Y Thiên siết chặt vòng tay đang ôm Linh Nhi sau lưng, cảm nhận hơi thở đều đặn và trọng lượng quen thuộc. Càng đi càng cảm thấy khu rừng ẩm ướt lại dài vô tận không hề thấy điểm dừng, chỉ qua điều này lại cho Y Thiên cảm giác con đường này dường như dài hơn nhiều so với dự tính.
Mỗi lần tiến lên được vài trượng, lồng ngực Y Thiên lại dâng lên vài tầng bồi hồi, sự lo lắng xen lẫn hy vọng khiến tâm trạng hắn co thóp lại.
"Đoá Đóa, cô nói thử xem cái Cửu U Băng Nguyên này có phải là nơi đã được sinh ra kể từ khi thiên địa vừa khai sinh hay không?" Y Thiên khẽ truyền âm, cặp mày khẽ nhíu lại:
"Nếu đúng như vậy thì rốt cuộc nơi đó đã tồn tại được bao nhiêu năm? Liệu có thực sự ẩn chứa những cơ duyên lớn đến vậy không?"
Đóa Đóa đáp lời, giọng nói mang theo sự cổ kính vang vọng trong đan điền:
"Thời gian ư, Y Thiên? Ngươi có từng hỏi cái cây cổ thụ to lớn khi nhỏ đã tồn tại từ khi nào hay không?" Không nghe Y Thiên đáp lại, Đoá Đoá liền nói tiếp:
"Tuy không thể so sánh một cách như vậy nhưng rõ ràng câu trả lời đã vốn không có thì ngươi còn hỏi để làm gì cơ chứ? Chỉ cần biết nơi này là một thứ cực địa quý giá vô cùng, không những sản sinh ra nhiều tài nguyên quá giá mà còn có nguồn linh khí nồng đậm hơn tất thảy cái linh khí nghèo nàn trên này."
Y Thiên cắn nhẹ môi, ánh mắt cảnh giác quét qua những lùm cây rậm rạp. Hắn tựa như một con báo săn mồi, thân pháp nhanh nhẹn nhưng vẫn giữ được sự ổn định để không làm Linh Nhi giật mình. Cổ họng có đôi chút khô khốc, trầm giọng hỏi, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoài nghi không giấu giếm:
"Nếu nó quý giá đến vậy, sao lại không có ai bảo vệ hay chiếm giữ?"
Đóa Đóa bật cười khanh khách một tiếng, tiếng cười vang vọng trong đan điền. Nàng giải thích:
"Bởi vì sự nguy hiểm của nó vượt xa tầm kiểm soát của bất kỳ thế lực nào. Ngay cả những vị cường giả cũng phải e dè ba phần trước sức mạnh của Cửu U Băng Nguyên. Còn những vị mạnh thực sự, có sức mạnh đè ép được nó thì cũng chả cần nó nữa, mà lại cần những nơi khắc nghiệt hơn cả nơi này."
Y Thiên hít sâu một hơi, sống lưng cảm thấy ớn lạnh không phải vì gió đêm, mà vì lời cảnh báo của Đóa Đóa liền cảm thấy sống vai mình nặng thêm vài phần:
"Vậy à, thế thì nguy hiểm đến mức nào? Ngoài Thiên Lôi, còn có gì nữa?"
Đóa Đóa im lặng một lát, như đang sắp xếp những ký ức cổ xưa lại cất lên chất giọng trong trẻo, dịu dàng:
"Nguy hiểm nhất không phải là Thiên Lôi mà là những U Linh Băng Tộc được sinh ra từ băng nguyên. Chúng là những yêu thú thuộc hệ băng với tư duy săn mồi không hề thua kém gì một con người đâu. Cho nên tuyệt đối phải cẩn thận."
Y Thiên khẽ gật đầu, ánh mắt ánh lên vẻ kiên định cùng nghiêm trọng. Cũng dần tăng tốc bước chân, chạy suốt hơn một đêm cho đến khi mặt trời đã mọc lên hoàn toàn.
Ánh sáng nhỏ xinh bắt đầu nhảy nhót qua từng khe kẽ lá xanh tươi trong rừng. Cuối cùng Y Thiên đã đến rìa Cửu U Băng Nguyên.
Đúng như Đóa Đóa đã nói qua, đó là một nơi cực kỳ kinh khủng. Một tầng mây đen nặng trịch che đi hết thảy bầu trời phía trên, khiến cho quanh đó không thể sinh trưởng nổi lấy một ngọn cỏ dưới lớp hàn khí lạnh lẽo buốt xương.
Làn khói sương mờ ảo vặn vẹo, cuộn đi theo từng làn gió heo hút, tạo thành những hình thù kỳ dị. Hàn khí mạnh mẽ tỏa ra khiến cả người Y Thiên run lên nhè nhẹ, buộc phải dùng chút hoả linh lực cùng với Huyết Ma Khí tạo thành một lớp cương khí bao bọc cả bản thân và Linh Nhi bảo vệ khỏi cái lạnh băng giá.
Từng tia sét uy lực mạnh mẽ gào thét, như thể đại bàng rẽ cánh mang theo một đạo lực không dưới một đòn của tu sĩ Kim Đan Cảnh giáng xuống, cách mỗi vài hơi thở.
Ánh chớp đó mang một màu vàng sẫm có thêm vài tia điện tím sáng rực rực ở vài chỗ, tựa như tử khí bao trùm lấy điện quang. Và đó chính là Thiên Lôi với sức hủy diệt nổi tiếng của mình.
Cửu U Băng Nguyên, đúng như tên gọi, nó có tổng cộng bao gồm chín tầng Băng Nguyên và đặc biệt nữa với một chỗ sâu hoắm ở tầng chín được gọi là tầng sâu nhất với bóng tối bao trùm và nhiều thứ chưa được khám phá.
Cửu U Băng Nguyên này cấu trúc hoàn toàn không giống như tự nhiên hình thành. Mà lại như thể là một nơi do vị đại năng tu vi cao cường tạo ra vậy, thoạt nhìn qua thì tựa như một miệng núi lửa sâu cực kỳ.
Tuy không có ánh sáng nào lọt vào qua tầng mây đen nghịt, nhưng tự bản thân nó lại tỏa ra một nguồn sáng xanh dịu khiến cho bóng tối không còn chỗ xuất hiện.
Muốn đi xuống thì rất dễ, không cần pháp bảo hay pháp khí hay tu vi Trúc Cơ để ngự pháp phi hành. Bởi nó đã tự tạo ra từng bệ đá nhấp nhô vòng quanh xoay tròn rìa miệng, tựa như một cái cầu thang vòng xoáy để mà đi xuống từng tầng vậy.
Nhưng khó ở chỗ cái nguy hiểm của nó. Ở trong đó không chỉ có mỗi hàn khí càng tăng lên, mà bây giờ còn đang không ngừng có Thiên Lôi giáng xuống. Càng đi sâu thì Thiên Lôi lại kết hợp vào hàn khí tăng thêm uy lực, đập xuống nhanh như chớp.
Thậm chí, ở vài hốc đá lại còn có cả yêu thú băng hệ là U Linh Băng Tộc từ nhị cấp trở lên trực chờ con mồi vào cái bẫy giăng ra.
Y Thiên đứng tại rìa, toàn thân lại nóng rực giữa hàn khí lạnh lẽo bao quanh, khẽ rút ra Thiên Bình Kiếm, lưỡi kiếm lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng xanh dịu từ lòng Băng Nguyên.
Y Thiên nhìn Linh Nhi đang ngủ yên trên lưng, khuôn mặt lập tức trở nên quyết đoán, không còn sự hồi hộp.
"Đóa Đóa, bây giờ trực tiếp đi xuống được chứ?" Y Thiên thì thầm hỏi.
"Đương nhiên là được, và cũng chỉ có một đường đi xuống ngươi không muốn trực tiếp thì cũng không được."
Y Thiên nghe Đoá Đoá nói xong liền trầm mặc lao nhanh về phía Cửu U Băng Nguyên, bất quá hắn cũng chỉ là một Luyện Khí Kỳ Tứ Tầng mà thôi, bản thân linh lực lại không quá nhiều đứng trước thứ hàn khí bức người liên tục toả ra không ngừng từ sâu trong thẫm vực của Cưu U Băng Nguyên càng lúc càng nặng trệ.
Cơ thể và đôi bắp chân không khỏi run lên vài nhịp, cơ bắp co thắt lại có đôi chút cứng hờ. Nhưng nhiêu đó cũng chỉ là hiểm nguy cơ bản của nơi đây mà thôi.
ẦM!
Một Thiên Lôi ngay tức khắc giáng xuống, lực đạo không phải là thứ đơn giản, Y Thiên thân pháp nhanh nhẹn liền lướt nhẹ lên lập tức né được, chưa kịp thở phào thì một đạo Thiên Lôi lại giáng xuống.
Chỉ trong chớp mắt nó liền hướng ngay trên đầy Y Thiên giáng xuống, Thiên Bình Kiếm mạnh mẽ lại được bọc vào một lớp ngũ linh lực đa dạng sắc màu cùng với Huyết Ma Khí cũng cùng gia trì vào một lượng không nhỏ.
Thiên Bình Kiếm tức tốc giương lên tựa như ác long há cái miệng đầy răng sắc nhọn trực tiếp đối lấy một đạo Thiên Lôi cực đại giáng xuống.
OÀNH!
Một cơn lốc khí kình từ điểm va chạm mang theo vạn tia sét còn vương lại bùng nổ tứ phía đẩy lùi đi luồng hàn khí thổi ra vào bên trong. Gương mặt Y Thiên thoáng chốc biến sắc, nhăn nhó gào lên:
"Mẹ kiếp! Chỉ một đạo Thiên Lôi thôi mà đã kinh khủng đến mức này, chẳng trách lại có thể một tia quét tan tu sĩ Luyện Khí Kỳ."
Chỉ trong phút chốc lại một đạo Thiên Lôi nữa giáng xuống, Y Thiên lần này đã có thêm kinh nghiệm, nhanh chóng lượn đi né tránh từng đạo Thiên Lôi đang dần cuồng bạo lên theo từng bước chân chạy xuống tầng sâu của Cửu U Băng Nguyên của hắn.
Tiếng lạch cạch của mặt đá băng tuyền bị dẫm đạp lên cùng với từng tiếng nổ rầm trời của các đạo Thiên Lôi càng lúc càng uy lực, và nhanh hơn không ngừng về phía Y Thiên giáng xuống tạo nên một khoảng cực kì ồn ào giữa không gian tịch mịch của Cửu U Băng Nguyên lạnh khốc cùng với từng luồng hàn khí rít gào thổi qua theo từng khe hẹp.
Không lâu sau, với tốc độ nhanh như cắt của mình Y Thiên đã tới tầng một của Cửu U Băng Nguyên nhưng hắn không hề dừng lại lấy một bước chân, chỉ tiếp tục đi qua một cái lỗ to tướng tiếp tục tiến vào đường vòng cầu thang đi xuống với đích đến là tầng sâu nhất.
"Y Thiên!" Đoá Đoá im lặng hồi hộp nhìn thấy hắn một màn sinh tử chiến Thiên Lôi cùng hàn khí từ nãy đến giờ đến nhiên hét lên, truyền từ đan điền đến đại não:
"Cẩn thận phía sau!"
Y Thiên liền quay đầu lại phía sau nhìn xem, đôi mắt mở to kinh hoàng khi nhìn thấy một con thú lông lá cao lớn ước chừng gấp hai lần bản thân, miệng đầy nanh sắc nhọn, bàn tay to lớn cầm một cục băng to lớn đang đuổi theo phía sau cùng với tiếng hú hét kinh người:
"HÚ… Ú… Ú…"
"Mẹ kiếp, cái sinh vật kì lạ gì đây?" Y Thiên kinh hoàng giương Thiên Bình Kiếm lại về sau, Đoá Đoá trong đan điền lúc này mới giới thiệu:
"Cũng đã vừa qua tầng một rồi, U Linh Băng Tộc quả nhiên đã xuất hiện. Nhưng cũng khá may mắn, cái con trước mặt ngươi được gọi là Băng Nhân, chỉ vừa kịp trưởng thành, thực lực chỉ trên yêu thú nhị cấp một chút, có thể đánh."
Nghe ba từ có thể đánh, trong lòng Y Thiên củng cố thêm nhiều thành tự tin, liền xoay hẳn người lại, Âm Dương Nhãn lập tức kích hoạt.
Huyết Ma Khí cuồn cuộn kéo ra khỏi hình xăm chỉ chờ hiệu lệnh trực tiếp từ Y Thiên, để chắc chắn hắn hỏi lại Đoá Đoá một câu cuối:
"Đánh nha?"
"Ừ."
Tức khắc, Y Thiên lập tức hoá thành một tia đỏ sẫm Huyết Ma Khí ngưng tụ thành mấy chiếc đuôi phóng ra từ khắp người Y Thiên khoá chặt vào Băng Nhân đâm tới.
Y Thiên xoay người, Thiên Bình Kiếm sắc lẻm lúc này tựa như một xích long cuồng nộ nhe nanh múa vuốt, mang theo uy lực mà bất cứ một tu sĩ Luyện Khí Kỳ Tứ Tầng nào có thể có được chém tới.
"CHẾT!" Hắn gầm lên.
ẦM!
Một đạo Thiên Lôi giáng xuống nơi Y Thiên vừa đứng, tuy không hề dính một tí nào nhưng đã tới được đây uy lực của nó cũng đã rất lớn, dư ba điện kình lập tức toả ra làm tê liệt đi cơ thể của cả hai một chút.
Băng Nhân không thua kém, thanh băng cục kịch trên tay nó vung lên đỡ lại một kiếm khủng khiếp này của Y Thiên.
Nhưng uy lực của Y Thiên là rất đáng gờm, Thiên Bình Kiếm va vào thanh băng không hề dừng lại mà liền xuyên qua nó cắt thẳng vào tay của Băng Nhân khiến nó tức tốc bay ra, tinh huyết tứa ra như suối. Gương mặt nó đau đớn cực độ, gào lên:
"ARGHHH!"
Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, Huyết Ma Khí biến thành hàng chục chiếc đuôi liền đâm thẳng vào khắp thân của Băng Nhân đó, xuyên từ trái qua phải, từ trước ra sau, từ trên xuống dưới.
Chỉ trong thoáng chốc, một Băng Nhân với gương mặt hung hăng lập tức trở nên hấp hối. Y Thiên mặt không biến sắc, nhìn vào Băng Nhân nhưng lại nói với Đoá Đoá:
"Tên này có được tính là yêu thú không? Nếu có thì may mắn quá, lại ở nơi này nhặt được yêu hạch nhị phẩm."
Đoá Đoá nghe Y Thiên chỉ nghĩ đến điều này, trong lòng bất lực không thôi, cũng chả biết bình luận lời nào cho hắn, chỉ biết gượng cười trả lời:
"Ừ… ừ, Băng Nhân này cho dù hình dáng giống con người hơn bảy phần nhưng vẫn là một chủng loài yêu thú cho nên chắc chắn sẽ rớt ra yêu hạch rồi. Ngươi quả thực… may mắn đấy…"
"Thu!"
Theo mệnh lệnh của Y Thiên, lập tức hàng chục chiếc đuôi thu lại về cơ thể, trong đó có một chiếc hoá thành một bàn tay tiện thể từ trong người Băng Nhân thu về yêu hạch nhị phẩm lấp lánh quen thuộc khiến cho Y Thiên mong nhớ hằng ngày.
"Đây… đây rồi! Thật sự là yêu hạch nhị phẩm!" Y Thiên nhìn viên yêu hạch nhị phẩm đang không ngừng toả ra hàn khí trên bàn tay Huyết Ma Khí, trong lòng không thể bình tĩnh được giây phút nào, trong lòng cười thầm:
"Có một viên yêu hạch nhị phẩm này là liền có thêm một mạng, có thêm một đòn tất sát! Tuyệt quá!" Rồi lại đưa mắt nhìn qua cái xác của Băng Nhân đang nằm im bặt trước mặt, truyền âm vào Đoá Đoá:
"Nơi này không chỉ có mỗi một Băng Nhân này thôi đúng không, Đoá Đoá?"
"Con mẹ nó, đừng nói với ta là ngươi định ở đây tìm ra và quét sạch chúng yêu thú để lấy yêu hạch đấy chứ!" Đoá Đoá trong lòng lập tức hoảng hốt, kinh sợ trước cái hành động này của Y Thiên, nhưng Y Thiên liền trưng ra cái bộ mặt trầm mặt như có như không:
"Chứ sao nữa, thấy yêu hạch trước mặt mà không lấy như thể thấy tiền rơi dưới chân mà không nhặt. Tội lỗi lắm, cô hiểu chứ?"
Nghe thấy Y Thiên điên khùng như vậy thì nàng cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán, thở dài một hơi đáp:
"Vậy còn kế hoạch tức tốc xuống dưới tầng sâu nhất thì sao?"
"Để sau đi, dù sao kế hoạch chính vẫn là tìm cơ duyên. Mà đối với ta cơ duyên lớn nhất chính là mấy cái yêu hạch này đây. Hahaha!" Nói tới đây, Y Thiên không nhịn được đắc ý mà cười lớn vang vọng khắp hang.
"Mẹ kiếp, tên điên Y Thiên ngươi. Ta quả thực chẳng còn khuyên nổi rồi!"
Đoá Đoá cắn chặt môi dưới, trong lòng thầm khó chịu nhưng việc đã thành ra như này, liền là để Y Thiên tự ý hành động có khi còn tốt hơn nhiều.