Hai người họ, Thẩm Miên và Chu Diệu, giống như hai mặt đối lập A-B của con người tôi vậy. Cứ như thể, tôi chỉ có thể có được một trong hai cùng lúc.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Mặc dù tôi luôn bắt cô ấy bắt chước thói quen của Chu Diệu, nhưng kỳ thực tôi biết rất rõ tính cách khác biệt hoàn toàn của hai người.
Chu Diệu nhiệt tình như lửa, phóng khoáng hoạt bát, còn Thẩm Miên thì luôn thận trọng dè dặt.
Trong tập tài liệu mà Thư ký Trần đưa cho tôi là bản thỏa thuận chấm dứt hợp đồng của cô ấy, kèm theo một chiếc thẻ ngân hàng.
Hừ, cô ấy tưởng trả tiền rồi là xong hết à?
Tôi gọi điện cho cô ấy, đã không còn nhớ đã gọi bao nhiêu cuộc rồi.
Đến lúc này tôi mới phát hiện, mình chẳng hề hiểu biết về các mối quan hệ xã hội của cô ấy, đến nỗi căn bản không biết cô ấy có những người bạn nào.
Hơi phiền rồi, càng ngày càng không biết điều.
Tôi gửi tối hậu thư cho cô ấy: 【Ngày mai không về, vĩnh viễn đừng bước chân vào cửa nhà họ Kỷ nữa.】
Nhưng trong lòng tôi mơ hồ cảm thấy, có lẽ lần này đã khác rồi.
Chu Diệu cứ quấn lấy tôi không rời.
Tôi không hiểu sao lại dùng từ 'quấn lấy', trước đây tôi rất thích cô ấy bám dính lấy mình, luôn muốn buộc cô ấy ở bên cạnh, nhưng mấy hôm nay, tôi lại càng muốn ở một mình hơn.
Chẳng làm gì cả, chỉ ở trong biệt thự thôi. Muốn ở một mình.
Cho đến khi Thư ký Trần nhắc tôi, lễ cưới sắp phải bắt đầu chuẩn bị rồi.
Đám cưới, đúng rồi, tôi đã hứa với Chu Diệu rằng sau khi cô ấy trở về sẽ kết hôn với cô ấy.
Tôi vô thức nhíu mày.
Anh Sâm, sao thế? Diệu Diệu hình như nhận ra tâm trạng tôi không tốt.
Tôi lắc đầu, chỉ nói gần đây công ty có rất nhiều việc, lễ cưới e rằng phải hoãn lại.
Vừa nói xong tôi đã biết cô ấy sẽ không vui.
Quả nhiên Chu Diệu sầm mặt bỏ đi, nhưng lúc đó tôi còn chưa biết cô ấy đã đi Thụy Sĩ, tôi chỉ liên tục nghĩ bản thân bị làm sao, có phải bị bệnh rồi không, sao làm gì cũng không có hứng thú.
Rồi tôi nhận được điện thoại từ một bệnh viện ở Thụy Sĩ.
Chu Diệu vậy mà có thai, càng khiến tôi kinh ngạc hơn là Thẩm Miên cũng đang ở Thụy Sĩ!
Thư ký Trần nhanh chóng giúp tôi sắp xếp mọi thứ.
Vừa xuống máy bay, tôi lập tức không ngừng nghỉ lao tới studio dạy múa nơi Thẩm Miên đang ở, đó là một tòa nhà nhỏ hai tầng.
Tôi thật điên rồi, tôi lại không đến bệnh viện trước.
Chu Diệu nói qua điện thoại rằng Thẩm Miên muốn hại cô ấy sảy thai, phản ứng đầu tiên của tôi là không thể nào.
Nhưng tại sao?
Có lẽ vì ở bên một người lâu rồi, đều có thể nhìn thấu bản chất thật của họ.
Thẩm Miên, con người này, những năm qua ngoài việc tốt với tôi, nghe lời ra thì không có tâm tư gì khác, đừng nói cô ấy còn trốn sang tận Thụy Sĩ rồi.
Qua tấm kính tôi đã nhìn thấy cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khoảnh khắc ấy hơi thở tôi hơi gấp gáp, không hiểu sao, nhất thời dưới chân không dám bước tới.
Tôi nên mở lời thế nào đây?
Sự tức giận, phẫn nộ, từ lâu đã bị nỗi sợ hãi, trống rỗng thay thế, thì ra đây chính là sự bối rối khi chùn bước vì tình cảm.
Tôi thậm chí không cảm thấy lạnh, tôi chỉ là sợ hãi.
Sau khi lên lầu, tôi lại vô cùng nóng lòng muốn biết khi nhìn thấy tôi, Thẩm Miên sẽ có biểu cảm thế nào.
Nhưng tôi đã lo thừa rồi, cô ấy chỉ nhàn nhạt liếc nhìn tôi một cái, rồi đuổi người phụ nữ bên cạnh đang vướng chân vướng tay đi.
Tôi mang theo quà, là món quà do chính tay tôi chọn lựa kỹ càng…
Ở đây không cần đồ xa xỉ. Cô ấy chỉ liếc nhìn.
Sự chán ghét, tràn đầy trong ánh mắt.
Tôi đầy lòng vui vẻ đến tìm cô ấy, dựa vào cái gì mà cô ấy lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó!
Tôi kéo cô ấy vào lòng, mùi hương quen thuộc khiến toàn thân tôi dễ chịu vô cùng, đúng vậy, đây chính là mùi hương mà tôi vẫn luôn mong muốn.
Đúng lúc này, Chu Diệu gọi điện cho tôi.
Hết cách rồi, tôi buộc phải buông Thẩm Miên ra trước, Chu Diệu đang mang thai con của tôi, chuyện này không thể xem thường được.
Nhưng c.h.ế.t tiệt thật, tôi không biết phải nói với Thẩm Miên thế nào, rằng tôi hy vọng cô ấy vẫn ở lại bên cạnh tôi.
Với thân phận gì đây? Tình nhân sao?
Chờ chút đã, để tôi nghĩ kỹ xem.
Tôi nghi ngờ đứa bé trong bụng Chu Diệu không phải con tôi, có quá nhiều manh mối rồi, ba tháng trước, tính kỹ ra thì có lẽ cô ấy chỉ vừa mới về nước, mà mấy lần đó tôi đều lén cho cô ấy uống thuốc.
Nhưng có con cũng là chuyện tốt, mấy lão cổ hủ này quan tâm nhất đến huyết mạch kế thừa.
Chỉ là tôi không chắc chắn, liệu bây giờ mình còn muốn kết hôn với Chu Diệu không?
Thế nhưng Chu Diệu lại thúc ép tôi rất gắt.
Tôi biết Thẩm Miên thích nhảy múa, vậy thì cứ để cô ấy chơi thêm một thời gian đi, chỉ là lần trước đến thăm thấy cô ấy hình như hơi yếu.
Đám cưới vẫn diễn ra đúng kế hoạch, không ngờ lại xảy ra màn kịch lố bịch đến vậy.
Nhưng nó thật sự, chân thực xảy ra ngay trước mắt tôi.
Chu Diệu ôm chặt lấy tôi, cầu xin tôi tin cô ấy.
Tôi không nói gì, nhưng tôi biết trong lòng mình đã có đáp án rồi.
Nhưng tất cả những điều đó đều không quan trọng, quan trọng là tôi phải xử lý tình hình hiện tại thế nào, nhà họ Kỷ đâu chỉ có mình tôi là người thừa kế.
Cuối cùng Chu Diệu gần như đã khản cả giọng.
Anh không biết đâu, cô ta còn phá bỏ đứa bé của hai người rồi đấy…
Đầu óc tôi trống rỗng.
Những lần nôn mửa không ngừng nghỉ đó, tôi cứ tưởng là cô ấy bị viêm dạ dày ruột!
Tôi lại nhớ đến dáng vẻ dứt khoát của cô ấy khi rời đi, bóng hình yếu ớt trong phòng tập nhảy, thì ra là thế, mọi chuyện đều sáng tỏ rồi.