Mỗi thớ thịt trên cơ thể Long Ngạo Thiên đều rên rỉ vì Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi đang phản kháng quá sức mãnh liệt.
Bảo vật này là sự tập hợp của oán hận, sự hủy diệt nguyên thủy, và sự kháng cự của một vật phẩm đã đạt đến cảnh giới tự có ý chí.
Vốn bản thân nó đã là một thuộc tính nguyên tố nằm ngoài ngũ hành, sinh ra trong tự nhiên còn lại là dị biến mà thành, hiển nhiên là dưới các điều kiện chằng chịt khó nhằn mà ra.
Cho nên chỉ là chế ngự được nó thôi bất quá cũng đã là điều cực kì khó khăn mà rất ít ai làm được.
"Chết tiệt! Rốt cuộc cái Dị Lôi này làm sao mới có thể thu phục!" Long Ngạo Thiên nghiến chặt hàm răng đến tê dại.
Dưới bộ Kim Giáp Chiến Long rực rỡ từ cửu thập nhị vảy rồng kim óng ánh, da thịt hắn nứt toác, máu rỉ ra như mồ hôi thấm đẫm.
Hắn đã dồn toàn bộ Long Khí nồng đậm, đốt cháy từng chút sinh mệnh lực để áp đặt thứ long uy bức thiên khung lên vật này.
Nhưng mỗi lần Long Khí cuộn trào, Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi lại chấn động dữ dội, phun ra những đạo lôi quang trong suốt, cuồng loạn hủy diệt.
Chúng nuốt chửng năng lượng và cắn trả Long Ngạo Thiên một nỗi đau thấu nguyên thần, như hàng vạn mũi kim đâm vào linh hồn.
Đúng như Long Ngạo Thiên đã tiên đoán, muốn hàng phục Diệt Sinh Lôi mang chữ Vạn Cổ, không chỉ cần tu vi hay pháp bảo mà còn cần sự kiên trì vô hạn.
Sự thật này đang được chứng minh bằng từng thớ cơ bắp căng như dây đàn và sự tiêu hao sinh lực khủng khiếp của hắn.
Hắn biết, nếu buông tay một giây, Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi sẽ bộc phát, xé tan cả cõi hư không cùng với thân thể hắn.
Đột nhiên, một luồng khí lạnh lẽo, mang theo mùi tanh của kim loại và bùn lầy, dấy lên từ nền đất, cuốn lấy Long Ngạo Thiên như một cơn lốc bất ngờ. Bản năng rồng cảnh báo hắn về một mối nguy hiểm đang đến gần.
"Tiểu Mãng, lên cho ta!" Một tiếng khô khốc vang lên, âm thanh vốn trong trẻo lúc này cũng vì đau đớn mà trở nên khàn đặc.
Ngay giây phút đó, một đầu bạch xà hung tợn mang theo kim lực đột ngột lao đến.
Tốc độ xé gió nhanh đến mức Long Ngạo Thiên chưa kịp phản ứng, nó đã ngoặm lấy và cuộn tròn Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi vào bên trong.
Lôi quang bị áp chế, rung lắc dữ dội. Màn đột ngột này khiến Long Ngạo Thiên bất giác buông lỏng tay, thân lôi tụt ra thoát khỏi long uy đề nặng.
Bạch xà kéo Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi về phía một bóng hình nhỏ bé, toàn thân nhuốm đỏ bởi huyết đặc sệt của kẻ đã ngã xuống.
Đó chính là Linh Nhi.
Nàng đang nâng niu một thi thể đã không còn ra hình dạng, gương mặt Y Thiên bị hủy hoại hoàn toàn, chỉ còn là một khối máu thịt. Đôi mắt Linh Nhi lạnh lùng đến rợn người, chứa đầy sự điên cuồng và bi thương tột độ.
"Đồ của ca ca… không một ai được chạm vào!"
Linh Nhi gào lên. Thanh âm trong trẻo thường ngày bị thay bằng chất giọng run rẩy kịch liệt, khàn đặc, cuồng loạn đến nỗi như muốn xé rách cả cuống họng.
Nàng ôm chặt lấy thi thể Y Thiên, ra lệnh cho Tiểu Mãng cuộn tròn bảo vệ Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi như bảo vệ mảnh linh hồn cuối cùng của chính mình, dường như nó mất đi thì nàng sẽ hoàn toàn tan vỡ.
Long Ngạo Thiên ngơ ngác. Đầu óc vừa bị lôi lực chấn kinh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
Đôi bàn tay hắn thấp thỏng run lên vì cảm giác trống rỗng khi Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi bị kéo đi mất khỏi tay khi bản thân hoàn toàn bị động trước tình huống bất ngờ này.
Long Viêm cháy rực nơi đáy mắt. Hắn nghiêng người, Hàng Long Phục Ma Thương chỉ thẳng vào Linh Nhi, quát lớn, giọng đầy phẫn nộ:
"Tiểu muội muội, cô đây là có ý gì? Cô còn có thể minh bạch không đấy? Tất cả thứ này đều là Long mỗ thu thập thông tin, cũng là Long mỗ liều mạng đến kiểm chứng, yêu thú cũng là Long mỗ và các vị huynh muội hi sinh mới có được, vật cũng là Long mỗ thu về. Cớ sao lại nói là của ca ca cô, hả vị tiểu muội này?"
Linh Nhi nhếch mép cười lạnh, một nụ cười quỷ dị và điên dại. Sát khí tỏa ra ngùn ngụt ẩn sâu trong thăm thẳm nơi đáy mắt, tựa như vực sâu vô tận.
Những lời Long Ngạo Thiên nói ra đối với Linh Nhi lúc này đã hoàn toàn mê sảng, không còn chút tỉnh táo nào. Một câu nàng cũng không hề nghe lọt. Đôi bàn tay nhỏ bé khẽ siết chặt hơn thi thể Y Thiên vào lòng, nàng hắng giọng, thanh âm đầy châm biếm:
"Haha… Nực cười làm sao, mặc kệ các ngươi tìm thấy thông tin trước hay sau. Nơi này mặc nhiên là ca ta tìm đến trước, tất cả bảo vật đương nhiên đều phải thuộc về người đến trước. Chút quy củ giang hồ này ngươi còn không rõ sao?"
Long Ngạo Thiên ngẩng đầu cười dài đầy uất ức. Tay hắn siết chặt thương, khớp ngón tay trắng bệch, toàn bộ cơ thể lập tức trở nên cương cứng:
"Tiểu muội, cô đây là đang quá chấp mê bất ngộ đấy. Bọn ta đi bốn về một. Pháp bảo, phù sinh đồ, phù bảo, trận pháp… tất cả vốn liếng đều lấy ra hết cả rồi, Lôi Thiên Dực cũng do chính tay ta giết. Công lao bọn ta lớn đến nhường này, cô nói là của ca ca cô. Vậy cho hỏi, ca ca cô, rốt cuộc đã dốc sức làm được điều gì?"
Linh Nhi không còn ngước mắt nhìn Long Ngạo Thiên bên trên nữa, mà dịu dàng nhìn vào gương mặt đã không còn gì của Y Thiên. Đôi bàn tay buông thõng khẽ lay từng lọn tóc trắng bạc nhuốm đỏ huyết tươi của hắn, giọng the thé lớn tiếng:
"Là do bọn chó chết cắn lén ngươi đến sau cho nên không thấy đấy thôi. Y Thiên ca ca của ta đã cùng với yêu thú kia đánh đến chết đi sống lại, bây giờ thân xác đã không còn nguyên vẹn. Công lao toàn cục như vậy, ngươi còn dám nói là không có gì?"
"Công lao chó rách gì chứ, chẳng phải hắn ta chỉ yên bình chết đi trong khi bọn ta liều mạng hay sao…" Long Ngạo Thiên trong lòng cười nhạt, thấy đã không còn có thể nói lý với Linh Nhi bằng lời nói.
Đôi đồng tử hổ phách của hắn khẽ động, nhìn xuống dưới xác ba vị huynh muội hắc y nhân vẫn chưa lạnh, nhìn lên trên một trận gió tanh mưa máu.
"Mất mát nhiều như vậy, cái giá đã trả là quá lớn. Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi này tuyệt đối phải thu về tay. Không những vì ta và mục đích của chuyến đi này mà còn vì tâm nguyện của cả Hạ Quốc, Hạ Kinh, Mẫn Nhi đã ngã xuống vì nó…" Trong lòng Long Ngạo Thiên gầm thét không thôi, miệng buông ra lời thề độc:
"Ta tuyệt đối không thể để nó mất!"
Ngay lập tức, Hàng Long Phục Ma Thương được hắn vắt ngang lưng, kẹp chặt vào khe rãnh của Kim Giáp Chiến Long.
Không phí lời thêm nữa. Lục Thập Cửu Ly Cung từ phía sau được hắn lấy ra, đôi bàn tay cứng cáp nắm chặt nó giương lên.
Trải qua khoảng thời gian không ít chiến đấu với việc ý chí Chân Nguyên Long được thức tỉnh và mặc trên mình bộ chiến giáp làm bằng cửu thập nhị vảy của nó, Long Khí lúc này đã được Long Ngạo Thiên hoàn toàn nắm giữ, dễ dàng điều khiển.
Trên dây cung đang được kéo căng ra cực hạn của Lục Thập Cửu Ly Cung, ngưng tụ ra một Long Thương đầy sức mạnh tàn bạo bởi Long Khí dồn nén. Hướng mũi tên nhắm thẳng vào Linh Nhi phía bên dưới.
"Muốn tranh đồ của Long mỗ? Tuyệt nhiên là muốn…" Ánh mắt hắn rực cháy ngọn lửa tức giận, nộ hống:
"CHẾT!"
VÙ! VÙ! VÙ!...
Đóa Đóa ở một bên khi này mới vừa hoàn hồn khỏi trạng thái thất thần quay trở lại khi thấy cảnh tượng nguy hiểm. Đôi mắt băng lam khẽ động, tan khỏi lớp băng đóng.
Cơ thể nàng nóng lên ngay lập tức. Nàng gấp gáp nắm chặt Vô Hạn Cấm Phiên trong tay, vội vàng bay đến. Trong lòng không ngừng gào thét, tự trấn an:
"Ta cho đến lúc này vẫn còn có thể sống. Vậy thì nhất định tên ngốc Y Thiên kia chưa chết. Linh Nhi đối với hắn là người đáng quý trọng nhất, là người muội muội mà hắn bảo vệ đến chết không tiếc. Cho nên ta dù có phải liều cái mạng này cũng bảo vệ cho muội ấy!"
Nàng nhìn về phía trước nơi Long Thương đang tiến tới cuồng loạn, xé toạc cả không gian, đôi tay siết chặt Vô Hạn Cấm Phiên thầm tính toán:
"Vô Hạn Cấm Phiên bản chất là Thiên Ngoại Pháp Bảo cho nên không thể vỡ. Cùng lắm chỉ là hư hại đến bản nguyên mà thôi. Mặc kệ chênh lệch tu vi lớn thế nào chỉ cần ta vững bước chặn lấy bằng một cú đẹp thì liền có thể cứu vãn được."
Tự trấn an bản thân xong, nàng lại kiên định hơn tất thảy. Hai tay thon thả đau đớn rã rời nắm chặt lấy Vô Hạn Cấm Phiên đang rung lên kịch liệt do lượng Tử Khí bộc phát ra trùng trùng bao trùm lấy thân phiên mà lao tới, ý định chặn đứng Long Thương.
Chưa kịp để nàng điên cuồng nhắm hai mắt đỡ lấy, chỉ thấy Linh Nhi hai mắt mở to nhìn lên, không có chút gì là sợ hãi. Nàng mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt ẩn hiện ý vị khinh thường, không hề đặt Long Ngạo Thiên vào trong mắt:
"Ta sống là sống với Y Thiên ca ca. Đã vậy, ta chết cũng cùng là chết với Y Thiên ca ca. Ngươi muốn giết người đoạt bảo? Đừng mơ, ta dù có chết thì ngươi cũng đừng hòng thu vật này về tay!"
Dứt lời, nàng liền ra lệnh cho Tiểu Mãng đang đau đớn cuộn tròn giữ Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi bên mình.
Nàng gồng mình, một tay vẫn ôm lấy thi thể ca ca, một tay vươn tới ý định lấy Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi về bản thân kích nổ - tự bạo, đem tất cả cùng chôn vùi lại với nhau. Nàng gầm thét, gương mặt méo mó vì điên loạn và quyết tuyệt:
"Đồ của ca ca, sống là của ca ca. Chết… cũng nhất định là của ca ca. Ngươi đừng mơ tưởng đến việc cướp lấy nó từ tay ta!"
Đóa Đóa quay đầu hét lớn, gương mặt tối sầm đầy hoảng sợ:
"Không được! Tuyệt đối không được tự bạo! Thật ra…"
Chưa kịp nói đến hết "ca ca cô vẫn chưa chết" thì Long Thương một tiễn này mang sức mạnh long trời lở đất đã lao tới nơi, không khí xung quanh cuống cuồng sợ hãi chẻ ra làm đôi chạy trốn khỏi mũi lao.
Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi tỏa ra luồng lôi quang bạch kim sáng rực mạnh mẽ đã mãnh liệt đè nén cả tầng không khí xung quanh.
Linh Nhi không có pháp bảo, phù đồ… đặc thù để áp chế lôi thuộc tính, tu vi lại quá thấp kém cho nên không thể nắm lại được.
Long Ngạo Thiên toàn thân đồ chơi rất nhiều, bất quá cũng chỉ là may mắn miễn cưỡng cầm nắm vẫn chưa chặt.
Đến Tiểu Mãng cũng chỉ dựa vào thân xác cứng cáp hệ thủy - kim cùng linh lực dồi dào, chịu lấy sự đau đớn thấu xương tủy mới có thể đem Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi cuộn lại quanh thân một khoảng cách nhất định.
Bởi vậy, Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi nào có thể là vật tầm thường để cho Linh Nhi nói lấy là lấy, nói tự bạo là tự bạo được.
KENGGGG!
Trong lúc gấp gáp đến tột cùng, không hiểu vì một nguyên nhân gì mà Đóa Đóa lại vừa kịp lao đến, giương phiên chống đỡ Long Thương hung bạo mà trấn áp, dư ba phản kích làm rung chuyển cả không gian xung quanh.
Để có thể chặn đứng cả một tiễn Long Thương mang uy lực hủy thiên diệt địa, càng là Long Khí và kim linh lực gia trì cùng với long viêm rực cháy được tạo nên bởi hỏa linh lực.
Vô Hạn Cấm Phiên chân cờ đã cắm sâu vào tầng không khí giữa không trung, đôi chân linh hồn của Đóa Đóa cũng phải ghì chặt vào sâu bên trong nhưng đều là gượng ép mới có thể chống đỡ đôi phần.
Sức mạnh là quá to lớn!
Đạo lực nó tạo ra bởi uy lực của một vị Kim Đan Cảnh không hề tầm thường, liên tục thúc ép xoáy toang Tử Khí trùng thiên từ Vô Hạn Cấm Phiên, kình phong điên cuồng thổi tung phía sau người nàng.
Nàng cắn chặt răng gắng sức chống đỡ, trong khi bản thân không ngừng bị đẩy lùi như cành liễu trước cuồng phong bão tố. Khóe môi bật máu, từng dòng tinh huyết chảy dài xuống cằm:
"Phải cố gắng, cho dù có liều cũng phải bảo vệ Linh Nhi chu toàn!"
Đúng lúc này, trong lúc tất cả đều bị cuốn vào trận chiến. Không một ai chú ý, từng giọt tinh huyết vương vãi khắp đất từ tam hắc y nhân, từ Linh Nhi, từ Y Thiên, từ Đóa Đóa, từ Long Ngạo Thiên hay…
Đặc biệt là lượng lớn còn đang chảy ra điên cuồng như một dòng huyết giang vô hạn vô tận từ Lôi Thiên Dực đều đang như có sinh mệnh mà bắt đầu rục rịch, mỗi dòng dường như mang theo mỗi ý thức riêng của bản thân mà nhún nhảy, dao động tựa bước sóng lan tỏa ra khắp nơi.
Long Ngạo Thiên tay nắm chặt Hàng Long Phục Ma Thương sau lưng, giọng âm trầm khô khốc châm biếm:
"Ta đâu có ngu mà để cho các cô đỡ đòn không như vậy mà bản thân đứng yên nhìn?"
Thân ảnh thoát ẩn thoát hiện, thoắt cái đã ở bên cạnh Linh Nhi.
Hắn rút Hàng Long Phục Ma Thương ra, một thương như sét đánh ngang tai, xé toạc lớp phòng ngự mỏng manh của không khí, đâm xuống cực nhanh, không lối thoát, nhắm thẳng vào tim nàng.
"Để ta coi cô có làm sao thoát khỏi một thương này của ta!" Long Ngạo Thiên đắc ý nhếch mép.