Mạc Y Thiên vội vàng đẩy rèm cửa sổ, ánh mắt dò xét xung quanh. Lão Dương đang đứng đó, khuôn mặt hốc hác, nhợt nhạt vì thức trắng đêm, có một vết xước dài trên má, máu đã khô lại thành vệt đen.
Áo lão rách một mảng lớn ở vai, lộ ra vết chém sâu vẫn còn rỉ máu, thấm qua lớp áo bào. Tóc lão dính bùn đất và vài chiếc lá cây khô, trông lão vô cùng tiều tụy nhưng ánh mắt vẫn kiên định, không một chút sợ hãi hay mệt mỏi rõ rệt.
"Lão Dương, lão bị thương rồi! "Y Thiên lo lắng, vội vàng bước xuống xe, đỡ Linh Nhi vẫn còn say ngủ. Hắn nhìn vết thương trên vai lão, lòng thắt lại. Hắn vội lấy ra lọ thuốc cầm máu và băng vải từ túi trữ vật, cẩn thận băng bó vết thương cho lão. Từng động tác đều rất tỉ mỉ, tập trung.
"Không sao, thiếu chủ. Chút vết xước thôi. "Lão Dương xua tay, nhưng vẫn để Y Thiên giúp đỡ. Lão ngẩng đầu nhìn trời, rồi nhìn sâu vào rừng.
"Con ngựa đã mệt lử rồi. Chúng ta cần nghỉ ngơi một chút, và quan trọng hơn, con đường này dẫn đến một con sông lớn phải đi qua, không tiện đi tiếp bằng xe ngựa nữa. "
Linh Nhi cũng đã thức giấc. Nàng dụi mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh. Khi nhìn thấy Lão Dương bị thương, khuôn mặt bé bỏng lập tức nhăn lại, đôi môi trề ra.
"Lão Dương bị đau sao? Có phải do những kẻ xấu đuổi theo đêm qua không? "Nàng lo lắng nắm lấy vạt áo đã rách của lão.
"Không sao, tiểu thư. Lão chỉ bị một nhánh cây quẹt vào thôi. Giờ hết đau rồi. "Lão Dương cười hiền, cố gắng trấn an nàng.
Lão nhìn nàng, vẫn nụ cười đó lão nói tiếp. "Chúng ta sẽ nghỉ ở đây một lát rồi tiếp tục đi bộ. Sắp đến một nơi rất đẹp, có nhiều cây xanh, hoa thơm và suối nữa. "
Mạc Y Thiên đứng thẳng dậy. Hắn cảm nhận một luồng linh khí yếu ớt nhưng thuần khiết từ sâu trong rừng. Tiếng chim hót líu lo chào đón ngày mới, xua đi phần nào sự căng thẳng còn sót lại. Hắn biết, con đường phía trước, dù gập ghềnh và ẩn chứa nhiều bí mật, sẽ là hy vọng duy nhất của hắn và Linh Nhi.
Hắn khẽ đưa tay chạm vào ngực áo, nơi chiếc túi gấm nằm đó. Linh khí từ trong túi gấm vẫn đang âm thầm vận chuyển trong cơ thể hắn, dù chỉ là một dòng chảy mỏng manh, nhưng đủ để hắn cảm thấy một sự liên kết kỳ lạ với thế giới xung quanh.
"Đây là linh khí, từ trong túi gấm của phụ thân, như suối nguồn bất tận chảy ra không ngừng vậy. Là một bảo vật sao? "
Họ bỏ lại chiếc xe ngựa, bắt đầu đi bộ sâu hơn vào rừng. Lão Dương dẫn đường, phát quang những bụi cây rậm rạp, những sợi dây leo chằng chịt đang che lấp con đường mòn nhỏ.
Ánh nắng ban mai đã lên cao, xuyên qua kẽ lá, tạo thành những vệt sáng nhảy múa trên mặt đất ẩm ướt. Không khí trong lành và mát mẻ, mang theo hương thơm dịu nhẹ của hoa rừng và cỏ cây.
Y Thiên cõng Linh Nhi trên lưng. Nàng đã tỉnh ngủ hoàn toàn, ánh mắt tò mò nhìn ngắm khung cảnh xung quanh. Hắn cố gắng điều hòa hơi thở, cảm nhận từng bước chân của mình, đồng thời vẫn không ngừng tập trung vào luồng linh khí đang vận hành trong cơ thể từ chiếc túi gấm.
Hắn thử nghiệm việc hít thở sâu hơn, chậm rãi hơn, cố gắng dẫn dắt linh khí len lỏi vào từng kinh mạch. "Thật sự hiệu nghiệm hơn sao? "Hắn mừng rỡ phát hiện ra vừa tập trung làm một hành động vừa tập trung vào linh khí từ hành động mà hấp thu linh khí lại hiệu quả hơn, tốc độ thật sự được cải thiện.
"Đại ca sao vậy? Sao huynh cứ đi từng bước một vậy, không thể đi đều được sao? Hay huynh bị thương vậy. .hay. .hay do muội nặng lên rồi ! ?"Nàng gần như hét toáng cả lên. Dường như dáng vẻ sợ hãi ngày hôm qua chỉ là tưởng tượng.
Hắn nghe vậy liền bật cười vài tiếng, đáp:
"Nào có, chẳng qua đại ca chỉ là có chút nhớ Mạc gia, nhớ phụ thân mà thôi. Nghĩ một chút, đi chậm một chút tận hưởng gió nhẹ của sáng sớm. Chẳng phải rất tốt sao? "Nói xong, hắn lại tập trung.
Mỗi khi linh khí đi qua một điểm tắc nghẽn, hắn lại cảm thấy một cơn đau nhẹ, nhưng sau đó là cảm giác thư thái và các giác quan như được khai mở thêm một chút. Hắn nhận ra, đây chính là cách Vô Tình Đạo Pháp từng bước cải thiện cơ thể hắn, dù rất chậm rãi và cần kiên trì.
Sau khoảng hơn hai canh giờ đi bộ, khi cả ba đều thấm mệt, một âm thanh thanh tịnh và an bình bất ngờ vọng đến từ phía trước. Tiếng chuông chùa trầm mặc. Tiếng chuông vang vọng giữa rừng sâu, xua đi mọi tạp niệm, mọi nỗi lo lắng, mang theo một cảm giác an yên lạ thường.
"Sư thầy! Có chùa! "Linh Nhi reo lên, giọng nàng đầy phấn khích, dường như quên hết mọi mệt mỏi.
Mạc Y Thiên ngước nhìn, đôi mắt hắn lấp lánh sự ngạc nhiên. Giữa bạt ngàn cây xanh, một ngôi chùa cổ kính dần hiện ra, ẩn mình dưới những tán cây cổ thụ cao vút.
Ngôi chùa không lớn, kiến trúc đơn giản bằng gỗ và đá, phủ đầy rêu phong và dấu vết của thời gian, nhưng lại toát lên một vẻ trang nghiêm, thanh tịnh hiếm có. Một làn khói hương nhẹ nhàng tỏa ra từ trong chùa, hòa vào không khí, mang theo mùi trầm hương dịu nhẹ.
Lão Dương cũng thở phào nhẹ nhõm. "May mắn thay. Đây là Thiền viện Vô Ưu. Một nơi rất thanh tịnh, hiếm ai biết đến. "
Khi họ đến gần cổng chùa, một vị tăng sư già nua, tóc đã bạc trắng như sương tuyết, khuôn mặt phúc hậu, đôi mắt hiền từ và nụ cười từ bi, xuất hiện. Vị tăng sư mặc áo cà sa giản dị, tay lần tràng hạt. Dù đã già, nhưng bước đi của lão lại rất nhẹ nhàng, dường như không chạm đất, và cơ thể lão toát ra một thứ khí chất tĩnh tại, thoát tục.
"A Di Đà Phật. "vị tăng sư chắp tay, cúi đầu chào. Giọng nói của lão hiền hòa như gió thoảng, mang theo một sự bình yên khó tả.
"Hoan nghênh các vị thí chủ đã đến. Bần tăng biết các vị đã có một chặng đường dài đầy gian nan. Xin mời vào trong dùng chút trà nóng và nghỉ ngơi. "
Mạc Y Thiên kinh ngạc. Vị tăng sư này dường như đã biết trước sự hiện diện của họ và những gì họ đã trải qua. Hắn cảm nhận được một luồng linh khí vô cùng tinh khiết và hùng hậu từ vị tăng sư này, mạnh mẽ hơn bất kỳ ai hắn từng gặp, kể cả cha hắn. Đây chắc chắn là một vị cao tăng đã tu luyện tới cảnh giới phi phàm.
"Đa tạ đại sư. "Y Thiên vội vàng chắp tay đáp lễ, tỏ lòng cung kính. Linh Nhi cũng dụi mắt, nhìn vị tăng sư với ánh mắt tò mò và không hề sợ hãi. Lão Dương cũng cúi đầu sâu, tỏ vẻ tôn kính tột bậc.
"A Di Đà Phật. Đừng khách sáo. Các thí chủ cứ tự nhiên. "
Vị tăng sư đưa họ vào trong. Ngôi chùa bên trong đơn sơ nhưng sạch sẽ, với một điện thờ nhỏ và vài căn phòng trống. Mùi hương trầm thoang thoảng khắp nơi, khiến tâm hồn con người trở nên thanh thản. Một tiểu tăng nhanh chóng mang ra trà nóng và chút bánh chay.
Khi Mạc Y Thiên và Linh Nhi đang thưởng thức trà, vị tăng sư hiền từ ngồi đối diện, ánh mắt sáng như sao, nhìn thẳng vào Y Thiên, nhưng lại không mang theo sự dò xét, mà chỉ là sự thấu hiểu sâu sắc.
"Thí chủ tâm tư phức tạp, có lẽ đang gánh vác một trọng trách lớn lao. A Di Đà Phật, chúng sinh luôn vì luân hồi mà sinh ra khổ nạn. A Di Đà Phật. "vị tăng sư khẽ nói, giọng vẫn hiền hòa.
"Bần tăng có thể cảm nhận được một luồng linh khí kỳ lạ trong người thí chủ, nó thuần khiết nhưng lại mang theo một sự cô độc. "
"Đại sư. .ngày biết ta có linh khí? Vậy ta thực sự có thể tu luyện sao? "Y Thiên mừng rỡ, hắn thiếu điều muốn tiến tới ôm chặt vào người của tăng sư này.
Tăng sư lùi lại một chút ngã người ra sau, chậc lưỡi. "A Di Đà Phật. Thí chủ là một nguỵ linh căn? Quả là phi thường, bần tăng đây cũng dựa vào hương hoả, dựa vào khí linh được bước lên con đường gian nan này. "
Vẻ mặt Y Thiên âm trầm, hắn nhìn thẳng vào tăng sư. "Đại sư, ngài nói đúng. Ta là ngũ linh căn, hoả-thổ-kim-thuỷ-mộc, là phế vật trong truyền thuyết. "
Lão lắc đầu. "A Di Đà Phật. Thí chủ sai rồi, tuy ngũ linh căn là phế vật không thể tu luyện nhưng thí chủ có thể tu luyện, vậy ta hỏi thí chủ một câu. Người tu luyện nào là phế vật? "Y Thiên chợt hiểu, hắn giật mình. Giật mình vì một điều mà tới tận bây giờ hắn mới nhận ra, hắn có thể vượt lên số phận mà tu luyện, có thể chứng tỏ rằng hắn không phải phế vật.
Chưa kịp mở miệng, sư tăng lại nói. "Nếu thí chủ đã có câu trả lời, không cần nói ra. Đó không phải là câu trả lời cho câu hỏi của bần tăng. Mà là câu trả lời cho chính thí chủ. "
Lão không hề hỏi về quá khứ của hắn, cũng không nhắc đến sự hủy diệt của Mạc gia, nhưng những lời lão nói lại chạm đến tận sâu thẳm tâm can của Y Thiên.
Mạc Y Thiên giật mình. Vị tăng sư này không chỉ nhận ra sự tồn tại của linh khí từ chiếc túi gấm mà còn nhận ra tính chất độc đáo của Vô Tình Đạo Pháp. Hắn cảm thấy như mọi bí mật của mình đều bị phơi bày dưới ánh mắt từ bi của lão.
"Đại sư, chỉ là ta không biết con đường ta có thật hay không hay vốn chỉ là chút thành quả cho ta ảo mộng ban đầu rồi lại là ngõ cụt càng khiến ta thất vọng. "Y Thiên thành thật nói, giọng hắn chứa đựng sự bối rối và khao khát được chỉ dẫn.
Vị tăng sư mỉm cười nhẹ. "Đạo vốn không có đường. Đường là do chính tâm mình mà ra. Con đường của thí chủ, chỉ có thí chủ định được, cũng chỉ có thí chủ biết nó dẫn đến đâu. Cho nên, hỏi bần tăng cũng vô ích. "
"Luồng linh khí trong người thí chủ, tuy chưa hoàn thiện, nhưng lại có tiềm năng to lớn, vượt xa những gì mà linh căn thông thường có thể đạt được. Với cả, với bần tăng với tất cả tu sĩ trên đại lục này, chỉ có thể thông qua khí linh căn nuốt linh khí mà song hành tu luyện bản thân điều khiển. "
"Thí chủ, thật lạ lùng. Không giống như lối mòn của bần tăng đi qua, thí chủ giống như biến bản thân mình thành một bao chứa linh khí như khí linh mà hấp thụ vào vậy lấp linh căn của bản thân, giữ vào Linh Hải trực tiếp mà không cần thông qua Khí Linh. Quả thật kỳ diệu. Bần tăng sống chừng này năm cũng chưa từng gặp qua. "
Y Thiên nghe vậy, chỉ có thể thở dài, hắn đã quá mộng tưởng, hắn nghĩ quá ngây thơ, nghĩ đơn giản rằng lão sư phụ này trông mạnh như vậy chắc là sẽ có rất nhiều kinh nghiệm có thể một lời nói mà kích thích hắn phát triển giống như các nhân vật chính trong truyện tu tiên hắn từng đọc.
"Cảm ơn đại sư, ta thực sự đã ngây thơ quá rồi. Ta quả thật không phải nhân vật chính rồi. Ta nói những điều này làm gì chứ? Lạc đề cả rồi, xin lỗi ngài. "
Lão lại mỉm cười. "Không sao, không sao. Bần tăng cũng mừng vì thí chủ đã nghỉ thông. Bần tăng có chuyện quan trọng muốn nói, có người nhờ vả bần tăng khi gặp ba người thiếu chủ thì hãy nói. .. "
"Là phụ thân ta sao? "Y Thiên lập tức cắt ngang, hắn trở nên bấn loạn.
"À không, bần tăng không thể nói được, người đó đã nhờ rồi. Bần tăng chỉ có thể chỉ cho thí chủ một con đường an toàn để đi qua khu rừng này, đến nơi mà thí chủ cần đến. Con đường đó sẽ ít hiểm nguy hơn và có nhiều điểm dừng chân thích hợp để thí chủ có thể an tâm tu luyện. Cũng gần hơn nhiều. "
Vị tăng sư lấy một bản đồ cũ kỹ từ trong áo cà sa, chỉ cho Y Thiên một lộ trình ẩn sâu trong rừng, qua những con suối và khe núi hiểm trở, nhưng lại tránh được những khu vực có linh thú mạnh mẽ hoặc những kẻ lạ mặt.
"Đêm nay, xin mời ba vị thí chủ hãy nghỉ lại đây. Nơi này là một tịnh thất, sẽ giúp tâm hồn các vị được thanh tịnh, và bần tăng tin rằng, sự thanh tịnh đó sẽ rất hữu ích cho con đường tu luyện của tiểu thí chủ này. "
Vị tăng sư nhìn Y Thiên, đôi mắt ánh lên vẻ mong đợi. "Hãy cố gắng cảm nhận và điều hòa linh khí trong cơ thể mình. Mọi sự đều bắt nguồn từ tâm. Linh khí cũng từ đó mà thanh lọc. "
Mạc Y Thiên vô cùng cảm kích. Lời khuyên của vị tăng sư tuy giản dị nhưng lại như một tia sáng chỉ lối cho hắn. Hắn không hỏi thêm về cách tu luyện Vô Tình Đạo Pháp vì hiểu rằng đây là con đường riêng hắn phải tự tìm lấy, nhưng những lời chỉ dẫn về tâm tĩnh và con đường an toàn là vô giá. Linh Nhi cũng đã ngủ gật trên vai hắn, bình yên trong sự ấm áp của chùa.
Lão Dương, với vẻ mặt đầy suy tư, lặng lẽ sắp xếp chỗ nghỉ cho hai thiếu chủ. Lão biết, chuyến đi này không chỉ là để trốn chạy, mà còn là khởi đầu cho sự trỗi dậy của một thế hệ mới của Mạc gia, dưới sự dẫn dắt của một vị thiếu chủ mang trong mình một con đường tu luyện độc nhất vô nhị.
Đêm đó, trong không gian thanh tịnh của thiền viện, Mạc Y Thiên không hề ngủ. Hắn ngồi xếp bằng trên một tấm bồ đoàn cũ kỹ trong căn phòng được sắp xếp cho mình, xung quanh là mùi trầm hương thoang thoảng và sự tĩnh lặng tuyệt đối của rừng đêm. Linh Nhi đã ngủ say trên chiếc giường kê tạm, hơi thở đều đều.
Hắn lấy chiếc túi gấm ra, đặt nó lên lòng bàn tay, cảm nhận sự mát lạnh và dòng linh khí tinh khiết không ngừng tuôn trào từ bên trong. Nguồn linh khí này mạnh mẽ và dồi dào hơn bất cứ thứ gì hắn từng cảm nhận. Hắn nhắm mắt lại, dồn hết tâm trí vào việc điều hòa hơi thở, làm rỗng tâm thức, theo đúng lời dạy của vị tăng sư. "Mọi sự đều bắt nguồn từ tâm. "
Hắn bắt đầu vận chuyển linh khí một cách nghiêm túc và tập trung hơn bao giờ hết. Từng luồng linh khí từ túi gấm và từ môi trường xung quanh, vốn đã được thanh lọc bởi không khí linh thiêng của chùa, chậm rãi len lỏi vào các kinh mạch của hắn.
Khác với những lần trước, khi chỉ là sự cảm nhận bản năng, lần này hắn ý thức được hơn về dòng chảy của chúng. Linh Hải của hắn, vốn chỉ là một vùng đất khô cằn, giờ đây như được tưới tắm liên tục.
Hắn cảm nhận rõ rệt từng khớp xương như đang được gột rửa, từng cơ bắp đang dần được củng cố, và đặc biệt là sự thay đổi vi tế trong ngũ tạng. Luồng linh khí khi đi qua những nơi bị tắc nghẽn, bị"ô uế"do sự phế vật của hắn, gây ra những cơn đau nhức nhẹ, như hàng ngàn mũi kim châm, nhưng ngay sau đó là cảm giác khoan khoái, nhẹ nhõm đến lạ thường.
Hắn nhận ra, đây là quá trình thanh lọc thân thể, loại bỏ tạp chất và mở rộng các kinh mạch, chuẩn bị cho việc dung nạp linh khí lớn hơn. Đây có lẽ là quá trình dần bước vào Luyện Khí kỳ.
Đồng thời, Vô Tình Đạo Pháp cũng tác động sâu sắc đến tâm trí hắn. Những cảm xúc tiêu cực như sợ hãi, lo âu, oán hận, dù không hoàn toàn biến mất, nhưng lại trở nên"tĩnh"hơn, không còn dao động mạnh mẽ, không còn bóp nghẹt tâm trí hắn nữa.
Hắn có thể quan sát chúng, hiểu rõ chúng, nhưng không để chúng chi phối mình. Đây không phải là sự vô cảm, mà là một loại tỉnh táo phi thường, giúp hắn nhìn nhận mọi việc một cách khách quan hơn. Linh Hải, không chỉ là nơi chứa linh khí, mà còn là nơi rèn luyện ý chí. Hắn cảm thấy ý chí của mình đang dần trở nên kiên cố như thép.
Suốt đêm, Y Thiên chìm đắm trong trạng thái tu luyện. Dòng linh khí trong người hắn luân chuyển liên tục, không ngừng thanh tẩy và củng cố. Hắn cảm nhận được sự tiến bộ, dù chỉ là từng chút một, nhưng rất rõ ràng.
Mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, hắn lại nhớ đến Linh Nhi đang ngủ say, nhớ đến lời thề với phụ thân, và ngọn lửa quyết tâm trong lòng lại bùng cháy, xua tan mọi mệt mỏi.
Khi ánh bình minh đầu tiên xuyên qua khung cửa sổ nhỏ, chiếu rọi vào căn phòng, Mạc Y Thiên mở mắt. Đôi mắt hắn không còn vẻ mệt mỏi hay hoảng loạn của đêm trước, mà thay vào đó là sự tĩnh lặng, kiên định và một tia sáng hy vọng.
Toàn thân hắn cảm thấy nhẹ nhõm, sảng khoái hơn bao giờ hết, như vừa trút bỏ được gánh nặng ngàn cân. Hắn biết, một đêm tu luyện ở nơi thanh tịnh này đã mang lại hiệu quả gấp nhiều lần so với những gì hắn có thể đạt được ở Hoàng Thành hỗn tạp.
Hắn khẽ siết chặt chiếc túi gấm, mỉm cười nhẹ. Con đường tu luyện Vô Tình Đạo Pháp đầy gian nan, nhưng hắn đã tìm thấy lối đi của riêng mình.