Thiên Niên Túy (Nghìn Năm Đắm Say)

Chương 162



☆ Chương 162

"Ta cũng chỉ suy đoán thôi, dù sao kiếp này người sống trên đời là Mông Tranh, không phải Hạ Nhược Khanh." "Hạ Nhược Khanh..." Lam Túy thì thầm, lời nói khựng lại, như thể do dự, cúi người đưa tay định nâng mặt Quân Y Hoàng lên. "Nàng làm gì vậy?" Trên mặt Quân Y Hoàng thoáng hiện vẻ cảnh giác, câu nói "một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng" quả không sai. Dù giờ thân thể Hạ Lan Phức không còn cảm giác đau, nhưng không cần soi gương Quân Y Hoàng cũng biết dáng vẻ bị Lam Túy véo mặt chắc chắn buồn cười không chịu nổi. Lần đầu coi như bỏ qua, còn lần hai nữa thì sau này mặt mũi nàng còn để vào đâu được! "Yên tâm, ta không nhéo mặt nàng đâu." Lam Túy đoán được Quân Y Hoàng nghĩ gì, không nhịn được cười khẽ, nhưng nụ cười vừa xuất hiện đã tắt, Lam Túy áp trán lên má Quân Y Hoàng, nhắm mắt lại, giọng thấp đến mức gần như thì thầm: "Y Hoàng, ta hỏi nàng một chuyện, đừng né tránh nữa, trả lời ta được không?" "..." "Được không?" "...Nàng muốn hỏi chuyện sau đó phải không?" "Đúng vậy, sau khi từ bệnh viện trở về, giấc mơ của ta lại đứt quãng. Ta không biết đến bao giờ mới nhớ ra được, nhưng ta không thể chờ thêm được nữa. Ta phải biết chuyện gì đã xảy ra, tại sao hồn phách của nàng bị phân tách, tại sao bị đưa đến phương Bắc, rốt cuộc là bị đưa đi đâu — còn nữa, tại sao nàng lại nghĩ là Tô Linh Vũ... hại nàng?"

Khi nói đến câu cuối, quả nhiên Lam Túy cảm nhận được người trong tay mình phản ứng mãnh liệt, quay mặt muốn tránh né. "Y Hoàng, Y Hoàng, nghe ta nói, mọi chuyện đều qua rồi, đều đã qua rồi." Phản ứng của Quân Y Hoàng khiến tim Lam Túy siết chặt, đau nhói không chịu nổi, chỉ có thể ôm nàng chặt hơn, liên tục an ủi.

Lam Túy biết, đây là nút thắt lớn nhất trong lòng Quân Y Hoàng, là một vết sẹo không thể chạm tới, cũng vĩnh viễn không thể chữa lành. Nhưng dù biết vậy, Lam Túy vẫn phải vạch trần vết sẹo đó. Cô không thể cứ mãi chờ đợi giấc mơ không biết bao giờ mới đến, cô nhất định phải biết chuyện gì đã xảy ra, phải tìm ra manh mối từ quá khứ, tìm lại hồn phách đã mất của Quân Y Hoàng. Hơn nữa, nếu là trước đây, Lam Túy còn có thể nghi ngờ Tô Linh Vũ tiếp cận Quân Y Hoàng vì mục đích khác, cuối cùng ra tay trả thù. Nhưng sau khi trải qua bao giấc mơ, Lam Túy đã có thể cảm nhận được rõ ràng tình cảm chân thành, nồng nhiệt của Tô Linh Vũ dành cho Quân Y Hoàng. Tô Linh Vũ thà chết chứ tuyệt đối không thể làm ra chuyện tàn nhẫn như chia hồn xé phách, để Quân Y Hoàng hóa thành oán linh vĩnh viễn quẩn quanh trong mộ, không thể siêu sinh.

"Y Hoàng, mặc kệ Tô Linh Vũ từng làm gì, Lam Túy ta sẽ luôn ở bên nàng. Tin ta đi, tin ta một lần, được không?"

Sự giãy giụa của Quân Y Hoàng dần yếu đi, nhưng Lam Túy lại cảm thấy từng cơn run nhẹ truyền đến từ người nàng, tiếng cười đứt quãng chua chát vang lên, vô cùng chói tai. "Y Hoàng, ta không phải Tô Linh Vũ!" "Ta biết nàng không phải."

Quân Y Hoàng đẩy Lam Túy ra, ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn Lam Túy đang cúi xuống nhìn mình, nói: "Nàng muốn biết phải không? Được thôi, ta nói cho nàng. Chỉ sợ nàng sẽ thất vọng thôi, thật ra ta biết cũng chẳng nhiều hơn những gì nàng thấy trong mơ là bao." "Hả?" Quân Y Hoàng không để ý đến sự ngạc nhiên của Lam Túy, tự mình nói tiếp: "Dựa vào lời mê sảng của nàng, giấc mơ của nàng hẳn đã dừng lại ở đoạn Hạ Lan Phức trúng cổ đến tìm ta, đúng không?" "Đúng vậy." "Sau đó... ta bắt đầu hôn mê bất tỉnh, dù thỉnh thoảng tỉnh lại thì cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Có thể nói ngay cả bản thân ta chết lúc nào, ta cũng không biết. Đợi đến khi ta tỉnh lại sau một thời gian rất lâu, bốn phía đã là một màu đen kịt."

Quân Y Hoàng đẩy Lam Túy ra, bước đến bên đình, như thể đang hồi tưởng, lại như ổn định tâm trạng, qua thật lâu mới nói tiếp: "Khi đó ta mơ mơ màng màng, vẫn tưởng mình chỉ hôn mê quá lâu, vẫn còn ở trong hậu cung Nam Đường. Đến khi phát hiện mình có thể đi xuyên qua gỗ đá, lơ lửng trên không, ta mới nhận ra mình đã chết rồi." "Nàng có hiểu được cảm giác đó không? Kinh ngạc, mơ hồ, sợ hãi, hoang mang... Trước đây ta không tin vào chuyện trường sinh bất tử, người ta nói người chết như đèn tắt, vạn vật đều chấm dứt. Ta không hiểu vì sao mình đã chết mà vẫn có thể tỉnh lại, cũng không biết phải ở nơi tối tăm này bao lâu. Ta từng mơ tưởng liệu có phải mình trốn được hắc bạch vô thường nên mới biến thành thế này, ta nghĩ mình có thể trở lại nhập xác hoàn dương, nhưng lại phát hiện mình không thể đến gần chiếc quan tài đồng chứa thân xác mình. Ta cũng từng nghĩ rời đi, quay về tìm Vũ nhi, dù là người hay là ma, ta muốn ít nhất có thể gặp nàng ấy một lần cuối, nhưng lại phát hiện ta không thể rời khỏi thi thể quá xa. Ta chỉ có thể đi đi lại lại trong mộ thất đó, dẫm lên từng tấc đất, hy vọng tìm ra một chút manh mối. Ha, nhưng cuối cùng ta chẳng tìm thấy gì, chẳng tìm thấy gì cả..."

Lam Túy bước đến phía sau Quân Y Hoàng, lặng lẽ ôm lấy eo nàng, tựa đầu lên lưng nàng, hy vọng có thể san sẻ một chút ký ức đầy bi thương tuyệt vọng này. Quân Y Hoàng không tránh khỏi Lam Túy nữa, chỉ tiếp tục nói: "Sau đó ta dần dần thất vọng, không còn như lúc mới tỉnh dậy cứ không ngừng tìm kiếm khắp nơi. Hầu hết thời gian ta đều ở trong gian phòng bày trí giống hệt tẩm điện của ta, chỉ ở đó ta mới có thể cảm nhận được một chút hơi thở của quá khứ, giả vờ mình vẫn còn sống." "Rồi sau đó... ta cũng không biết đã qua bao lâu. Có lúc ta ở trong gian phòng đó quá lâu, sẽ đi ra ngoài dạo một vòng. Hôm đó... ta cũng lang thang vô định giữa mộ thất và mộ đạo, ta không ngờ... hôm đó, ta lại nhìn thấy ánh lửa đã lâu không gặp... và nàng ấy." "Nàng ấy khi đó toàn thân khoác áo choàng, chỉ để lộ khuôn mặt, một khuôn mặt mà ta ngày đêm nhớ nhung. Ta nhìn thấy nàng ấy đứng giữa mộ đạo, dưới ánh đuốc, ban đầu ta tưởng mình đang mơ, sau đó lại nhớ ra... ma thì không có giấc mơ. Trong đời ta chưa từng kích động, vui mừng đến vậy, ta... ta muốn ôm lấy nàng ấy, nói cho nàng ấy nghe bao nhiêu lời ta từng giấu trong lòng không nỡ nói ra. Khi đó ta còn nghĩ nàng ấy biết được cảnh ngộ của ta nên đến cứu ta rời đi... Ta lại tưởng mình có thể rời khỏi đây, ha, Lam Túy, nàng nói xem ta ngây thơ đến mức nào!" "Không chỉ có nàng ấy, còn có Thanh Tiêu và một lão giả râu dài mặc áo xám. Lão giả đó liên tục dùng bút vẽ gì đó lên tường, ta nhìn không rõ, nhưng chỗ nào lão vẽ qua liền lập tức như biến thành biển lửa núi dao, ta vừa đến gần liền cảm giác như bị thiêu đốt, xé nát thành ngàn mảnh. Ta chỉ có thể đứng ở đầu này của mộ đạo, nhìn bọn họ ở phía bên kia, dù thế nào cũng không thể đến gần. Ta không biết nàng ấy đến bao lâu, khi ta nhìn thấy nàng ấy, mộ đạo đó đã sắp bị lão giả vẽ đến cuối rồi. Ta nghe thấy nàng ấy hỏi lão giả... có phải chỉ cần vẽ xong phù chú, ta sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi mộ thất này. Lão giả đáp rằng ngôi mộ này đã dùng chí âm huyệt để cải mệnh phong thủy, oán khí nặng nề, âm hồn bị giam cầm trong đó không thể luân hồi chuyển thế, nay thêm phù chú của lão, âm hồn bị nhốt trong đó vĩnh viễn không thể bước ra nửa bước, đời đời kiếp kiếp không thể siêu sinh!" "Lam Túy, nếu có thể, ta thà rằng hôm đó mình cứ ở trong mộ thất, chưa từng gặp nàng ấy! Ta thà rằng hôm đó mình chẳng nghe thấy gì! Ta thà rằng ta cứ mãi mơ hồ lang thang trong mộ thất này, còn hơn là kết cục như thế này! Ta muốn hỏi nàng ấy tại sao, tại sao lại đối xử với ta như vậy, những lời thề non hẹn biển nàng ấy nói đều là giả sao? Những năm tháng chúng ta bên nhau trong Dụ Phong cung đều là hư ảo sao? Nàng ấy... khi nghe nói Hạ Nhược Khanh xăm tên mình ở sau tai, đã nằng nặc đòi ta xăm tên của cả hai lên đó, nói là để kiếp sau gặp lại sẽ nhận ra nhau... Lam Túy, nàng nói xem, những thứ đó đều là giả sao, chỉ là giấc mộng đẹp của một mình ta thôi sao?!"

"Y Hoàng..." Lam Túy không biết nói gì, chỉ có thể dùng hết sức ôm lấy thân thể không ngừng run rẩy trước mặt. "Ta mở to mắt nhìn bọn họ rời đi, ánh lửa dần tắt, trước mắt lại là một mảnh tối đen... Khi đó ta biết, đời này ta sẽ phải ở trong bóng tối ấy, ở nơi ấy, mãi mãi." "Xin lỗi, Y Hoàng, ta không nên hỏi nàng..." "Thôi..." Cơ thể Quân Y Hoàng dần bình tĩnh lại, giọng nói cũng trở về bình thản, dịu dàng, "Nói hay không nói, quá khứ cũng không thay đổi." "Có lẽ Tô Linh Vũ cũng là bất đắc dĩ thôi, không phải sao?" "Bất đắc dĩ sao... ta cũng hy vọng là vậy." Quân Y Hoàng thản nhiên nói: "Lần cuối ta gặp nàng ấy, nàng ấy đi cùng Thanh Tiêu chẳng có ai ép buộc cả, lão giả đó rõ ràng cũng là nghe lệnh nàng ấy, nàng ấy có thể có gì bất đắc dĩ chứ." "..." Lam Túy biết lúc này mọi lời an ủi đều vô ích, chỉ có thể tiếp tục ôm lấy người trước mặt, cùng nhau bị nhấn chìm trong đêm tối lạnh lẽo.

Dung Thập Tam lặng lẽ rời đi, chuyện sóng gió hôm đó dường như chưa từng xảy ra. Giờ Lam Túy đã có chỗ dựa, dĩ nhiên không cần bôn ba vì miếng ăn nữa, cũng không thể vì manh mối mà tùy tiện lộ diện, suốt ngày chỉ ăn no ngủ kỹ, tỉnh dậy thì ăn, ăn xong lại cùng Quân Y Hoàng đánh đàn đọc sách, thỉnh thoảng ngồi một mình nghĩ mãi về chút manh mối ít ỏi, nhưng chẳng có kết quả gì. Những ngày này nhàn rỗi thì nhàn rỗi thật, nhưng lại không có trọng tâm. Quân Y Hoàng từ hôm đó càng ngày càng ít nói, Lam Túy cũng không thích lướt mạng chơi game, đến mức khi Lam Túy chán nản chỉ còn thiếu nước trèo lên núi giúp kiến chuyển nhà thì... điện thoại cô reo lên. "Hà, cuối cùng cũng tới. Con còn tưởng mẹ kiên nhẫn lắm cơ." Lam Túy đung đưa hai chân nhìn màn hình hiện rõ chữ to "Mẹ", lần này dứt khoát bắt máy. "Mẹ." "Tiểu Túy, nghe nói con đang ở chỗ Thập Tam phải không?" "Đúng vậy, anh Thập Tam thấy con không có nhà để về, liền nhặt con về đây." "Ồ, mẹ cũng không biết nó tốt bụng như vậy từ khi nào." Dù cách điện thoại, Lam Túy vẫn lờ mờ nghe ra sự lạnh lẽo trong giọng mẹ, nhưng chỉ kéo dài chốc lát, bên kia đã nói tiếp: "Tiểu Túy, hiếm khi con rảnh rỗi, mẹ đã hẹn cho con một người tại quán cà phê Lục Địa ở Phù Lăng, trưa nay mười hai giờ, con chuẩn bị một chút rồi đi qua gặp người ta." "Dạ?" "Đã ở nhờ nhà Thập Tam thì đừng gây phiền phức cho nó. Ngoan ngoãn đi đi, biết chưa?" "Được ạ, mười hai giờ, quán cà phê Lục Địa đúng không, con sẽ đến đúng giờ." Thái độ thẳng thắn của Lam Túy hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của bên kia, mẹ Lam khựng lại một lúc, lại nói: "Mẹ đã chọn cậu ấy khá lâu, là con nhà tử tế, đi đường chính đạo, sau này con theo cậu ấy cũng coi như có thêm một con đường lui." "Dạ, người ta cất công tới, con mà không đi thì thật thất lễ. Mẹ, còn chuyện gì nữa không?" "..." Cuối cùng mẹ Lam không nói thêm gì, tự mình cúp máy.

Lam Túy kẹp điện thoại bằng hai ngón tay, lắc lắc, chẳng sợ rớt, đôi mắt híp thành trăng lưỡi liềm nhìn Quân Y Hoàng đang ngó sang mình, cười khúc khích: "Y Hoàng, đi theo ta một chuyến nhé?" "Đi đâu?" "Đi! Xem! Mắt!"

P/S: Ngày 1/6 vui vẻ nha ^^