Thiên Nha Đen

Chương 12



Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi thấy trên màn hình hiện lên hai chữ ‘Diệu Diệu’.

Nghe máy đi.

Tôi lịch sự lùi lại một bước.

Chỉ nghe tiếng khóc xé lòng từ đầu dây bên kia: Anh Sâm, anh đến chưa? Bụng em đau quá, anh mau đến với em đi.

Được, anh đến ngay đây.

Kỷ Sâm dường như còn điều gì chưa nói hết, anh ta nhìn tôi thật sâu một cái.

Sau khi xuống lầu, anh ta lại nán lại trong tuyết một lúc.

Những hạt tuyết li ti táp vào tấm kính, chúng tôi nhìn nhau qua khoảng thời gian ba năm.

Cũng đêm tuyết năm hai mươi tuổi ấy, anh ta cũng đứng nhìn tôi từ cửa hàng tiện lợi trước cổng bệnh viện như thế, chỉ là không lâu sau đó, tôi nhận được bản hợp đồng bạn gái thế thân.

Ngày buổi công diễn đầu tiên cũng chính là ngày diễn ra đám cưới thế kỷ của nhà họ Kỷ.

Mấy đứa nhóc trong đoàn kịch cầm điện thoại xem livestream, vừa xem vừa hóng biến cùng tôi.

Cuối cùng Chu Diệu vẫn không mặc chiếc váy đuôi cá đó, vì cái bụng năm tháng chắc chắn không thể nhét vừa.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Kỷ Sâm vẫn sẽ cưới cô ta.

Khi ống kính lướt qua hàng ghế khán giả, tôi để ý thấy sự khó hiểu của ông nội Kỷ, cơn giận ngầm của Kỷ phụ, và nụ cười như có như không của Kỷ mẫu; tất cả chắc hẳn đều nằm trong kế hoạch của Kỷ Sâm, nhằm ép buộc họ chấp nhận Chu Diệu.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Chẳng phải mọi người đều nói bạn gái của Tổng giám đốc Kỷ là một người đẹp nhảy múa sao, nhìn thế này thì đúng là khác xa một trời một vực so với chị Miên Miên nhà mình.

Đứa nhóc bĩu môi tỏ vẻ xem thường.

Tôi siết chặt dây buộc của chiếc váy múa voan đen, giả vờ đánh nó: Đang mang thai sao giống được, cô ấy cũng rất xinh mà.

Cũng đúng. Đứa nhóc lại kêu lên kinh ngạc: Hoa cưới của cô dâu còn đính kim cương kìa!

Xin mời chú rể hôn cô dâu——

Khoan đã!

Đúng lúc trần nhà kính của nhà vòm bất ngờ bung ra những dải ruy băng màu, một người đàn ông mặc áo khoác da bỗng đứng dậy từ phía khách mời.

Chu Diệu, năm tháng trước cô nói muốn cho đứa bé một gia đình trọn vẹn, bây giờ là như thế này sao?

Trong đám đông vang lên những tiếng kêu kinh ngạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Kỷ Sâm cau chặt mày, vừa nhấc tay định gọi bảo vệ.

Anh Kỷ phải không, đừng vội. Người đàn ông mặc áo khoác da hành động vô cùng nhanh nhẹn, suýt mấy lần bị bảo vệ tóm được: Tôi rất khâm phục sự thâm tình của anh, nhưng đồng là đàn ông, tôi mong anh có thể hiểu được tâm trạng của một người cha.

Anh cũng nên nhìn cho rõ người mà anh yêu sâu đậm rốt cuộc là loại phụ nữ gì.

Chu Diệu run rẩy toàn thân: Anh câm miệng đi!

Giày cao gót của cô ta lún sâu vào thảm cỏ: Anh Sâm, hắn là thằng điên… Mau đuổi hắn ra ngoài đi, đuổi hắn ra ngoài mau!

Điên sao? Tôi điên bằng cô không?

Chu Diệu, tôi có video mỗi lần cô phát điên nhào vào người tôi đấy, cô có muốn xem không?

Chu Diệu kinh hãi kêu lên chói tai, ôm chặt lấy Kỷ Sâm mà hét lớn: Anh đừng xem, anh đừng tin hắn ta, là hắn ta quấy rối em…

Chị Miên Miên ơi, chị mau ra xem, hình như có chuyện rồi!

Trong lúc đứa nhóc gọi tôi ra xem tiếp, tôi đang cài nốt chiếc trâm cuối cùng của vương miện Thiên Nga Đen vào búi tóc.

Sao thế?

Hình như đứa bé trong bụng cô dâu không phải của chú rể. Ôi chao, chị tự xem đi, gã đàn ông đang bị đè dưới đất kia nói hắn mới là bố đứa bé.

Trong video, Kỷ Sâm đang lạnh lùng nhìn mọi thứ hỗn loạn.

Chu Diệu khóc như mưa, bỗng nhiên đẩy mạnh Kỷ Sâm đang im lặng sang một bên: Anh không tin em phải không?

Khoảng thời gian này, anh vẫn luôn nghĩ về người phụ nữ đó đúng không?

Anh tưởng em không biết sao, mấy lần anh ôm em đến cuối cùng đều gọi tên cô ta, Kỷ Sâm, tỉnh lại đi, cô ta chỉ là một con đàn bà rẻ tiền biết nhảy múa, chỉ là kẻ thế thân của em thôi, cô ta đã không cần anh nữa rồi!

Kỷ Sâm giật mình bừng tỉnh, giữa mớ hỗn độn cuối cùng cũng nhớ ra phải kiểm soát tình hình.

Các trưởng bối nhà họ Kỷ đã sớm lắc đầu lui khỏi chỗ hỗn loạn, khách khứa cũng tan tác hết, buổi livestream cuối cùng kết thúc bằng cảnh màn hình đen sau tiếng hét điên loạn của Chu Diệu: Anh không biết đâu, cô ta còn phá bỏ đứa bé của hai người rồi đấy!

Đứa nhóc hít vào một hơi lạnh: Đây không phải đang quay phim truyền hình đấy chứ?

Tôi lắc đầu, e rằng ngay cả phim truyền hình cũng không dám viết như vậy.

Đến lượt em lên sân khấu rồi. Cô Từ đến bên cạnh tôi, nhìn tôi còn căng thẳng hơn cả tôi.

Vở kịch này, cuối cùng cũng đến lượt tôi trình diễn.

Nhưng đối với tôi mà nói, màn dạo đầu của Thiên Nga Đen chỉ vừa mới bắt đầu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com