Thiên Niên Túy (Nghìn Năm Đắm Say)

Chương 157



Chương 157

Ngày hôm sau, quả nhiên Bạch Tố Hà bị chú Hai của cô ấy đưa đi. Trước khi rời đi, Bạch Tố Hà đến phòng của Lam Túy niệm một chú định dung cho Quân Y Hoàng. Sau khi xong xuôi chỉ để lại bốn chữ: "Nhiều nhất hai năm."

Bốn chữ này có ý nghĩa gì, Lam Túy hiểu, Quân Y Hoàng cũng hiểu.

Lam Túy không tiễn Bạch Tố Hà ra ngoài, chỉ cùng Quân Y Hoàng đứng bên cửa sổ, nhìn bóng lưng Bạch Tố Hà ngày càng xa, cuối cùng biến mất ở cổng lớn của khu vườn dưới bệnh viện.

"Hai năm sao..."

"..."

"Cũng tốt, còn dài hơn dự đoán của tôi."

Lam Túy buông rèm cửa sổ trong tay xuống, ánh sáng bên ngoài theo đó mà tối sầ lạim. Cô xoay người, bất chợt vươn tay ôm lấy Quân Y Hoàng đang đứng sau lưng mình, đầu chôn vào trước ngực nàng.

Lần này, Quân Y Hoàng chỉ đứng yên lặng, không đẩy Lam Túy ra nữa.

Trong lòng Lam Túy luôn căng như dây đàn, nhưng đến ngày làm thủ tục xuất viện, cô cũng không thấy người có thể khiến dây đàn ấy lỏng ra một chút.

Lam Túy ngồi thần người, chạm nhẹ vào những món đồ lặt vặt trên giường, không rõ là hụt hẫng hay nhẹ nhõm. Ngay lúc cô chuẩn bị xách đồ xuống lầu, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên trong phòng, ánh sáng trắng từ màn hình chớp lên giữa bóng tối.

Tim Lam Túy khẽ run, cô cầm lấy điện thoại, trên màn hình chỉ hiện một chữ: "Mẹ".

Lam Túy im lặng rất lâu, mặc cho tiếng chuông du dương vang lên trong không gian tĩnh mịch. Người gọi cũng rất kiên nhẫn, vẫn gọi mãi không ngắt máy.

"Tiểu Túy."

Chú Trọng ở bên cạnh lộ rõ vẻ thúc giục không tán thành với cách làm của cô. Lam Túy nhìn chằm chằm màn hình thêm năm giây, rồi mới lướt ngón tay bấm nút nghe.

"Mẹ."

"Tiểu Túy, con xuất viện rồi à?"

Giọng nói bên kia có đôi phần giống Lam Túy, nhưng nghe chững chạc hơn nhiều, vừa êm tai vừa vững vàng, lời lẽ không nhanh không chậm khiến người khác an tâm, đồng thời cũng khiến người nghe tự nhiên nghiêm túc.

"Vẫn chưa ạ, con đang thu dọn đồ."

Câu trả lời của Lam Túy rất khuôn phép, hoàn toàn không còn vẻ lém lỉnh thường ngày, từng từ đều đầy kính trọng nhưng lại thiếu đi chút thân thiết vốn có.

"Ừ."

"..."

Cả hai đầu dây đều chìm vào yên lặng.

"Con định làm thế nào?" Cuối cùng, vẫn là người bên kia lên tiếng phá tan im lặng.

"Mẹ."

"Ừm."

"Dung Thập Tam có nói với mẹ ý định của con chưa?"

"Nói rồi. Tiểu Túy, mẹ muốn nghe chính con nói."

"Mẹ." Lam Túy bỗng cười khẽ một tiếng: "Mẹ hiểu con mà."

"Ừ, mẹ hiểu." Giọng bên kia vẫn bình thản, cuối câu lại lặng lẽ truyền tới một tiếng thở dài, "Đưa điện thoại cho cô ấy đi, là Quân Y Hoàng phải không? Cô ấy biết dùng điện thoại chứ?"

Trong phòng yên lặng như tờ, loa ngoài phát ra tiếng nhỏ, nhưng cả Đổng Trọng và Quân Y Hoàng đều đứng rất gần, có thể nghe rõ ràng từng chữ.

Ánh mắt Lam Túy dừng lại nơi góc phòng rồi di chuyển, lướt qua người Đổng Trọng, dừng lại hai giây, cuối cùng đối diện với ánh mắt bình thản như nước của Quân Y Hoàng.

"Mẹ, vô ích thôi."

"..."

"Con đã hạ chú trói hồn lên người nàng ấy rồi. Dù nàng ấy muốn đi, cũng không thể rời khỏi con được."

"..."

"..."

"Tiểu Túy, con thật sự quyết định rồi sao?"

"Vâng."

"Được rồi. Con cũng nghe Dung Thập Tam nói tình hình bên ngoài rồi. Thời gian này, hãy nghỉ ngơi đi. Thẻ và tài khoản đã bị phong tỏa, tiền viện phí để chú Trọng thanh toán. Mọi việc còn lại, con tự xử lý cho tốt."

"Con biết rồi."

"Nếu có quyết định mới, nhớ gọi cho mẹ."

"Con nhớ rồi."

"Dù sao cũng vừa xuất viện, phải chăm sóc tốt bản thân."

"Vâng."

"Tạm biệt."

"Tạm biệt."

Cuộc đối thoại từ đầu đến cuối, lặng lẽ như mặt hồ phẳng lặng.

Lam Túy nghe tiếng "tút tút" đầu tiên từ bên kia, nhún vai, rồi quay sang Đổng Trọng nở một nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

"Chú Trọng, mẹ cháu nói với chú từ trước rồi đúng không?"

"Tiểu Túy, cháu đang làm gì vậy? Có gì thì về nhà nói chuyện với mẹ cháu cho tử tế không được sao?"

So với người trong cuộc là Lam Túy thì phản ứng của Đổng Trọng dữ dội hơn hẳn, gương mặt thô ráp nhăn lại như bánh bao, vết sẹo trên mặt càng lộ rõ như nếp gấp trên bánh, nào có nửa phần hung ác như khi đứng trước mặt người ngoài.

"Chú Trọng, kết quả thế này, cháu đã rất mãn nguyện rồi. Lần này mẹ cháu có giận lắm không?"

"Cháu nói xem?!"

"Haiz, cũng hết cách mà." Lam Túy gãi đầu, cười ngốc nghếch, "Đợi mẹ bớt giận rồi cháu sẽ đến gặp. Chú Trọng, phiền chú lo giúp viện phí, còn chuyện nhà họ Lam trong khoảng thời gian này nhờ chú tạm thời gánh vác ạ."

"Con nhóc này thật là!" Đổng Trọng tức đến thở hổn hển, muốn đánh Lam Túy mà không nỡ, nhìn sang "kẻ đầu sỏ" đứng kế bên lại càng không dám ra tay. Cuối cùng ông rút ra một xấp tiền trong túi quần, ném lên giường.

"Chú chỉ mang theo chừng này, không chịu nổi thì mau về nhà!"

Ném tiền xong, ông chẳng buồn liếc ai, quay đầu bỏ đi, cửa phòng bị ông đóng sầm lại, kính trong khung cửa cũng vang lên một tiếng keng vì chấn động mạnh.

"Chú Trọng thật là... Giờ cháu nghèo rồi, nếu kính vỡ thật thì cháu không đền nổi đâu..." Lam Túy lầm bầm, cúi xuống nhặt xấp tiền rơi rớt trên giường.

Tiền có đỏ có xanh, lẻ tẻ đủ kiểu được cô sắp xếp theo thứ tự một cách ngay ngắn. Lam Túy đếm kỹ, tổng cộng là năm ngàn bảy trăm sáu mươi ba.

"Y Hoàng à, giờ ngoài chỗ tiền này, ta chỉ còn lại có mình nàng thôi, nàng sẽ không chê ta chứ?" Lam Túy ôm cọc tiền, đáng thương nhìn Quân Y Hoàng như một con mèo hoang ướt lông đang cầu xin được nhận nuôi.

"..."

"Y Hoàng... Quân Quân... Tiểu Hoàng... Ta sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi nàng, ta hứa đó!"

"...Nàng hạ chú trói hồn lên ta từ lúc nào vậy...?"

"Ta lừa bà ấy thôi."

"..."

Quân Y Hoàng chợt nhớ đến một cuốn tiểu thuyết từng đọc lúc rảnh, trong đó có một hành động gọi là "đỡ trán".

Giờ nàng rất muốn đỡ trán.

Ừ, nếu hình tượng cho phép, nàng còn muốn trợn mắt nữa.

Thực tế chứng minh, Lam Túy đã suy nghĩ quá đơn giản.

Tay xách túi đồ đơn sơ, dắt theo Quân Y Hoàng, Lam Túy bắt đầu cuộc sống lang bạt, vấn đề khó khăn đầu tiên trên con đường này là chỗ ở.

Quân Y Hoàng vẫn không thể tiếp xúc với ánh sáng mạnh giống như trước kia. May mà khoảng thời gian này đang là cuối đông đầu xuân, ánh nắng vẫn chưa quá gay gắt. Lam Túy phải mau chóng tìm một nơi có thể che gió, tránh mưa và cản sáng trước khi mùa xuân đến.

Trong tay cô có hơn năm ngàn Đổng Trọng để lại, nghe thì không ít, nhưng trong thời đại vật giá leo thang này, cũng chẳng thấm vào đâu. Từ nhỏ Lam Túy đã quen sống thoải mái, nên tiêu chuẩn chọn nhà rất cao. Nhà rẻ thì không ưng, nhà tốt thì không đủ tiền.

Tuần đầu tiên, cô chọn thuê một căn phòng trong khu nhà cũ của giảng viên đại học. Giá khá rẻ mà môi trường lại yên tĩnh dễ chịu, hợp với tính cách của Quân Y Hoàng. Dù vậy, Lam Túy vẫn cau mày từ lúc bước vào cửa cho đến khi đặt chân vào phòng trong.

"Nếu chịu không nổi thì về đi."

Quân Y Hoàng đứng sau lưng cô, bình thản đảo mắt nhìn quanh một vòng.

"Không chịu nổi?" Lam Túy nghiêng đầu nhìn nàng. "Y Hoàng, nàng nghĩ người chịu không nổi là ta sao?"

"Chỗ này so với nhà nàng thì đúng là quá tệ."

Lam Túy nhìn nàng một lúc, rồi lắc đầu: "Ta thích hưởng thụ, nhưng không có nghĩa là không chịu được khổ. Lúc xuống mộ, ta còn ngủ cùng xác chết trong hố chôn, nhịn một chút cũng qua được."

"..."

"Y Hoàng, ta chỉ là không muốn để nàng chịu thiệt."

Cô nhẹ vuốt qua chiếc tủ cũ bên cạnh, tủ phát ra tiếng kêu cọt kẹt, rung lên theo nhịp chạm.

"Nàng là trưởng công chúa của Tề Quận, là Thục phi của Nam Đường, mà ta lại để nàng ở nơi thế này... Ta không vui là vì cảm thấy bản thân thật vô dụng."

"... Thật ra phong cảnh cũng khá đẹp." Quân Y Hoàng bước đến cửa sổ, mở cánh cửa bám đầy bụi bặm. Phòng ở tầng ba, ngay bên ngoài có một cây hoa ngọc lan. Đông qua xuân tới, cây đã đầy nụ hoa chưa nở, e ấp mà dịu dàng.

"Sống hơn nghìn năm trong mộ, nơi nào cũng tối đen. Quanh quẩn không người để tâm sự, đẹp đẽ cao sang thì được gì chứ?." Trên cành cây có hai con chim nhỏ bay đến, đậu xuống đầu cành khiến nhánh cây nhẹ nhàng run rẩy. Quân Y Hoàng cong nhẹ đôi mày, môi nở nụ cười nhạt, "Chỗ này, rất tốt."

"Thật sao?" Mấy câu nói ngắn ngủi đã kéo tâm trạng Lam Túy từ đáy vực trở lại đỉnh cao. Cô quay lại nhìn thấy nụ cười ấy, cũng cười theo, "Thật sự không chê sao?"

"Thật sự."

"Được! Ta sẽ dọn sạch nơi này trong hai ngày tới! Rồi đi tìm việc, kiếm tiền, sau đó thuê một căn tốt hơn nữa, để nàng ở thật thoải mái!"

Lam Túy bỗng hưng phấn như đôi chim ngoài cửa sổ, chạy tới chạy lui khắp phòng. Những món đồ cũ kỹ lộ ra dưới lớp bụi thời gian, dù vẻ ngoài bong tróc nhưng lại mang theo nét trầm lặng cổ xưa.

Khi hoàng hôn buông xuống, Lam Túy đã dọn dẹp căn phòng gần xong. Dưới ánh đèn trắng ấm áp, cô đứng giữa phòng, ngắm nhìn thành quả một ngày, đầy tự hào.

"Y Hoàng, ta giỏi không?"

"Ừ."

"Nhìn này, sau này đây là nhà của hai chúng ta."

Nhà...? Quân Y Hoàng thoáng ngẩn ngơ. Từ đó... xa vời quá.

"Phải rồi, là nhà của hai chúng ta.