Thiên Niên Túy (Nghìn Năm Đắm Say)

Chương 159



Chương 159

Khu dân cư nơi họ thuê vốn dĩ là nơi tập trung nhiều giảng viên đại học, bầu không khí thư hương nồng đượm, nên nơi đây vốn đã có phần thiên vị hơn các nơi khác về mặt thư họa. Cộng thêm việc có bức họa chân dung của Lam Túy làm quảng cáo, tranh của Quân Y Hoàng được tiêu thụ với tốc độ vượt xa dự đoán của Lam Túy.

Dù khi còn ở bệnh viện, Lam Túy đã nhờ chú Trọng chuẩn bị cho Quân Y Hoàng một ít mỹ phẩm để phần nào che đi làn da khác thường, nhưng để tránh gây nghi ngờ, Lam Túy vẫn kiên quyết tự mình ra mặt bán tranh, còn Quân Y Hoàng chỉ cần ở nhà vẽ là được.

Dù từng sống trong thời đại chiến loạn, nhưng thân là trưởng công chúa đích truyền của một quốc gia, cầm kỳ thư họa vẫn là môn học bắt buộc. Tranh của Quân Y Hoàng chủ yếu là tranh thủy mặc với đề tài hoa cỏ, chim cá, chỉ vài nét bút đã tràn đầy linh khí. Cũng có người muốn nàng vẽ chân dung, chỉ cần đưa ảnh đến, tác phẩm giao ra nhất định là tuyệt phẩm.

Tiếng lành đồn xa, từ một người đến mười người, rồi cả trăm người, danh tiếng của tranh Quân Y Hoàng lan rộng, thậm chí còn có người từ thành phố lân cận lặn lội đến tận nơi chỉ để xin một bức vẽ.

Công việc buôn bán của đôi "vợ vợ" cứ thế phát đạt, tiền trong tay Lam Túy ngày một nhiều, cuối cùng cũng không cần phải dè sẻn sống kham khổ tiết kiệm từng đồng nữa. Ban ngày bày sạp bán tranh, ban đêm ăn ngon ngủ yên, những hôm thời tiết âm u chẳng cần phải ra ngoài, Lam Túy lại yên lặng ngồi bên cạnh ngắm Quân Y Hoàng vẽ tranh. Rốt cuộc là ngắm tranh hay ngắm người, chỉ có Lam Túy tự biết.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua từng ngày trong niềm hạnh phúc bình dị. Cây ngọc lan dưới cửa sổ từ những nụ hoa e ấp nở thành một tán trắng rực rỡ đung đưa trong gió. Lam Túy thường nghĩ, nếu thời gian cứ tiếp tục trôi như bây giờ, thỉnh thoảng có thể trêu chọc Quân Y Hoàng một chút, đôi khi sẽ lừa được một nụ hôn nhẹ, cứ vậy thì cả đời cũng không thấy chán.

Nhưng hoa dù nở rực rỡ đến mấy, cũng có lúc úa tàn lìa cành.

Cánh ngọc lan dưới cửa sổ bắt đầu ngả vàng, thỉnh thoảng có cơn gió mạnh lướt qua, lại có vài cánh hoa tung bay nhẹ rơi theo gió. Lam Túy khoanh tay đứng bên cửa sổ, cúi đầu nhìn những cánh hoa còn sót lại bám trên cành.

Hoa nở hoa tàn là ý trời, chúng còn có thể bám víu được bao lâu?

"Y Hoàng."

"Ừm?"

"Đừng vẽ nữa."

Tay cầm bút của Quân Y Hoàng khẽ dừng lại, nhưng chỉ dừng một chút, đầu bút lại tiếp tục trượt xuống, mực đen chảy ra như mây trôi nước chảy.

"Không đẹp sao?"

"Đẹp lắm, nhưng đã đủ rồi. Đừng vẽ nữa."

Lần này đầu bút dừng lại lâu hơn, một điểm mực đen đậm hằn trên giấy.

"Để ta vẽ nốt bức này đi." Đầu bút vượt qua điểm mực đó, tiếp tục đi theo nét phác sẵn. "Tiếc quá."

Chiếc điện thoại im lặng từ lâu được bật nguồn. Màn hình hiện lên giao diện khởi động hoa rơi rực rỡ, hệt như cây ngọc lan phía ngoài cửa sổ không xa.

Nhập tên, nhấn gọi.

Chưa đến năm giây đã có người bắt máy, giọng cười khàn khàn pha chút bất cần vang lên:

"Chơi chán rồi à? Anh còn đang nghĩ bao giờ em mới chịu gọi cho anh đấy."

"Thập Tam ca, xin được cưu mang."

"Cưu mang em cũng không ít rủi ro đâu nha. Dì Lam đã cảnh cáo hết rồi, ai giúp em sẽ không yên với bà ấy đâu."

"Thôi đi, cái mặt dày như anh mà sợ mẹ em chắc?"

Dung Thập Tam lại bật cười: "Em đúng là chẳng khách sáo gì cả. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chìa khóa để ở chỗ Tổ Bá, tự chọn phòng mình thích đi."

"Vết thương của anh sao rồi?"

"Khỏi từ lâu rồi. Đừng tắt nguồn nữa, có chuyện thì còn liên lạc. Bye."

Màn hình trở lại màu đen. Lam Túy ôm điện thoại ngẩn người một lúc, rồi mở cửa bước ra, thấy Quân Y Hoàng đã thu dọn xong giấy mực bút lông trên bàn.

Lam Túy đưa tay rút cuộn tranh cũ nhất ở rìa, ôm vào lòng: "Y Hoàng, để lại bức này cho ta nhé."

Quân Y Hoàng chăm chú nhìn Lam Túy một lúc, lặng lẽ gật đầu.

Việc trả phòng không quá rắc rối, vì vi phạm hợp đồng nên Lam Túy không lấy lại tiền cọc. Ông chủ tiệm tạp hóa dưới nhà thấy Lam Túy xách hành lý xuống thì hơi ngạc nhiên, hỏi vì sao mới dọn đến đã rời đi, vì bây giờ có không ít người tìm đến để mua tranh của Quân Y Hoàng mà.

Lam Túy chỉ cười đáp lễ, giữ lại đủ tiền thuê xê, còn lại đều đưa cho ông lão.

Tổ trạch nhà họ Dung ở huyện Phù Lăng, dù là nơi phong cảnh thanh bình sơn thủy hữu tình, nhưng giao thông thuận tiện, đi xe chỉ mất chín tiếng.

Trong đêm tối, Lam Túy đứng dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn những tòa kiến trúc cổ kính chiếm một góc sườn núi. Những tòa nhà này xây từ các thời kỳ khác nhau, từ trung tâm tỏa dần ra như vòng năm tháng, mỗi vòng đều là dấu tích một thời huy hoàng của nhà họ Dung.

Khi ngành nghề truyền thống va chạm với xã hội hiện đại, đại gia tộc này cũng bị chia năm xẻ bảy. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, những kiến trúc mới và cũ xen kẽ chìm trong bóng tối, chỉ vài ô cửa sổ le lói ánh đèn, càng khiến khung cảnh thêm cô tịch, không còn phồn vinh như xưa.

Tổ Bá nhận được tin, đã đợi sẵn ở cổng dưới chân núi. Ông đã trải qua ba đời nhà họ Dung, nay đã hơn bảy mươi, tóc bạc như tuyết, mặt đầy nếp nhăn, chỉ khi đôi mắt già nua ấy lướt qua mới thấy được sự sắc bén vẫn còn ẩn giấu.

"Lam đại tiểu thư." Tổ Bá gặp Lam Túy không hề tự cao vì tuổi tác, mà khom người cúi chào thật sâu: "Thập Tam gia đã dặn, cô thích ở đâu thì cứ chọn."

"Vậy chọn Huy viện đi." Lam Túy ngẫm nghĩ rồi chỉ định một tòa viện.

"Được, mời theo lối này." Tổ Bá nửa cúi người, giơ tay ra mời, rồi bật đèn pin dẫn đường.

Dù tổ trạch nhà họ Dung xây trên sườn núi, nhưng từ cổng dưới chân núi trở lên đều là đất nhà họ. Đường núi quanh co, bậc thang đều được lát bằng phiến đá xanh dài, bề mặt đá bị thời gian mài mòn nhẵn bóng, dưới ánh trăng phản chiếu ánh bạc, như dòng nước ngăn cách nhà họ Dung với thị trấn hiện đại không xa.

Huy viện nằm ở tầng giữa của tổ trạch, không trong cũng chẳng ngoài, xây từ thời Thanh, toàn bộ bằng gỗ, hai tầng lầu, ba mặt khép kín, chính giữa là một vườn hoa nhỏ.

Ban đêm không thấy rõ vườn, chỉ lờ mờ thấy bóng cây lay động, thấp thoáng mái nhà đỏ thẫm vươn cao. Trong rừng vang lên tiếng suối róc rách, có lẽ còn dẫn nước suối chảy qua.

"Lam đại tiểu thư, tối nghỉ sớm nhé, cần gì cứ nói."

Đến nơi, Tổ Bá đưa chìa khóa cho Lam Túy, cúi người lễ phép rồi rời đi.

Lam Túy đứng ở cửa không vội quan sát vườn mà quay đầu nhìn Quân Y Hoàng, mỉm cười: "Y Hoàng, thích không?"

"Thích."

"Thích là tốt rồi. Ta đưa nàng vào xem."

Lam Túy kéo tay Quân Y Hoàng, bước một bước, nhưng phát hiện nàng không di chuyển.

"Y Hoàng?"

"Nơi này rất đẹp." Quân Y Hoàng vẫn ngẩng đầu nhìn ngôi nhà hai tầng trước mặt, mắt hơi nheo lại, khẽ nói như gió thoảng: "Nhưng không phải nhà."

Những ngày ở nhà họ Dung vẫn nhàn nhã.

Thậm chí còn nhàn nhã hơn thời gian trước khi phải chạy ăn từng bữa. Không cần lo lắng cơm ăn áo mặc, chỉ cần nói một tiếng, chậm nhất ngày hôm sau sẽ có người đưa tới.

Trong Huy viện còn giữ một cây cổ cầm. Dù không bằng cây đàn xưa của Quân Y Hoàng, nhưng là đồ gia truyền nhà họ Dung, chắc chắn cũng không tệ. Ban ngày Quân Y Hoàng thường mang đàn ra gảy trong đình viện, Lam Túy ngồi bên cạnh, chống cằm nhắm mắt lắng nghe.

Bầu không khí vẫn hài hòa, nhưng không hiểu sao đã thiếu đi chút thân mật, mà lại thêm vào một phần sầu muộn.

Vài hôm sau, nhà họ Dung đón chủ nhân hiện tại trở về—Dung Thập Tam.

Dù đã thay thế Dung Ngũ làm chủ nhà họ Dung, nhưng dáng vẻ cợt nhả của Dung Thập Tam vẫn không thay đổi, như thể trời có sập cũng chẳng ảnh hưởng đến anh.

Hai người đang trong phòng khách của nhà họ Dung, hoàn toàn hiện đại hóa, trang trí kiểu Âu sang trọng, khiến Lam Túy vừa từ Huy viện đi qua cảm thấy lạc lõng.

Một người đứng, một người ngồi. Dung Thập Tam pha cà phê dưới sàn trải thảm, Lam Túy đứng bên cửa sổ, ánh mắt vẫn hướng về phía Huy viện.

"Đến giờ còn không dứt được à?" Dung Thập Tam nhìn Lam Túy, nửa đùa nửa thật.

Lam Túy thu mắt lại, liếc hắn: "Ý kiến gì?"

"Không dám." Dung Thập Tam ngửi hương cà phê, hít một hơi sâu rồi nói: "Anh chỉ không ngờ em lại mang cô ta lang bạt bên ngoài lâu tới vậy, như thể không có chút gấp gáp gì ấy."

"Em chỉ muốn cắt đứt với thế giới cũ, giả vờ rằng em và chị ấy là người bình thường." Lam Túy khoanh tay, mắt lại hướng về Huy viện. "Coi như em ích kỷ muốn lưu giữ chút ký ức riêng giữa em và chị ấy đi. Chẳng lẽ sau này nhớ lại, toàn là hình ảnh chị ấy và Tô Linh Vũ tình tứ, hoặc là em cùng chị ấy lấm lem bùn đất chui lên từ hầm mộ à?"

"Haizzz." Dung Thập Tam lắc đầu, "Thật không hiểu nổi mấy người luôn."

"Đừng nói tới em nữa, anh tính làm gì? Ngũ ca ngã xuống rồi, chẳng lẽ anh định mặc kệ mà sống tạm sao!?"

"Không sống tạm thì biết làm gì? Chẳng có chút manh mối nào." Dung Thập Tam thản nhiên nhấp cà phê. "Ăn ngon uống ngon bốn năm, còn khỏe hơn em."

"......"

"Em nhìn anh kiểu gì vậy? Như thể anh rất muốn chết không bằng. Anh đẹp trai ngời ngời, ai cũng mê, nhưng trời lại ghét kẻ tài, anh làm gì được chứ?"

"Nhà họ Dung điều tra bao năm mà không tra ra manh mối gì sao?"

"Ài, người nhà họ Dung xưa nay đông đúc, người đông dễ sinh sâu mọt. Trong tổ miếu chỉ ghi rằng tổ tiên từng có một tên hỗn đản, cực kỳ thông minh, tự cho mình là thiên tài, lấy danh nghĩa tộc trưởng nhà họ Dung ra ngoài làm chuyện bậy, trăng hoa khắp nơi. Nghề của chúng ta vốn nhiều chỗ tà môn, chắc là hắn ta chọc phải người trong nghề, xong chuyện lại muốn bội tình bạc nghĩa định phủi tay bỏ chạy thì rước phải tai họa. Đến khi nhà họ Dung biết được hắn ở bên ngoài làm nhiều chuyện xằng bậy thì quyết định trục xuất hắn, nhưng đã muộn."

"Ban đầu tưởng không sao, nhưng qua vài đời mới thấy hậu họa, tới khi thế hệ trước gần như đã quyện sạch mọi chuyện thì tai họa mới dần dần hiện lên. Lúc đầu phát bệnh ở tuổi 50–60, chẳng khác nào tuổi thọ của người bình thường nên không ai nghi ngờ. Nhưng sau đó lại càng lúc càng sớm, bệnh tình nặng dần khi tuổi còn trẻ rồi ngày càng nghiêm trọng, từ nhức đầu thành hôn mê rồi chết. Hiện giờ chỉ biết: nam nhân nhà họ Dung, hễ làm tộc trưởng mà qua 30 tuổi thì chắc chắn sẽ phát bệnh, những người khác thì còn tùy vào hên xui."

"Dù là y học hiện đại cũng không tìm ra triệu chứng với nguyên nhân, chỉ có thể phó mặc cho số trời. Thế nên đàn ông đời này của nhà họ Dung phần lớn không muốn kết hôn, sợ hại người mình yêu. Cứ tiếp tục như thế này, chắc vài đời nữa là nhà họ Dung sẽ tuyệt tự."

"...Vậy..." Lam Túy vốn chỉ biết sơ sơ, nay nghe được chi tiết việc nhà họ Dung thì im lặng một lúc rồi hỏi: "Không thể điều tra xem tên kia lúc đó đã đắc tội với ai sao?"

"Không tra được. Hắn bị trục xuất, mọi tài liệu liên quan với hắn ở nhà họ Dung đều bị tiêu hủy, ghi chép ở trong tổ miếu cũng chỉ nhắc đến hắn khi nói về căn nguyên tai họa. Giai đoạn đó... ừ, em biết là thời kỳ nào rồi đó, tộc trưởng khi ấy—ông cố anh—vì muốn giữ nhà họ Dung, đã phá hủy rất nhiều thứ. Không ít trưởng bối cũng chết trong đại họa đó, thông tin đứt đoạn, giờ càng không có cách nào tra ra được."

"Chẳng phải mười mấy năm nay Ngũ ca vẫn điều tra sao? Em biết anh ấy không đi đào mộ chỉ vì kiếm tiền."

"Tra nhiều năm cũng không có tiến triển gì nhiều, chúng ta nghi ngờ có liên quan đến cổ thuật hoặc yêu thuật. Nhưng hai loại này đều thâm sâu khó lường và cũng đã thất truyền từ lâu, dễ gì mà tìm được người giải được thuật."

Cổ thuật?

Nhắc tới cổ thuật khiến Lam Túy chợt giật mình—Hạ Nhược Khanh, chẳng phải từng học qua cổ thuật sao?