Thiên Niên Túy (Nghìn Năm Đắm Say)

Chương 158



☆ Chương 158

Thực tế một lần nữa chứng minh rằng, Lam Túy thực sự đã nghĩ mọi chuyện quá, quá, quá đơn giản rồi...

Do tính chất đặc thù trong việc kế thừa gia tộc, Lam Túy phải học rất nhiều thứ bàng môn tà đạo, có thể nói là từ nhỏ đến lớn cô chưa từng trải qua nền giáo dục chính quy. Những môn học cơ bản của trường lớp, cô đều phải học riêng với gia sư tại nhà.

Tất nhiên, Lam Túy không hề có bằng tốt nghiệp chính thức của trường học.

Điều bi thảm hơn nữa là—Lam Túy gần như bị quét ra khỏi nhà. Việc quét tước này còn được làm vô cùng sạch sẽ, đến mức ngay cả chứng minh thư cũng không để lại cho cô.

Khách sạn thì còn có thể dọa dẫm tên người làm chân ngắn, chạy không kịp nhanh đi đăng ký phòng dùm, thuê nhà thì có thể dùng tiền cọc và miệng lưỡi thuyết phục để giải quyết. Nhưng xin việc—có lẽ không ông chủ nào hiền lành đến mức tuyển một người "ba không": không bằng cấp, không chứng minh thư, không kinh nghiệm.

Cho nên khi thấy người phụ nữ đối diện có vẻ ngoài chất phác, áy náy nói với cô một câu "xin lỗi nhé", Lam Túy hoàn toàn không bất ngờ.

Một chút cũng không bất ngờ. Cô cam đoan mình không hề cau mày!

Chỉ muốn rửa chén thôi mà, cũng khó đến thế sao?!

Quay người bước ra khỏi quán ăn nhỏ đó, bên ngoài trời lại bắt đầu mưa lất phất, y hệt tâm trạng u ám đến tột cùng của Lam Túy lúc này.

Ngày xin việc thứ mười sáu.

Còn việc bị từ chối bao nhiêu lần, Lam Túy chẳng buồn đếm nữa.

Trong túi, số tiền còn lại chỉ vỏn vẹn hai tờ giấy mỏng. Cảm giác gần như không tồn tại trong lòng bàn tay. Căn phòng thuê kia, so với tiêu chuẩn của cô mà nói thì đã rất thấp rồi. Thế nhưng dù là tiêu chuẩn thấp như vậy, cũng gần như tiêu hết sạch số tiền mà chú Trọng đưa cho. Nếu vẫn không tìm được việc, thì—vị gia chủ nhà họ Lam này, sắp phải đi ăn gió Tây Bắc rồi...

A a, nếu mà cô có thể như Quân Quân thì tốt biết mấy! Không ăn, không uống, chẳng cần gì cả! Cái cảm giác đói bụng này thực sự quá đáng ghét!

Mùi thịt kho hạt dẻ thơm ngào ngạt chẳng biết từ nhà hàng nào trong dãy quán ăn bên cạnh tỏa ra, khiến Lam Túy không kiềm được mà nuốt nước miếng, ánh mắt đảo qua lại giữa những quán ăn, rồi lại ngừng lại khi cảm nhận được cái cảm giác mỏng tang trong tay.

Một xu cũng có thể dồn chết anh hùng a...

Lần này mẹ cô thật sự quá nhẫn tâm!

Lam Túy cúi đầu chạy trối chết tựa như đang chạy trốn khỏi con phố ăn uống đó, rẽ vào khu ký túc xá giáo viên bên cạnh. Trời hôm nay âm u suốt cả ngày, giờ lại mưa, càng khiến không khí mịt mờ. Với lại giờ này cũng không thể đi xin việc nữa, đành chờ đến ngày mai thôi.

Trước khi lên tầng, Lam Túy mua một gói mì tôm ở siêu thị nhỏ dưới lầu, ôm trong lòng chậm rãi leo lên tầng ba.

Đứng trước cánh cửa sắt đã hoen gỉ đầy vết sét, Lam Túy vuốt lại tóc, xoa mặt, gượng cười như bình thường, móc chìa khóa tra vào ổ... nhưng ngay giây tiếp theo, nụ cười cô cứng đờ.

Cửa bị khóa trái.

Gói mì rơi xuống đất, túi nylon vang lên tiếng loạt xoạt. Lam Túy không buồn để ý, vội vàng xoay chìa mở khóa, giẫm lên gói mì mà xông vào.

Trong nhà không có ai.

Mọi thứ vẫn ngăn nắp như lúc cô rời đi, cửa sổ đều bị khóa chặt từ bên trong, trên cửa kính vẫn còn dán những miếng decal mặt cười mà Lam Túy đã mua trong ngày đầu dọn vào.

Cô ngơ ngác đi một vòng quanh phòng, nhìn những icon gương mặt tươi cười kia, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Y Hoàng...

Y Hoàng!

Đầu óc ngừng hoạt động trong thoáng chốc bỗng nhiên tỉnh táo lại, Lam Túy lập tức quay người lao xuống lầu, thậm chí quên cả khóa cửa.

"Bác ơi! Bác có thấy người phụ nữ ở chung với cháu không? Là cô gái cao cao ấy, mặc đồ thể thao màu xám, rất xinh đẹp! Tóc dài... à không, chắc cô ấy đội mũ! Cô ấy..."

Hiển nhiên ông cụ trông siêu thị dưới tầng đã bị cô gái hay mua mì tôm này dọa cho giật mình, liên tục vung tay cố gỡ tay mình ra. Nhưng đôi tay của Lam Túy túm lấy quá chặt, tựa như như người sắp chết đuối đang bám lấy cọng cỏ cứu mạng.

"Lam Túy?"

Ngay lúc ông cụ định hét cứu mạng, thì có một giọng gọi rất nhẹ vang lên ở cửa siêu thị. Lam Túy sững người, khó tin quay đầu lại—thấy dáng người cao gầy quen thuộc cách mình chưa đầy mười bước, trên mặt người đó đeo khẩu trang trắng, nhìn hơi lạ lẫm.

"Lam Túy, có chuyện gì vậy?" Quân Y Hoàng nhíu mày, trông thấy sắc mặt Lam Túy ngẩn ngơ nhìn mình như khi mới tỉnh ngủ, khiến nàng không khỏi lo lắng.

"Y Hoàng!" Ngay giây sau, Lam Túy ba bước gộp một lao ra khỏi siêu thị, giữa cơn mưa đang nặng hạt ôm chặt lấy người cô cứ tưởng đã rời đi, như muốn hòa tan người ấy vào trong lòng, chẳng muốn buông tay.

"Lam Túy?" Quân Y Hoàng thoáng lúng túng, một tay vỗ về trấn an người con gái đang ôm chặt lấy mình, tay kia thì lo bảo vệ tập giấy và bút lông bị mưa làm ướt, chân tay có phần hơi luống cuống.

"Ồ, thì ra cô bé này đi tìm cháu à..." Ông cụ giờ mới hoàn hồn, vừa xoa tay vừa lắc đầu, "Cô bé này lo cho cháu lắm đấy, lúc nãy còn phát cuồng cả lên. Ôi, tụi trẻ bây giờ có điện thoại mà, đi đâu cũng nên để lại lời nhắn chứ, làm người nhà lo lắng thế kia..."

"Dạ... thật xin lỗi bác, tụi cháu..."

"Thôi thôi, không sao cả." Ông cụ xua tay, ánh mắt nhìn hai người vừa thông tuệ vừa ấm áp, "Đời người mà được bên nhau là duyên kiếp trước tích được đấy, đừng ầm ĩ suốt với nhau làm gì. À, mà cháu cũng nên khuyên con bé kia đi, ăn mì tôm hoài sao mà chịu nổi. Trẻ không biết giữ sức, đến tuổi của bác thì biết hậu quả liền!"

Quân Y Hoàng liên tục xin lỗi, rồi mới kéo theo Lam Túy như gấu koala khổng lồ trở lại phòng trên lầu.

"Lam Túy, về đến nhà rồi, buông ra nói chuyện đàng hoàng được không..."

Lời cảu Quân Y Hoàng chưa dứt, đã bị khuôn mặt Lam Túy áp sát tới.

Lam Túy kiễng chân, đôi môi vội vàng dán sát lên môi Quân Y Hoàng.

Chiếc khẩu trang trên mặt vẫn chưa kịp tháo ra, nhưng Lam Túy lại biết chính xác môi của Quân Y Hoàng ở đâu. Qua lớp vải mỏng, cô hé miệng cắn nhẹ, mút khẽ, cảm nhận sự mềm mại dưới lớp khẩu trang.

Phản xạ đầu tiên của Quân Y Hoàng là muốn đẩy cô ra, nhưng khi thấy giọt lệ nơi khóe mắt Lam Túy, nàng lại không đành lòng, buông tay, ôm nhẹ lấy người con gái nhỏ nhắn nhưng cố chấp ấy.

Tập tranh và bút lông trước đó vẫn nằm trong tay nay rơi tán loạn, mảnh giấy bung ra, lộ ra hình ảnh một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồ bó sát, ánh mắt nghịch ngợm cùng nụ cười rạng rỡ, —chính là người đang ở trước mặt.

Không khí trong phòng mờ ảo, Lam Túy gặm cắn giằng co một hồi lâu mới chịu dừng lại, nhưng hai tay vẫn níu chặt lấy áo người kia không buông, lí nhí nói: "Ta cứ tưởng nàng đi rồi..."

"...Ta có thể đi đâu được?"

"Ai biết! Nhỡ nàng chê ta không nuôi nổi nàng thì sao!"

"..."

Đối mặt với thái độ càn quấy của Lam Túy, Quân Y Hoàng không biết nói gì, chỉ có thể rút ta ra lục túi đưa cho Lam Túy thứ gì đó.

Ba tờ tiền mệnh giá lớn màu đỏ quen thuộc, cùng một ít tiền lẻ.

Lam Túy biết rõ vì tình hình kinh tế của bản thân cùng với việc Quân Y Hoàng hiếm khi ra ngoài nên gần đây bản thân không đưa tiền cho Quân Y Hoàng. Nhìn mấy tờ tiền kia, lông mày cô từ từ dựng đứng lên, nhíu lại thành nếp: "Cái này... Y Hoàng, chẳng nhẽ bởi vì ta không kiếm được tiền nên nàng đi... đi cướp... hả?"

Nhìn chằm chằm vào chiếc khẩu trang che kín mặt cùng chiếc mũ trùm đầu, Lam Túy càng nghĩ càng thấy chuyện này có khả năng, miệng nhỏ há hốc, không thể tin nổi.

Quân Y Hoàng đi cướp sao?

Người có khí chất đoan trang, cao quý ấy... lại đi cướp?

"Nàng đang nghĩ linh tinh cái gì vậy." Quân Y Hoàng gõ đầu cô một cái, cúi người nhặt tranh và bút lên, bình thản nói: "Ta đi vẽ tranh. Lúc đầu chỉ muốn thử, không ngờ có người mua thật."

"..."

"Ta cũng không biết là nhiều hay ít, người ta đưa thì lấy vậy thôi. Tối qua nghe thấy nàng nói mớ, cứ nhắc mãi cái món canh thịt viên lần trước ăn bên kia đường, chắc chỗ này cũng đủ mua rồi phải không!?" Quân Y Hoàng lo lắng nhìn mấy tờ giấy bạc, do dự đôi chút lại nói: "Nếu không đủ, mai ta đi vẽ tiếp, nàng chịu đói thêm một ngày nhé?"

Nghe vậy, khóe miệng Lam Túy vốn đã rũ xuống lại càng chùng thêm, cúi đầu leo lên sofa, cuộn tròn thành một đống.

"Đói tới khó chịu sao?" Đã từ lâu Quân Y Hoàng không trải qua những cảm giác vốn có của người thường, đã quên mất cảm giác đói là gì, nhìn dáng vẻ của Lam Túy, lại nghĩ tới cô phải đi lại ở bên ngoài cả một ngày, vừa buồn cười lại vừa bất lực, "Hôm nay ăn tạm cái khác được không? Có một cô gái muốn ngày mai ta tới vẽ tranh cho cô ấy, nhất định sẽ đủ thôi."

Lam Túy nghiêng đầu để lộ một con mắt bên nửa mặt ra nhìn nàng một hồi, rồi lại rúc về lại, do tư thế nằm nên giọng cô ồm ồm không rõ:"...Thế này không đúng..."

"Cái gì không đúng?"

Quân Y Hoàng bình thường luôn giữ khoảng cách với Lam Túy, nhưng giờ giọng cô nhỏ quá, Quân Y Hoàng đành ngồi sát lại, cúi đầu xuống mới nghe rõ được.

"Phải là ta nuôi nàng mới đúng!"

"......Tại sao?"

"Vì nàng là vợ, ta phải nuôi nàng chứ!"

Lam Túy đột nhiên ngẩng đầu, mặt gần sát mặt Quân Y Hoàng đã tháo khẩu trang.

Quân Y Hoàng bị bất ngờ, lui lại một chút, nhận ra Lam Túy vừa mới nói gì, liền bực mình nói: "Đừng nói bậy! Cái gì mà ta là vợ!"

"Dù sao ta biết, Tô Linh Vũ cũng xem nàng là vợ mà che chở."

"......"

"Thì ta cũng phải xem nàng là vợ mà nuôi!"

Logic kiểu gì vậy trời...

"Y Hoàng, có phải nàng thấy ta rất vô dụng không..."

Quân Y Hoàng nhìn thấy biểu cảm của Lam Túy, không đành lòng gật đầu, chỉ có thể dịu dàng đáp: "Không có, nàng đừng nghĩ lung tung."

"Y Hoàng, nàng có chê ta không kiếm được tiền không..."

"...Ta cần tiền làm gì chứ."

"Nếu nàng không chê ta, nghĩa là nàng thích ta đúng không~?"

"......"

"Không nói tức là ngại ngùng thừa nhận rồi ha~?"

"......"

"Vậy nếu đã thích ta thì hôn một cái chắc không sao ha!?"

"Lam Túy, đừng có được voi đòi tiên." Quân Y Hoàng nhíu mày, vừa rồi thấy Lam Túy hoảng loạn như vậy nên sợ làm cô buồn, ai ngờ cô càng lúc càng quá trớn.

"Ta biết ngay là nàng chê ta vô dụng..." Đôi mặt trong suốt của Lam Túy thoáng chốc đã ảm đạm đi, lại gục đầu về lại.

"...Ta có thi khí, nàng đừng đùa. Với lại vừa rồi không phải nàng đã..."

"Vừa rồi có khẩu trang nên không tính. Thi khí gì đó ta không quan tâm, hôn một cái thì sao chứ, ta chỉ hôn, không làm gì khác mà."

Quân Y Hoàng cuối cùng cũng không thể nhẫn tâm trước ánh mắt đáng thương của Lam Túy, giằng co một lúc vẫn là nàng thu trận, thở dài:

"...Tùy nàng."

Vừa nghe thấy thế, Lam Túy lập tức ngẩng đầu, chu môi vui vẻ lại gần.

Quân Y Hoàng bất đắc dĩ nhắm mắt lại, sắc mặt vẫn bình thản như thường, nhưng trong lòng lại nổi lên những gợn sóng nhộn nhạo đã bị lãng quên từ lâu.

Chờ mãi, cảm giác ấm áp mềm mại trong trí nhớ vẫn không đến.

Quân Y Hoàng mở mắt ra, phát hiện mặt Lam Túy ngay sát bên, tròng mắt đảo liên tục, vẻ mặt khó xử.

Sóng lòng vừa nhen nhóm trong tim lập tức tan thành mây khói, khóe miệng Quân Y Hoàng không tự chủ được hiện ra chút tự giễu, nhưng vẫn cố giữ giọng điệu bình tĩnh, hỏi:

"Được chưa?"

"Chưa được..." Lam Túy vẫn ngập ngừng nhìn chằm chằm cô, "Y Hoàng, có một vấn đề a..."

"Chuyện gì?"

"Nàng dùng mặt của Hạ Lan Phức thế này... làm ta thấy áp lực quá..."

Đáp lại Lam Túy là Ngũ Chỉ Sơn giáng thẳng vào mặt.

P/S: Dừa lòng toi lắm nha Tiểu Túy, xà nẹo cho đã vào rồi thốt lên câu khó coi dị đó :)))))