Thiên Niên Túy (Nghìn Năm Đắm Say)

Chương 161



Chương 161

"Lam Túy, nàng hiểu rõ mà, cần gì phải hỏi lại?" Quân Y Hoàng đặt tay lên dây đàn, dừng lại khúc nhạc, ngẩng đầu nói bình thản.

"Lúc nãy gió lớn quá, ta thật sự không nghe rõ. Nàng nói lại một lần nữa đi." Trong mắt Lam Túy thoáng qua một tia khác thường, nhưng Quân Y Hoàng dường như không nhận ra.

"Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai, đồng cư trường kiền lí, lưỡng tiểu vô hiềm sai.' Trên đời này, nam nữ bên nhau vốn là hạnh phúc trong mắt người thường. Hai người các nàng là thanh mai trúc mã, cùng sở thích, cuộc sống yên bình vui vẻ, còn tốt hơn bây giờ."

* Bốn câu thơ Quân Quân nói đến là những câu rất nổi tiếng, trích từ bài 《长干行》 (Trường Can Hành) Lý Bạch. Bài thơ này miêu tả mối tình thanh mai trúc mã thuở nhỏ giữa một đôi nam nữ. Dịch nôm na ra tiếng việt từng câu theo như mình tham khảo được là: Chàng cưỡi ngựa tre đến, đùa giỡn quanh giường với trái mơ xanh, cùng lớn nơi xóm Trường Can, song phương chẳng hề nghi kỵ nhau.*

"Tốt hơn bây giờ sao?"

"Chẳng lẽ không đúng?"

"Nghĩ kỹ lại thì... cũng có lý." Lam Túy nửa ngồi xuống đối diện với Quân Y Hoàng: "Nàng thật sự không để tâm? Không tức giận? Nói trước nha, ta đã bị nàng dùng đao gió chém hai lần rồi, thêm lần nữa chắc nàngu không nổi đâu."

Quân Y Hoàng cảm thấy tư thế hiện tại của hai người quá gần nhau, định đứng lên rời đi, nhưng lại bị Lam Túy dùng lực đè hai vai, không thể động đậy.

"...Nàng cũng biết hiện giờ ta không thể dùng âm lực nữa... ta..."

"Nói vào trọng điểm, nếu ta và Dung Thập Tam ở bên nhau, nàng thật sự sẽ không để ý?"

"...Không để ý."

"Ừ, quả không hổ là người từng đứng đầu trong tứ phi của hậu cung Nam Đường, cai quản ba ngàn cung nữ, tấm lòng rộng lượng, khí độ ung dung, đúng là hiếm có ai sánh bằng —" Lam Túy buông tay khỏi vai Quân Y Hoàng, đổi sang vuốt mái tóc dài của nàng, rồi chậm rãi lướt xuống má. Quân Y Hoàng cảm thấy khác lạ, giật mình định ngửa người tránh né, nhưng đã muộn. Lực tay dịu dàng như nước của Lam Túy đột ngột thay đổi, hai tay cô nhéo chặt hai má Quân Y Hoàng, kéo sang hai bên.

"Má nó chứ! Nàng đúng là rộng lượng thật đấy, nàng không để ý nhưng ta để ý!"

"Ư... ư ư..." Má bị Lam Túy bóp chặt, Quân Y Hoàng không thể nói chuyện bình thường, chỉ có thể vùng vẫy rên rỉ. Nhưng hiện nàng đang mượn hồn nhập vào thân thể của Hạ Lan Phức, nên khả năng điều khiển thân thể đương nhiên không linh hoạt như người bình thường. Huống hồ lúc này Lam Túy đã quyết tâm không buông tha, Quân Y Hoàng trước kia chỉ là công chúa phi tần sống trong nhung lụa, sau này cũng chỉ dựa vào linh hồn khống chế tâm trí người khác và âm lực. Hiện giờ cả hai cách nàng đều không dùng được, đành để Lam Túy tùy ý nắn bóp như nặn bánh trôi, không thể chống cự nổi.

"Vừa quay đầu đã đem ta tặng cho Dung Thập Tam, giỏi lắm ha!" Khuôn mặt Lam Túy không hề tức giận, vẫn tươi cười rạng rỡ, nhưng nụ cười đó trong bóng tối dần tàn lụi của đình viện lại hiện lên vẻ dữ tợn.

"Quân Y Hoàng, là nàng cảm thấy tính tình ta quá tốt nên nàng muốn làm gì cũng được à? Hay là thật sự trong mắt nàng thì ta ở bên cạnh ai cũng không quan trọng?"

"Ư... ngô... Lam Túy... buông..."

Quân Y Hoàng không còn tâm trí để ý đến nét mặt Lam Túy, chỉ ra sức đẩy ra. Nhưng càng giãy giụa, Lam Túy càng ra tay mạnh hơn, mặt Hạ Lan Phức xinh đẹp yêu mị bị nắn bóp như viên bánh trôi.

Có lẽ thấy Quân Y Hoàng bị mình bắt nạt mà không thể phản kháng khiến tâm trạng Lam Túy tốt lên, lại thêm thân thể này hiện là chỗ Quân Y Hoàng ký gửi hồn phách, Lam Túy cũng sợ nếu bóp mạnh quá lỡ làm rách da thì nguy. Cuối cùng cô cũng dừng tay, nhưng vẫn đặt tay trên má Quân Y Hoàng, trầm giọng nói:

"Tạm tha cho nàng. Không được động đậy! Nghe ta nói!"

"..."

"Thứ nhất, ta biết nàng vì muốn tốt cho ta, sợ hai năm nữa ta sẽ cô đơn. Nhưng ta có thể nói chắc chắn với nàng, trước đây ta sống một mình, sau này cho dù chỉ một mình cũng vẫn sống tốt! Nàng không cần lo chuyện đó. Thứ hai, ta thích nàng, chuyện này nàng đã biết từ rất lâu rồi. Hiện tại ta và Tô Linh Vũ đã dây dưa không rõ, nhưng cả ta và Tô Linh Vũ đều đã thua vào tay nàng rồi. Dù là Tô Linh Vũ hay Lam Túy cũng không hề muốn thấy nàng tùy tiện đẩy mình cho người khác, dù là với danh nghĩa muốn tốt cho ta cũng không được! Thứ ba, ta sẽ không ngồi yên nhìn nàng hồn phi phách tán, kiếp này không được, còn có kiếp sau. Nàng có thể hứa với Tô Linh Vũ đời đời kiếp kiếp, chẳng lẽ lại không thể hứa với ta sao? Nàng đã đợi ngàn năm để chờ Tô Linh Vũ trải qua lục đạo luân hồi rồi thành Lam Túy, thì chẳng lẽ Lam Túy này không thể chờ Quân Y Hoàng nhập đạo luân hồi sao?"

"Nhưng mà..."

"Ngậm miệng lại, nghe ta nói hết đã! Thứ tư, ta và Dung Thập Tam là bạn chơi từ nhỏ, tuy không có quan hệ máu mủ, nhưng giữa chúng ta chỉ có tình anh em. Nếu sau này ta còn nghe những lời tương tự, ta sẽ... sẽ bóp cho nàng méo mặt luôn!" Nói xong, Lam Túy như vẫn chưa hả giận, lại mạnh tay bóp má Quân Y Hoàng lần nữa rồi mới buông tay.

Lúc này Quân Y Hoàng mới ôm lấy hai má, vẻ mặt có đôi chút tủi thân, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài: "Lam Túy, chưa nói đến chuyện hiện giờ ta hồn phách không trọn vẹn, phần còn lại không biết đã lưu lạc nơi đâu. Cho dù có tìm được đầy đủ rồi quay lại luân hồi, ai mà biết là phải mất bao nhiêu năm? Nàng đâu thể chờ đợi ngàn năm giống ta, hơn nữa biển người mênh mông, làm sao chắc chắn có thể gặp lại?"

"Tô Linh Vũ từng nói, đây là nhân duyên đã định sẵn từ kiếp trước, bất kể thân phận hay nơi chốn ra sao, quanh đi quẩn lại rồi cũng sẽ gặp lại. Không phải sao?"

Quân Y Hoàng định mở miệng phản bác, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ trầm mặc.

"Đau không?" Lam Túy lại đưa tay vuốt lên chỗ vừa bị mình bóp khi nãy. Giờ đây ngay cả ánh sáng cuối cùng cũng đã tắt, Lam Túy không nhìn rõ, chỉ có thể nhẹ nhàng xoa, cảm nhận làn da băng lạnh thấu xương dưới lòng bàn tay.

"Không cảm thấy gì cả."

"Hừ, lúc nàng nói không để ý ấy, thật sự ta chỉ muốn bóp chết nàng luôn! Nếu không phải nàng đang dùng thân thể của Hạ Lan Phức, ta đã... " Lam Túy nghiến răng, nói nửa chừng thì dừng lại, chuyển đề tài: "Nếu Bạch Tố Hà mà thấy ta hành hạ cái xác của Hạ Lan Phức thế này, không biết có thả vài con chim lửa ra đốt ta không nữa."

"Bạch Tố Hà sẽ làm chuyện đó, nhưng Mông Tranh thì chưa chắc đâu."

"Nói đến Mông Tranh... Y Hoàng, ta cứ cảm thấy lúc ở trong mộ của Hạ Lan Phức, cô ấy đã có gì đó rất kỳ lạ. Có lúc ta thấy cô ấy vẫn là Mông Tranh, nhưng có đôi khi ánh mắt của cô ấy khiến ta nhớ đến Hạ Nhược Khanh. Có phải Hạ Nhược Khanh đã dùng tà thuật nào đó ở trong mộ Hạ Lan Phức, khiến Mông Tranh bị trúng?"

"Không đâu. Thuật pháp của Bạch Tố Hà rất lợi hại, nếu Mông Tranh trúng tà, Bạch Tố Hà không thể không nhận ra. Ta đoán có lẽ là Mông Tranh nhớ lại chuyện xưa, mang theo ký ức của Hạ Nhược Khanh, nên mới khiến nàng có cảm giác như vậy."

"Không thể nào... ta và Bạch Tố Hà cũng nhớ lại chuyện kiếp trước, tuy có phần rối rắm, nhưng đâu có ảnh hưởng sâu như vậy?"

"Hai người thì khác. Nàng và Bạch Tố Hà đều có tính cách cứng cỏi, hơn nữa tính cách của Vũ Nhi và nàng, Hạ Lan Phức và Bạch Tố Hà đều có vài phần tương đồng. Chỉ có Mông Tranh ở kiếp này là mềm yếu thuần khiết, ngược lại với Hạ Nhược Khanh bên ngoài yếu đuối nhưng bên trong cố chấp cực đoan. Mông Tranh không thể áp chế được Hạ Nhược Khanh."

Nghe vậy, Lam Túy giật mình, cau mày nói: "Đừng nói với ta là Mông Tranh sẽ biến thành Hạ Nhược Khanh nha, người như Hạ Nhược Khanh ta không chịu nổi đâu!"