuống như một bóng ma. Hắn không đi theo đường lớn mà lách qua những con những con đường toàn cây cỏ um xùm, tránh xa nhất với kim sắc lều của Hồ Đại Thương.

Quyết định khởi hành ngay trong đêm, đi về hướng rừng sâu, hơi chếch về Tây Nam so với tuyến đường từ làng Thanh Thủy về Hoàng Sa Kim Thành.

Nơi đó là Cửu U Băng Nguyên, vùng đất đang không ngừng dậy sóng bởi sự xuất hiện của các thế lực lớn nhỏ đang đổ về chuẩn bị săn lùng Dị Băng.

"Này Đóa Đóa, nhỡ đâu chưa cả khi đến mà đã gặp người chặn thì sao?" Y Thiên đột nhiên hỏi.

"Không có đâu, chưa tới ngày xuất hiện Dị Băng sẽ không có ai lưu tới nơi này đâu."

"Vì sao?" Y Thiên gãi cằm khó hiểu, Đóa Đóa hít sâu một hơi kiên nhẫn giải thích:

"Bởi nó tỏa ra hàn khí lạnh cực kì, gần như buốt giá cả cơ quan bên trong lẫn ngoài chưa kể đến ở giai đoạn này đang có Thiên Lôi liên tục đánh xuống, cho nên ngoài ngươi ra, ta nghĩ không ai dưới Kim Đan Cảnh có thể linh hoạt tránh né được mọi Thiên Lôi."

"Ta cũng đâu có công pháp hay pháp khí, pháp bảo nào để chạy trốn đâu? Chẳng may dính một đòn Thiên Lôi thì sao?"

"Hahaha, không vào hang cọp sao bắt được cọp?"

Y Thiên nghe Đóa Đóa trong lúc này vẫn còn cười đùa tự nhiên như vậy, lòng có chút không hữu ý nhíu mày:

"Này, nghiêm túc chút đi. Cho dù là thế thì cô vẫn đành để ta lạc vào nguy hiểm giống như khi ở tầng bốn trong Độc Nhãn Vương Chi Địa sao?"

Đóa Đóa khi này nghe Y Thiên đều không có hảo ý nào, cũng kịp ngừng cười lại. Ngẩng đầu lên nhìn xa xăm, đáp:

"Không tới mức đó đâu. Thiên Lôi này đối với tu sĩ bình thường dưới Trúc Cơ Cảnh thì có thể một tức lấy mạng, chứ cỡ Trúc Cơ Cảnh trở lên thì đã có thể miễn cưỡng chống đỡ được vài ba tia. Ngươi một thân khỏe mạnh như vậy, căn cơ cốt cách đều là hoàn hảo với linh lực tràn đầy của ngũ linh căn luân chuyển. Bất quá..."

Chưa kịp để Đóa Đóa nói hết thì Y Thiên liền hiểu ý chớp lấy câu tiếp:

"Bất quá khi trúng đòn thì lại có Huyết Ma Khí bộc phát ra hồi phục sinh lực."

"Ừm… rất đúng." Đóa Đóa gật đầu tán thành.

Kết thúc cuộc trò chuyện với câu nhận định chắc cú của Đóa Đóa. Y Thiên với Linh Nhi trên lưng, bước đi dứt khoát dưới ánh trăng mờ, thân ảnh đơn độc nhưng mang theo sức mạnh không thể lay chuyển của một người ca ca tạo nên một bức vẽ hùng hồn hơn bao giờ hết…