Thiên Niên Túy (Nghìn Năm Đắm Say)

Chương 156



Chương 156

Đã trôi qua ba ngày kể từ ngày gặp được Dung Thập Tam

Trong ba ngày đó, Dung Thập Tam không còn đến khuyên nhủ Lam Túy nữa, Lam Túy cũng không đến thăm Dung Ngũ, như thể cả hai chưa từng gặp mặt nhau. Mỗi ngày, Lam Túy vẫn như hồn ma vất vưởng, đi dạo từ tầng trên xuống tầng dưới, rồi lại leo trở lên sân thượng.

Trong ba ngày ấy, Lam Túy nhận được hai tin tức. Tin đầu tiên là Bạch Tố Hà đã tỉnh lại. Tuy vẫn đang trong giai đoạn theo dõi, tinh thần còn yếu, nhưng chỉ cần tỉnh là sẽ khá dần lên.

Tin thứ hai là một mảnh giấy, được nhét qua khe cửa lúc nửa đêm, ký tên Mông Tranh.

Mông Tranh đã rời đi, rất yên lặng, không ai biết cô ấy rời đi lúc nào.

Mông Tranh nói hiện tại cô ấy không còn gì trong tay, thật sự không có tiền để chi trả viện phí, phí nằm viện và chi tiêu thường ngày trong thời gian qua, chỉ có thể phiền Lam Túy tạm thời ứng trước. Cô ấy hứa sẽ tìm cách trả lại sớm nhất có thể.

Lam Túy cầm mảnh giấy, ngẩn người một lúc. Nói thật, vì chuyện của Hạ Nhược Khanh, cô thực sự không muốn dính dáng đến Mông Tranh, nhưng điều đó không có nghĩa cô không phân biệt được phải trái. Mông Tranh bị thương, trúng độc, phần lớn là trách nhiệm của cô. Hơn nữa, bệnh viện này vốn là nơi tiếp nhận những người bị thương không thể công khai như họ, chi phí đắt đỏ là điều dễ hiểu. Lam Túy cũng không cho rằng Mông Tranh có thể gánh nổi khoản viện phí đó.

Từ đầu đến cuối, Lam Túy chưa từng nghĩ đến việc đòi nợ. Vậy nên sau khi nhìn chằm chằm mảnh giấy trong nửa phút, cô liền xé nát rồi ném vào thùng rác, cho chuyện này rơi vào quên lãng.

Ngày thứ tư, cuối cùng Lam Túy cũng kết thúc những ngày tháng lang thang vô định, bước đến trước cửa phòng bệnh của Bạch Tố Hà. Rèm cửa kính đã được kéo kín, không thể thấy bên trong, nhưng hôm nay cửa không khóa chặt như thường ngày, chừa ra một khe hẹp chưa đầy một ngón tay.

Khe cửa ấy đã triệt tiêu thiết kế cách âm của căn phòng, để Lam Túy có thể nghe rõ mọi âm thanh bên trong.

"Tố Hà, nhà họ Bạch xưa nay luôn tôn trọng quỷ thần, những kẻ đào mộ kia là ai chứ? Là bọn kẻ cướp vô lương tâm chuyên trục lợi từ người chết! Là lũ chuột đất vô nhân tính! Cháu là gia chủ nhà họ Bạch, vậy mà lại đi dây dưa với bọn chúng!"

Giọng trách mắng vang lên, nghe ra là người đã có tuổi, đi kèm với tiếng giày đạp mạnh xuống sàn. Âm thanh nặng nề khiến Lam Túy có thể tưởng tượng được tâm trạng phẫn nộ của người đang nói.

Lam Túy rụt tay lại khỏi nắm đấm cửa, nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định không quay đi, đứng nguyên tại chỗ lắng nghe.

Trong phòng im ắng chỉ còn tiếng bước chân. Người kia đi qua đi lại vài vòng, hơi thở nặng nề dần ổn định lại, tiếp tục nói: "Tố Hà, cháu biết chúng ta đều già cả rồi, đời này của nhà họ Bạch chỉ có thể trông cậy vào cháu. Vậy mà cháu lại không biết quý trọng bản thân! Cháu có biết khi bọn ta nghe tin cháu gặp chuyện, đã sợ đến mức nào không?!"

"Có thể sợ đến mức nào chứ? Cùng lắm là sợ tôi chết rồi không còn ai quản nhà họ Bạch nữa chứ gì." Bạch Tố Hà cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói không còn sắc sảo như thường lệ mà trầm đục, lộ ra vẻ mệt mỏi không thể che giấu. Nhưng tính cách cay nghiệt, nói năng sắc bén vẫn không đổi, chỉ với giọng điệu cũng khiến người ta thấy khó chịu.

Quả nhiên người kia bị nghẹn lại, Lam Túy nghe rõ tiếng thở nặng nề trở lại.

"Bạch Tố Hà! Trong mắt cháu có còn có người chú này không?! Những lời vừa rồi là sao hả?!"

"Chú Hai, nổi giận làm gì." Bạch Tố Hà bật cười nhạt, nói: "Tôi cũng đâu có sao. Bác sĩ bảo chỉ cần dưỡng bệnh thêm một tháng là hồi phục hoàn toàn. Khi ấy muốn làm gì thì làm, chẳng khác gì trước đây. Ông vội gì?"

"Không sao?!" Chú Hai cứ vừa nguôi giận là lại bị Bạch Tố Hà chọc tức thêm lần nữa. Lam Túy đứng ngoài cũng phải cau mày, sợ ông giẫm mạnh đến độ làm sập cả tầng lầu.

"Cho oán hồn mượn thân thể là chuyện nghịch thiên tổn thọ! Cháu có hiểu hai chữ 'tổn thọ' không?!"

"Tất nhiên hiểu, hằng tôi ngày thay nhà họ Bạch giao thiệp với âm hồn quỷ quái, chẳng phải cũng là tổn thọ sao? Dù sao cũng đã tổn thọ rồi, thêm một chút có sao."

"Cái gì mà thêm một chút?! Lần này cháu thiêu đi một phách để mở âm đèn giúp con ma đó hồi hồn đấy! Cái này giống mấy việc thường ngày cháu làm sao?! Đốt một phách ít nhất cũng hao tổn hai mươi năm tuổi thọ, cháu biết không hả?!"

"Chú Hai, ông sợ tôi chết sớm quá, rồi Tố Linh sẽ bị buộc phải thay tôi gánh vác vị trí gia chủ sao?" Bạch Tố Hà lại bật cười, "Yên tâm đi, tôi sống lâu lắm. Với lại, tôi vừa mới tỉnh, nếu ông muốn tôi sống lâu thì để tôi yên tĩnh ngủ một giấc. Bằng không, đèn cạn dầu tắt thì đừng trách tôi."

Chú Hai đã bị Bạch Tố Hà chọc đến mức không thể chịu nổi, trừng mắt một lúc lâu mới kìm nén được, nghiến răng nói: "Được rồi, cháu là gia chủ, cháu tự quyết. Nhưng ngày mai chú sẽ làm thủ tục xuất viện cho cháu, vé máy bay chú cũng đã đặt xong, chiều mai bay. Chú đưa cháu về nhà họ Bạch tĩnh dưỡng, tránh để cháu lại dây dưa với đám chuột đất kia, làm mất mặt tổ tiên nhà họ Bạch!"

"Tùy." Bạch Tố Hà hoàn toàn không để tâm đến quyết định của ông, lạnh nhạt phun ra một chữ, không chút che giấu ý muốn đuổi khách.

Chú Hai bị chọc tức đến mức không muốn nán lại thêm giây nào. Bước chân vội vã tiến về cửa, vừa mở cửa ra liền đối mặt với Lam Túy đang đứng đó.

Lam Túy nhận ra vị Chú Hai này chính là người già hôm trước vẫn túc trực bên giường Bạch Tố Hà. Nhưng qua lời đối thoại vừa rồi, cô phát hiện sự lo lắng ông ta dành cho Bạch Tố Hà không giống như cô tưởng tượng, lập tức sắc mặt trở nên lạnh lùng.

Chú Hai cũng không có ấn tượng tốt gì với Lam Túy, sầm mặt lại hừ một tiếng, lướt qua cô rời đi.

"Nhà cô toàn là loại người gì vậy!" Nhìn ông rời xa, Lam Túy nhổ một câu, rồi đóng cửa lại, bước đến bên giường Bạch Tố Hà.

Bạch Tố Hà nửa nằm dựa vào gối, mặt mày tái nhợt, thần sắc uể oải, nhưng khi thấy Lam Túy đến lại cười nhẹ: "Cô tưởng ai cũng như chú Trọng nhà cô à, có phúc mà không biết hưởng."

Lam Túy im lặng một lúc, rồi do dự hỏi: "Những gì ông ta nói là thật sao?"

"Thật."

"......" Thấy nét mặt Lam Túy, Bạch Tố Hà bất chợt bật cười, nhàn nhạt nói: "Cô không cần thấy áy náy, vốn dĩ là tôi nợ cô ấy."

"...Cô... nhớ lại từ khi nào?"

"Cũng không hẳn là nhớ lại, chỉ là mơ thấy từng đoạn đứt quãng. Mơ thấy Hạ Lan Phức, rồi kỳ lạ là tôi liền biết đó là tôi – ồ, chắc là tôi của nhiều kiếp trước. Còn cô thì sao? Ở bên hồ pha lê ấy, tôi đã cảm thấy thái độ của cô đối với tôi bắt đầu khác lạ. Cô nhớ ra từ khi đó à?"

"Không, tôi đã bắt đầu mơ từ khi vào mộ của Quân Quân." Lam Túy thở dài, "Nhưng mãi đến khi vào mộ Hạ Lan Phức mới biết cô... từng là Hạ Lan Phức."

"Ồ, cô nghĩ tôi giết cô ấy nên hận tôi đúng không?"

Lam Túy gật đầu, nghĩ lại rồi lại lắc đầu, khẽ nói: "Không thể trách cô."

Bạch Tố Hà không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn Lam Túy, nhìn đến mức Lam Túy thấy toàn thân không yên, cuối cùng Bạch Tố Hà lạnh giọng nói: "Lam Túy, tôi từng nói tôi không thích can thiệp vào chuyện riêng của người khác, nhưng chúng ta đã cùng nhau vào sinh ra tử, đây là lần thứ hai tôi cảnh cáo cô: cô đã lún quá sâu rồi."

Lam Túy không ngờ lúc này Bạch Tố Hà vẫn có thể nói ra lời như thế, lập tức sững người.

"Dù mơ thấy gì, nhớ lại gì, tất cả đã là quá khứ." Giọng Bạch Tố Hà lạnh như từng giọt băng rơi vào tai Lam Túy: "Họ đều là người đã sống cách đây ngàn năm – Hạ Lan Phức đã chết, Hạ Nhược Khanh đã chết, Tô Linh Vũ đã chết, Quân Y Hoàng – cũng đã chết."

Dù Lam Túy biết lời Bạch Tố Hà là đúng, nhưng nghe cô ấy lạnh lùng cắt đứt với quá khứ như vậy, vẫn không tránh khỏi kinh ngạc, nhìn cô ấy như thể chưa từng quen biết.

"Chuyện đã qua cũng đã qua rồi, yêu hận tình thù có sâu đậm thế nào cũng chỉ là chuyện của bốn người họ, liên quan gì đến cô với tôi? Sao cô còn phải sa vào những ảo ảnh ấy, dây dưa không dứt với Quân Y Hoàng?"

Lam Túy nhìn chằm chằm vẻ lạnh lùng băng giá của Bạch Tố Hà, chậm rãi nói: "Vậy sao? Với Hạ Nhược Khanh, cô cũng buông bỏ dễ dàng thế sao? Với Mông Tranh, cô thực sự có thể hoàn toàn thờ ơ sao?"

Khi nghe đến tên Hạ Nhược Khanh, mí mắt Bạch Tố Hà khẽ run – một cái run rất nhẹ đến mức chính cô cũng không nhận ra, nhưng không qua được mắt Lam Túy.

"Lam Túy, nghe tôi khuyên một câu: chuyện đã qua thì để nó qua đi, hà tất phải cố chấp như vậy? Tôi tin mình không phải người đầu tiên khuyên cô, cũng sẽ không là người cuối cùng. Nhưng tôi là người có tư cách nhất, vì tôi giống cô, đều bị cuốn vào câu truyện này. Khác biệt giữa tôi và cô là tôi thường tiếp xúc với những linh hồn chưa buông bỏ tâm nguyện không muốn đi đầu thai, tôi từng thấy quá nhiều mối thù tình dang dở, lâu dần tâm cũng lạnh."

"Thật vậy sao?"

Lam Túy không muốn tiếp tục tranh luận với Bạch Tố Hà nữa, cả hai rơi vào im lặng.

"Lam Túy, tôi thật sự mệt rồi. Tôi biết hôm nay cô đến không chỉ để bàn chuyện quá khứ, muốn hỏi gì thì hỏi đi."

"Được." Lam Túy không do dự nữa, hỏi: "Y Hoàng phải làm sao đây?"

"Cô hỏi vậy chứng tỏ vẫn chưa tự lừa mình đến mức hết cứu nổi." Bạch Tố Hà không ngạc nhiên với câu hỏi của Lam Túy, nói tiếp: "Người chết nhập thổ vi an là thiên đạo, hồn ma chiếm xác đi lại trên nhân gian là nghịch thiên, có thể cứu được nhất thời, không thể dài lâu."

"...Vậy... duy trì được bao lâu?"

"Kỹ thuật chống phân hủy của thời cổ rất kỳ dị, tôi không rõ tại sao thi thể Hạ Lan Phức giữ được nguyên vẹn như thế. Nhưng cô cũng là người trong nghề, biết rõ thi thể dù dùng cách nào để bảo quản chống phân hủy cũng phải được chôn sâu, cách ly với không khí. Nay hồn Quân Y Hoàng mượn thân Hạ Lan Phức, muốn kéo dài thì chỉ có hai cách: Một là đưa cô ấy trở lại mộ của mình, phong mộ lại, để thân xác tiếp tục được cách ly. Hai là tôi thi triển một chú định dung, tạm thời làm chậm quá trình phân hủy. Nhưng cô phải hiểu, đó chỉ là kéo dài, mà thời gian cũng ngắn hơn nhiều so với cách đầu. Khi thi thể thành hóa tro bụi, thần tiên cũng không cứu nổi."

"...Không còn cách thứ ba sao? Cùng lắm... tôi lại tìm cho cô ấy một pháp khí mới để trú ngụ, hay dùng lại búp bê giấy cô từng dùng cũng được!"

Bạch Tố Hà nhìn Lam Túy bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, một lúc sau mới lạnh giọng: "Cô tưởng dời hồn là chuyển nhà à, không quen thì đổi phòng khác?"

"......" "Hồn phách lấy âm lực làm gốc, âm lực tụ từ hồn phách. Quân Y Hoàng vốn đã thiếu một hồn hai phách, dù bây giờ tìm lại một hồn, nhưng âm lực hao tổn nặng nề, linh hồn cũng gần như tan biến. Lúc tôi chuyển hồn cho cô ấy trong mộ Hạ Lan Phức, Du Thần lại xuất hiện phá đám, khiến hai hồn còn lại cũng bị tổn thương. Giờ không thể chuyển hồn nữa, nếu làm vậy thì sẽ tan biến hoàn toàn. Nếu thật lòng nghĩ cho cô ấy, thì cô nên đi tìm cho đủ ba hồn bảy vía, giúp cô ấy đầu thai."

"......" "Không nỡ à?"

"Không phải không nỡ, thật ra tôi đã đoán được kết quả này rồi." Lam Túy cảm thấy cổ họng khô khốc, lòng bàn tay khẽ nắm lại, nhưng vì không có gì để nắm giữ nên chỉ thấy một khoảng trống rỗng, "Chỉ là tôi không cam lòng, muốn hỏi thử một lần."

"Cô định thế nào?"

"Còn sao nữa, tìm manh mối, giúp cô ấy tìm đủ linh hồn thôi." Lam Túy bất ngờ đứng dậy, cúi người ôm chặt Bạch Tố Hà, khẽ nói: "Cảm ơn cô."

"......" Cơ thể vốn căng cứng của Bạch Tố Hà dần dần thả lỏng theo hơi ấm của Lam Túy.

"Có khó khăn gì thì tìm tôi, Lam Túy nhất định hết sức."

"Lam Túy." Bạch Tố Hà tựa đầu vào vai Lam Túy, bỗng nở một nụ cười buồn, "Nếu không có hiểu lầm đó, Hạ Lan Phức, Tô Linh Vũ và Quân Y Hoàng, có khi đã là tri kỷ."

"Kiếp trước bỏ lỡ, kiếp này chưa muộn."

Bạch Tố Hà cuối cùng cũng đưa tay ôm chặt Lam Túy: "Dù vào nước sôi lửa bỏng..."

"Cũng không từ nan."