Sau khi thu yêu hạch nhị phẩm, Y Thiên không nghỉ ngơi lấy một giây vội vàng lao nhanh xuống các bậc đá cuộn xoáy, đôi Âm Dương Nhãn lóe lên thanh lam lạnh lẽo giữa tròng đen huyền ô, rực rỡ cực kỳ.
Dưới cái ánh mắt sắc như dao ấy liền không một chút gì là biểu lộ che giấu đi cái dã man trong người hắn cả.
"HAHAHAHA! Yêu hạch đây rồi!"
Y Thiên cười lớn, giọng cười man cuồng vang vọng khắp hang hốc. Tiếng cười ấy vừa dứt, một làn sương mờ màu trắng đục lập tức rít gào, tốc độ nhanh đến chớp mắt lao thẳng vào hắn.
Đó là một con Băng Hồn Mị, yêu thú nhị cấp, hình dáng như một luồng khói băng xoáy trôn ốc, không có hình hài cố định, chỉ là một khối hàn khí lượn lờ mang theo luồng hàn khí mạnh gấp đôi con Băng Nhân vừa rồi.
Y Thiên chỉ kịp xoay người, Thiên Bình Kiếm rút về mang theo toàn thân cương khí hỏa linh lực dũng mãnh chặn lại đòn tấn công.
VÙ VÙ!
"Cuối cùng cũng xuất hiện rồi cơ à? Lũ nhút nhát!" Y Thiên nhếch môi mỉm cười, ý vị khinh thường nhìn chằm chằm vào Băng Hồn Mị trước mắt.
"GRƯƯƯ…" Băng Hồn Mị gào lên thảm thiết, như thể Băng Nhân vừa chết là bạn thân của nó vậy, ánh mắt của nó dưới làn sương lam mờ ảo ẩn hiện sự thù hận cùng cực đối với Y Thiên.
Lúc này, từ hai hốc đá trên cao cách vài vòng bậc đá băng gần đó, hai thân ảnh mang theo tầng tầng hàn khí buốt giá xuất hiện.
Con thứ nhất là Tuyết Thử, một yêu thú tam cấp, hình dáng tương tự một con chồn tuyết nhưng toàn thân được cấu tạo từ những tinh thể băng trong suốt, sắc như lưỡi lam, chân nó lướt nhẹ trên băng như không trọng lượng.
Con thứ hai là Băng Liệt Giác, một yêu thú tứ cấp.
Băng Liệt Giác cao lớn hơn ba trượng, thân hình vạm vỡ như tê giác cổ đại, được tạo nên từ băng tuyết nén chặt, ánh lên màu xanh đậm đục. Chiếc sừng băng dài cong vút trên trán nó không chỉ là một phần cơ thể, mà còn là thứ vũ khí vĩ đại sẵn sàng làm nứt toác cả vách núi.
Áp lực từ hai con yêu thú cấp cao ngay lập tức đè nặng lên Y Thiên. Tuyết Thử hú lên một tiếng:
"Ki… éccc!" Tiếng hú của nó he thé, vang vọng trong không gian băng giá, rồi nhẹ nhàng lùi lại sâu vào bên trong. Dường như nó đã nhìn và nhận biết được cách chiến đấu của Y Thiên vừa nãy, cũng không dại gì mà trực diện tay đôi với hắn.
Y Thiên vẫn cõng Linh Nhi trên lưng, không thể hành động quá mạo hiểm như lao vào cùng với yêu thú tam, tứ cấp sinh tử chiến.
Chỉ thầm bộc phát Huyết Ma Khí ra ngoài, từ hình xăm Huyết Ma lập tức tuôn trào ra thứ khí đỏ sẫm nồng đặc, gân guốc, như thể máu tươi hay là từng sợi tơ đỏ đan xen không ngừng co bóp.
Vài chục chiếc đuôi nhỏ tí ti khi nãy lập tức xoáy cuộn lại bó chặt như chiếc dây thừng, dần dần ngưng kết thành sáu chiếc đuôi nhọn hoắt, chúng như một sinh mệnh mà liên tục cử động hình thành ba chiếc đuôi biến đổi linh hoạt giữa các hình dạng như giáo, mũi khoan, móng vuốt, tay gấu,… nhưng ba cái lớn nhất biến thành ba con huyết xà sinh động.
Những con huyết xà này không còn là vũ khí cứng nhắc mà uốn lượn linh hoạt, thân rắn chất chứa đầy sát khí bao trùm, tựa như một tử thần đang ngầm gieo rắc tử vong khắp nơi.
Lập tức, hai con huyết xà há cái mồm tanh tưởi, để lộ ra những chiếc nanh sắc nhọn quặm vào người Tuyết Thử ở phía trên cao, một con còn lại cuộn mình thành chiếc lá chắn sau lưng Y Thiên.
"Huyết Ma Khí - Huyết Xà!" Y Thiên gầm lên, Huyết Ma Khí tiếp tục chuyển hóa thành vô số huyết trâm và giáo nhọn hoắt. Chúng đâm xuyên qua làn sương mù của Băng Hồn Mị, tốc độ nhanh đến nỗi không kịp để cho Băng Hồn Mị phản ứng chút nào.
Băng Hồn Mị đau đớn rít lên:
"Húúú... oòò"
Một tiếng đầy thê lương, nhưng cuối cùng cũng bị đòn xuyên phá đó làm tan rã một phần.
Y Thiên tiếp tục cường hóa lượng lớn Huyết Ma Khí lan tỏa ra xung quanh cánh tay, nhưng lại không vội vàng dùng thêm một đợt huyết trâm vào Băng Hồn Mị nữa, tại vì khi đã sử dụng một lượng Huyết Ma Khí quá lớn như này mà không có xúc tác, khiến cho cổ họng Y Thiên cực kì nóng rát, trực chờ máu tươi trào ra, toàn thân khí huyết sôi sục.
Trong ánh mắt, vẻ điên cuồng và khát máu của một con quỷ dữ đã lộ ra, khựng người lại một chút để bình ổn cơ thể, bởi hắn sợ rằng bản thân sẽ vì cái thứ đang sôi sục ấy làm cho đánh mất lí trí, lại trở về cái hình dáng đáng nguyền rủa.
Phía bên kia, Tuyết Thử cực kỳ nhanh nhẹn, né tránh hầu hết các đòn quật của song huyết xà, thân hình nó tựa lông vũ nhẹ nhàng tung bay khỏi mặt đá băng lạnh khốc, dễ dàng tránh từng cú quặm tới.
Băng Liệt Giác bên cạnh nó gầm lên một tiếng trầm đục:
"GRRRR... "
Chỉ trong chừng chưa tới nửa hơi thở chiếc sừng băng khổng lồ của nó húc thẳng vào con huyết xà đang giao chiến.
BÙM!
Âm thanh va chạm chói tai, huyết xà lập tức nổ tung dưới áp lực có thể chẻ đôi cả ngọn núi của nó đưa tới, Y Thiên phải cắn răng chịu đựng chấn động truyền vào, đồng thời gia trì thêm hỏa linh lực bao bọc lấy toàn thân để chống lại cái hàn khí càng lúc càng tăng lên ở đây, thiếu chút nữa đã làm cho mặt giày hắn đông cứng chặt vào lớp băng ở dưới.
Trong lúc cuộc chiến giữa một đấu ba đang diễn ra kịch liệt, ở thế giằng co nắm thóp điểm yếu, trực chờ sơ hở mà ra tay, đột nhiên...
ẦM!
Một đạo Thiên Lôi mạnh mẽ, quen thuộc đều đều giáng xuống. Uy lực cực kỳ nhưng nó lại không hề nhắm vào Y Thiên, mà lại hướng về Băng Hồn Mị đang rít gào, đánh tan xác nó thành tro bụi và hơi nước trong nháy mắt. Một viên yêu hạch nhị phẩm tức khắc từ trong đó văng ra bên ngoài, Y Thiên từ đầu đã toàn óc nghĩ đến thứ này, lập tức thi triển thân pháp lướt tới phía trước mặt nắm lấy.
Trong ánh mắt mừng rỡ xen lẫn bàng hoàng, Y Thiên rốt cuộc cũng đã nhận ra:
"Thiên Lôi này không phải là của Cửu U Băng Nguyên, mà chỉ là thứ đang không ngừng tàn phá đến nơi này, có lẽ được hoạt động như trận pháp để ngăn cản lũ yêu thú dưới này xông lên bên trên tấn công."
Lũ U Linh Băng Tộc này vốn sinh ra từ băng mà lại ở trong hang động tránh núp, chỉ nói rằng chúng tạo bẫy để săn mồi là chưa đủ, mà chúng còn đang trốn Thiên Lôi hạ phàm xuống đầu.
Y Thiên nở một nụ cười man cuồng, điên dại hơn nữa. Đôi Âm Dương Nhãn lóe lên thanh lam lạnh lẽo:
"Trời cao giúp ta. Hahaha!" Hắn lập tức xoay người, vừa dùng Huyết Ma Khí không ngừng vào gia cố cho huyết xà mới nổ tung, vừa di chuyển chậm rãi xuống tầng sâu hơn tìm ra nơi trống trải để tiện hành động.
Tuyết Thử nhận thấy ý đồ của Y Thiên lập tức ở trên cao cách hắn vài vòng bậc thang tung ra tuyệt kỹ đầu tiên. Chân nó kin kít dừng lại trên bậc đá, toàn thân tinh thể băng rung động dữ dội, rồi gào lên dữ dội:
"GRƯƯƯ!!!"
"Là Tuyết Vũ Liêm! Mau tránh!" Đóa Đóa trong đan điền tức khắc reo lên đủ thấy sức nặng trong một chiêu này của Tuyết Thử.
Vô số tinh thể băng nhỏ li ti, sắc như lưỡi hái, bắn ra như mưa bão. Chúng không nhắm vào Y Thiên, mà nhắm thẳng vào Linh Nhi ở sau lưng hắn đang được một con huyết xà cuộn tròn che chắn.
"Mẹ kiếp! Không ngờ cái lũ yêu thú này lại thông minh đến vậy, không hay rồi." Y Thiên cắn chặt răng, ánh mắt chăm chăm vào Tuyết Thử đang hú hét điên cuồng ở vách đá phía bên trên, vài lúc chạy qua chạy lại, có lẽ là để tránh Thiên Lôi giáng xuống. Nhưng trong lòng Y Thiên chợt dâng lên cảm giác bất an, quay đầu về phía sau lưng nhìn gương mặt bé bỏng đang say ngủ của Linh Nhi, thầm nghĩ:
"Lạ thật, động tĩnh lớn đến cỡ này tại sao Linh Nhi vẫn cứ say mềm như vậy? Không phải đã có chuyện gì chứ, rõ ràng đã truyền vào thân thể muội ấy lượng lớn hỏa linh lực rồi mà."
Y Thiên vừa suy nghĩ vừa tập trung quan sát mọi thứ xung quanh, không hề chểnh mảng khỏi trận chiến này chút nào nhưng Tuyết Vũ Liêm ở trong môi trường băng tuyền của nó, lập tức như cá gặp nước, xé gió được củng cố thêm lớp hàn khí lạnh buốt vèo vèo bay tới với tốc độ khủng khiếp.
Cũng may Y Thiên đã cẩn trọng chuẩn bị trước, huyết xà đang phòng thủ sau lưng lập tức mở rộng cuộn mình, dẹt ra thành một chiếc khiên máu dày đặc, hứng trọn cơn mưa băng sắc lẹm.
XOẸT!
Từng hạt băng lớn nhỏ lập tức không coi huyết xà hóa thân thành huyết thuẫn ra gì, lập tức đâm qua lớp cương khí Huyết Ma tù đọng ở ngoài, khiến cho huyết thuẫn bị bào mòn nặng nề, và một vài mảnh băng vụn vẫn xuyên qua, buộc Y Thiên xoay người lại hứng trọng toàn bộ Tuyết Vũ Liêm găm chặt vào da thịt. Cơn đau đớn buốt xương tủy của nó không khỏi khiến Y Thiên khẽ giật mày lên vài cái.
Cùng lúc đó, Băng Liệt Giác cũng tung ra chiêu thức kinh thiên động địa của nó, dậm mạnh bốn chân xuống nền đá băng.
RẦM!
Một luồng địa chấn băng giá cực mạnh truyền thẳng lên các bậc thang đá. Các vết nứt vỡ ngay lập tức lan rộng, từ cả ở trên bậc thang đó mà đã nhanh chóng lan tới băng giá dưới chân Y Thiên làm cho nó vỡ vụn, khiến hắn mất thăng bằng hoàn toàn.
Thanh Thiên Bình Kiếm rít gào cắm mạnh xuống khe đá mới giữ vững được thân hình đang lảo đảo.
"Y Thiên, ngươi đang quá liều lĩnh rồi! Thiên Lôi không phải lúc nào cũng nhắm vào chúng đâu!" Đóa Đóa hét lên trong đan điền, lo lắng cho khí huyết đang sôi sục của hắn:
"Có cần thiết phải liều mạng như vậy không? Chưa kể ngươi còn mang theo Linh Nhi trên lưng nữa, tu vi đã hạ xuống Luyện Khí Kỳ Tứ Tầng, nào phải thực lực vài năm trước, còn là không tiện hành động mạnh."
Y Thiên nghiến răng, một chút máu tươi lại trào ra nơi khóe miệng, tuy trong lòng vẫn để ý đến lời nói của Đóa Đóa nhưng đôi Âm Dương Nhãn vẫn lóe lên sự tỉnh táo lạnh lùng. Hắn không đáp lời Đóa Đóa, mà lại cười điên dại:
"Cơ hội đến rồi!"
Như thể mọi thứ đã nằm sẵn trong suy tính của Y Thiên, hắn lập tức điều khiển hai con huyết xà còn lại gầm gừ nhanh chóng lao tới, trong chớp mắt lập tức đã quấn chặt lấy hai chân trước của Băng Liệt Giác như những sợi xích đỏ sẫm, kéo giật mạnh khiến con yêu thú khổng lồ mất đà trượt thẳng xuống theo nền băng vốn đã bị một chiêu cực đại của nó làm nứt vỡ.
Ngay khi nó vừa trượt xuống, Tuyết Thử ở bên cạnh lập tức nhảy lên hú hét, như thể đang kêu gọi đồng loại của mình ra ứng chiến, cùng lúc hóa hai tay hai chân của mình thành băng thể cứng cáp vươn mình lên nắm chặt lấy hai chặt còn lại của Băng Liệt Giác ra sức kéo về.
"Mẹ nó, muốn làm hỏng chuyện của ông đây? Mơ đi!" Y Thiên tức giận nghiến răng ken két, tâm trí vốn đã bị bào mòn bởi Huyết Ma Khí từ nãy đến giờ, lập tức bị thêm một đợt Hỗn Độn Hắc Xích Khí lúc này tỏa ra làm cho gần như hoàn toàn điên cuồng.
Nhưng chuyện gì cũng phải có cái giá của nó, Hỗn Độn Hắc Xích Khí lực lượng cực kì cường đại, chỉ vừa mới giải phóng ra đã khiến cho toàn bộ không gian xung quanh chịu một tầng rung chấn nhẹ.
Chỉ thấy các linh hồn hình thành lên nó cùng với Huyết Ma Khí tiết ra từ hình xăm cùng nhau hòa lại làm một tạo thành các sợi xích đỏ ngòm mang tí sắc đỏ kêu gào lao tới như lệ quỷ đòi mạng quấn chặt lấy toàn thân Băng Liệt Giác mặc cho Tuyết Thử đang không ngừng ra sức kéo lại đồng bọn của mình, các sợi xích vẫn lạnh lẽo tỏa ra sát khí cực hạn mạnh mẽ kéo lại về phía Y Thiên.
Y Thiên mấp máy môi dường như đang thầm đến thứ gì đó… bỗng nhiên ngay cái lúc mà Tuyết Thử vừa bất lực buông Băng Liệt Giác ra, Y Thiên liền đảo người một cái Thiên Bình Kiếm mang theo ngũ hành linh lực chém xuống tạo lực đẩy hắn bay về phía sau vài chục bước chân, ánh mắt hắn sáng ngời, miệng cười toe toét:
"THIÊN LÔI XUỐNG ĐI!"
ẦM!
Đúng như Y Thiên thầm tính toán, một đạo Thiên Lôi đầy uy lực lập tức giáng xuống thẳng vào chỗ hắn khi này mà bây giờ là nơi Băng Liệt Giác bị các sợi xích kéo chặt vào hứng chịu toàn bộ lực của đạo Thiên Lôi này mà không chút vào bị.
XOẸT!
Thiên Lôi va chạm với toàn thân băng thể của Băng Liệt Giác lập tức xuất hiện ra hàng vạn tia điện, một cơn lốc khí kình điên cuồng nổ ra tứ phía.
Hàn khí rét lạnh lập tức tăng thêm một tầng khi băng thể bao bọc toàn thân của Băng Liệt Giác đang không ngừng bị phá hủy ở trong Thiên Lôi.
Y Thiên lúc này mới đưa ánh mắt tà ác nhìn lên phía Tuyết Thử thân thể đang không ngừng run rẩy lùi lại phía sau, nhếch môi cười mỉa mai:
"Thấy rồi chứ? Mau chạy đi trước khi ta có thể nắm cổ ngươi uống máu tươi!"