Tôi là Phiên Ngoại Số 2 Không Muốn Viết Chính Văn
Tháng ba là mùa băng tuyết tan chảy, xuân về hoa nở —— à không đúng, giờ phải là tháng tư rồi.
Bạch Tố Hà bắt đầu leo núi từ khi trời tối, suốt ba tiếng đồng hồ liên tục. Cô ngẩng đầu nhìn khối đá trơ trọi lởm chởm phía trước bị mây mù bao phủ, không biết đỉnh ở tận đâu, hít một hơi thật sâu, cố nén cơn muốn chửi tục.
Mẹ kiếp là ai nói với cô đây là thời điểm thích hợp để đi du xuân hả?
Du xuân cái gì? Đây là "đạp tuyết" thì có! Suốt ba tiếng đồng hồ ngoài mấy tảng đá trọc lóc và vài cọng mầm non chui ra từ khe đá, cô chẳng thấy gì cả!
"Tiểu Bạch, tiểu Bạch, phong cảnh ngọn núi này đẹp ghê! Xưa kia Khấu Chuẩn từng có thơ ca ngợi Hoa Sơn rằng 'Chích hữu thiên tại thượng, canh vô sơn dữ tề. Cử đầu hồng nhật cận, phủ thủ bạch vân đê, hừ hừ, theo ta thấy, người đời chỉ biết đến mấy danh sơn thủy cảnh đó, thế gọi là gì? Là tầm thường! Nhìn ngọn núi này đi, phong cảnh nào thua kém Hoa Sơn? Cô sơn độc u u, thanh thạch bầu bạn ý, bạch vân tỏ chí khí, đâu cần hoà thế tục. À, thật là thanh cao, thoát tục, thật là..."
*Ý nói: Khi đứng trên đỉnh núi cao nhất, xung quanh chẳng còn ngọn núi nào cao bằng, chỉ còn trời xanh trên đầu. Nhìn lên thì thấy mặt trời đỏ rực như ngay gần mình, nhìn xuống thì mây trắng lững lờ dưới chân.*
Cái bóng đen dẫn đường phía trước cứ lảm nhảm mãi, say sưa đắm chìm trong cảm giác thành tựu tự làm thơ, hoàn toàn không để ý sắc mặt Bạch Tố Hà ngày càng đen như đít nồi.
Bạch Tố Hà dừng chân đang bước lại, hít một hơi sâu, giọng nén đến mức trầm một cách dị thường: "Vương Đại Tài, câm miệng cho tôi."
Cái bóng đang đứng trên một mỏm đá giả bộ làm nho sĩ cổ đại, vừa nghe cô gọi tên thật liền giật nảy người, hất mớ tóc loạn như cỏ dại trên mặt ra để lộ khuôn mặt xanh lét gớm ghiếc, giận dữ hét: "Đừng gọi tôi là Vương Đại Tài! Tôi tên là Vương Tự Thanh! Vương! Tự! Thanh!"
"Anh có muốn gọi là Vương Bát thì cũng không liên quan đến tôi." Bạch Tố Hà chẳng thèm liếc nhìn khuôn mặt quỷ trước mắt, lạnh lùng nói, "Nhưng nếu anh còn không im miệng thì đổi tên thành Vương Chết Chắc nhé?"
Mặt quỷ dữ tợn vừa chạm phải ánh mắt lạnh tanh của Bạch Tố Hà liền lập tức chuyển sang nịnh nọt, cười hì hì rồi biến mất trong bóng tối.
Cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Bạch Tố Hà hài lòng ngoáy tai, tiếp tục bước đi, định làm xong sớm còn về ngủ. Không ngờ vừa bước được bước thứ hai thì phía sau lại vang lên tiếng gọi:
"Bạch... Bạch tỷ, em leo không nổi nữa rồi, nghỉ chút được không?"
Bạch Tố Hà cau mày, quay đầu lại, đúng rồi, suýt quên hôm nay còn có cái "đuôi" bám theo phía sau.
Mông Tranh mở to mắt, gương mặt tròn như bánh bao nhăn nhó nhìn cô, chỉ thiếu cái đuôi chó vẫy qua vẫy lại phía sau. Bạch Tố Hà nghiến răng, hôm nay chắc đầu óc cô bị hỏng mới cho cái đuôi này đi theo cùng.
"Nghỉ một chút thôi nhé... Một lúc thôi ạ!" Mông Tranh đeo cái ba lô to bằng nửa người, cúi gập người suýt nữa quỳ ôm chân Bạch Tố Hà.
"Mệt rồi hả?"
"Dạ, dạ mệt lắm!"
"Ồ—" Giọng Bạch Tố Hà kéo dài, đợi cho hy vọng trong mắt Mông Tranh lên đến đỉnh, rồi mỉm cười "thấu hiểu lòng người": "Không nghỉ."
"......" (mặt muốn khóc mà không có nước mắt)
Leo tiếp, leo tiếp, cứ leo mãi.
Một tiếng trôi qua.
Leo nữa, leo nữa, leo mãi.
Hai tiếng trôi qua.
Leo cái mẹ gì nữa!
"Vương Đại Tài, lăn ra đây cho tôi!" Bạch Tố Hà thở dốc, lau mồ hôi trán, hét vào khoảng không phía trước.
"Tiểu Bạch gọi tôi hả?" Bóng ma lập tức hiện hình, bay đến bên cạnh cô.
"Anh chết lúc hai mươi đúng không? Còn gọi tôi là Tiểu Bạch nữa tôi lột da róc xương nhốt anh trong bùa ném xuống hầm phân một tháng."
"Nhưng tôi chết cũng mấy năm rồi mà, cô vẫn nhỏ hơn tôi..." Bóng ma lẩm bẩm, nửa sau tự động câm miệng khi thấy ánh mắt cô.
"Xác của anh đâu? Còn xa không?" Bạch Tố Hà chẳng buồn nhìn hắn, giọng lạnh như băng.
"Sắp rồi, qua đỉnh núi này, xuống một khe, qua một cây cầu, leo thêm chút nữa là..."
"Là cái (beep) gì nữa! Sao anh tự sát mà cũng phải chọn nơi chó không thèm ỉa như này làm gì?" Vừa nghe còn xa, Bạch Tố Hà liền nổi đoá, leo suốt mấy tiếng đồng hồ khiến cô cảm thấy xương sống với thắt lưng cùng chân run lẩy bẩy, giờ chỉ thấy mình sắp kiệt sức, muốn đánh con quỷ trước mặt cũng chẳng nổi nữa.
"Nơi này cao, phong cảnh đẹp mà." Bóng ma nói như chuyện đương nhiên.
"Hoa Sơn, Thái Sơn, Hoàng Sơn cũng cao đẹp đấy, sao không lên đó?"
Ít nhất mấy chỗ đó còn có cáp treo!
"Người đông quá, nhỡ dọa trẻ con thì sao!"
Cái đồ điên này!
Thấy Bạch Tố Hà như sắp bùng nổ, bóng ma vội vã cười gượng: "Đùa thôi mà, ngay dưới gốc cây kia thôi. Tiểu Bạch à, cô nên hài hước chút đi? Suốt ngày mặt lạnh đáng sợ như vậy, nhìn cô bé kia theo cô thật tội nghiệp ~" Vừa nói vừa bay đến trước mặt Mông Tranh, gắng dùng mớ da thịt còn sót lại nặn ra vẻ mặt "tôi rất cảm thông với cô".
"Em ấy không thấy anh đâu, làm mặt quỷ cũng vô ích, cách xa em ấy ra."
Nghe nói sắp đến, tâm trạng tệ hại của Bạch Tố Hà hơi dịu lại, không thèm để ý nữa, tiếp tục đi.
"Em gái nhỏ ~ tiểu đáng yêu ~ Mông Tranh ~" Bóng ma không dám trêu Bạch Tố Hà, nhàn rỗi quay sang Mông Tranh: "Thật sự không thấy tôi sao? Cô đi theo Tiểu Bạch giỏi như thế mà không thấy được tôi hả? Cô ấy bá đạo thế, cô yếu ớt thế, ổn không ~ cười cái nào ~"
Mông Tranh đeo túi trên lưng cúi đầu ngồi xổm dưới đất dường như vô cùng mệt mỏi, không còn đuổi theo bước chân của Bạch Tố Hà nữa mà đợi cô đi xa mới nở nụ cười ngây ngốc thường trực, nghiêng đầu thì thầm với không khí bên cạnh:
"Phiền anh nhắn lại với mấy người kia, sau này đừng tìm chị ấy làm mấy việc phiền phức thế này nữa. Chỉ là thu nhặt hài cốt thôi, đâu phải việc khó, người có thể giao tiếp với âm giới đâu chỉ mình chị ấy."
Bóng ma kinh ngạc "Ể" một tiếng: "Cô nhìn thấy tôi? Tiểu Bạch mà cũng biết lừa người, à không, lừa quỷ mới đúng!"
"Tôi không nhìn thấy các người, không có nghĩa là không có cách trị các người. Lần sau còn phiền chị ấy chuyện nhỏ thế này, cứ chờ đó mà xem."
Nói xong, Mông Tranh vác ba lô lên chạy theo Bạch Tố Hà, bỏ lại bóng ma đứng đơ giữa núi.
Cô bé này sao ngoài mặt trong sáng, mà sau lưng lại hai mặt thế này! Bắt nạt quỷ à! Xí!
Leo đến điểm tới, Bạch Tố Hà tuy không chết nhưng cũng gần như nửa sống nửa chết.
Nhưng vấn đề là —— dưới gốc cây trống trơn, thi thể đâu?
"Vương! Đại! Tài! Lăn ra đây!"
"Có, có đây!" Bóng ma lần này không dám lại gần, lơ lửng cách Bạch Tố Hà và Mông Tranh khá xa, dáng vẻ như sẵn sàng bỏ chạy: "Tiểu Bạch, tôi chỉ là được quỷ nhờ thôi, không phải chủ ý của tôi!"
"Ý anh là sao?"
"Cô nằm một tháng rồi, mặt béo lên, eo cũng tròn thêm, giờ sắp hè rồi, cô chưa từng nghe câu tháng tư không giảm cân thì mùa hè buồn thiu sao! Bọn tôi vì tốt cho cô, cho cô vận động rèn luyện cơ thể, giảm béo chút... Tiểu Bạch bình tĩnh! Bình tĩnh a! Bảy người còn không mau chạy ra đây cứu mạng người ta a, cứu mạng, cứu mạng quỷ a!"
Mắt thấy cô vung tay định niệm chú, bóng ma hoảng hốt bay loạn xạ quanh đỉnh núi nhỏ, kéo theo bảy bóng ma thấp lùn trốn kỹ ở xung quanh ném tới trước mặt Bạch Tố Hà.
Bóng ma 1: "A, ờm, Bạch tỷ, chào chị..."
Bóng ma 2: "Hôm nay, Bạch tỷ xinh đẹp tới mức có thể khiến trăng rơi sao lạc... Lão tam ngươi nói có đúng không!?"
Bóng ma 3: "Đúng đúng!"
Bóng ma 4: "Bạch tỷ, không liên quan đến em, đều do lão Đại, lão Nhị, lão Tam lên kế hoạch đó, tụi nó ép em (mặt khóc ròng)"
Bóng ma 5: "Chỉ là trò đùa nhỏ thôi mà hì hì."
Bóng ma 6: "Hôm nay Bạch tỷ không được giận nha!"
Bóng ma 7: "Bọn em có việc rồi, đi trước đây!"
"Cá tháng Tư vui vẻ, chụt chụt ~(づ ̄3 ̄)"
Cả bọn nói siêu nhanh, chưa kịp để Bạch Tố Hà phản ứng thì đã kéo nhau chạy tán loạn.
Trên đỉnh núi trống trải chỉ còn lại hai người sống là Bạch Tố Hà và Mông Tranh đứng ngơ ngác trong bóng đêm giữa đá trụi cây khô, vẻ mặt kiểu:
Mẹ kiếp, ngu hết thuốc chữa.jpg Sống không còn gì để luyến tiếc.jpg
Bạch Tố Hà vô lực ngồi phịch dưới gốc cây, dở khóc dở cười.
Mông Tranh không nghe thấy cuộc hội thoại vừa rồi, nhưng cảm nhận âm khí xung quanh tiêu tan, lại nhìn vẻ mặt của Bạch Tố Hà, cũng đoán được phần nào chuyện gì vừa xảy ra.
Lũ quỷ này thật là...
Nhưng không phải lúc để tính sổ, dù tháng tư là đầu xuân nhưng ban đêm trên núi sâu vẫn rất lạnh, đi lại một lúc liền tê dại mất cảm giác, đứng lại thì bị gió thổi tới buốt tận xương, Mông Tranh run lập cập.
Lúc này cô lập tức mở ba lô, lôi hết đồ bên trong ra: chiếm phần lớn thể tích ba lô là tấm vải dùng để thu hài cốt, cuộn dây thừng to, bùa, nhang, nến, giấy vàng bạc v.v.
Bởi vì ngọn núi này là núi đá, kèm theo việc bị phong hóa mạnh khiến cho mặt đất toàn đá vụn, không nghỉ ngơi được. Mông Tranh nghĩ một lúc bèn trải tấm vải, dùng dây thừng treo lên cây buộc thành một chiếc võng đơn sơ.
"Bạch tỷ, chị nằm nghỉ trên võng một lúc đi rồi chúng ta về."
Bạch Tố Hà nhìn cô một cái, leo nhiều giờ như vậy đã khiến cô mệt muốn chết nên cũng không từ chối, trực tiếp trèo vào võng nằm.
Vì Mông Tranh lấy nửa tấm vải còn lại phủ lên nên khá kín gió, bên trong ấm lên rõ rệt.
Mông Tranh sắp xếp cho Bạch Tố Hà xong mới xoa xoa bàn tay bị gió thổi tới đông cứng của mình, tiếp tục tìm đồ. Nhưng Bạch Tố Hà vốn ghét phiền phức, lại nghĩ chỉ leo núi thu thập một bộ hài cốt chẳng có gì nguy hiểm, dự định đi mất nửa buổi tới tối sẽ quay về được nên chỉ mang theo một chai nước trong ba lô. Mông Tranh lục lọi bên trong mãi chẳng thấy đồ ăn, sờ qua túi ngoài mới thấy nửa gói bánh quy nhập khẩu mà Bạch Tố Hà đưa hôm qua, vì tiếc không ăn nên giờ lại có ích, cô liền lấy vài cái nhét vào trong võng.
"Bạch tỷ, leo núi mệt như vậy chắc chị đói rồi phải không? Ăn chút bánh lót dạ đỡ đi nhé."
Bạch Tố Hà ló đầu ra dựa theo ánh trắng nhìn thấy gói bánh quy trong tay Mông Tranh, lại đưa mắt nhìn lên khuôn mặt Mông Tranh, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái: "Là bánh tôi đưa em hôm qua?"
"Vâng."
"Em chưa ăn à?"
"Chưa, giờ chị ăn đi."
"Tôi không đói, em ăn đi."
"Hả?"
"Không còn bao nhiêu, em ăn đi." Nói xong lại chui vào võng.
"À, vâng..." Mông Tranh cầm bánh ngây người, thấy Bạch Tố Hà không định nói gì thêm, chỉ có thể nuốt xuống mấy lời khuyên vào trong bụng, đành thôi vậy.
Cô ngồi xếp bằng dưới đất, nhìn chiếc bánh trong tay, đáy lòng nhịn không được mà vui vẻ. Chỉ là mấy miếng bánh nhưng chị ấy đều để lại cho cô, xem ra bề ngoài mạnh miệng nhưng vẫn yêu thương cô.
Ý nghĩ tự huyễn ấy kéo dài đến khi Mông Tranh nhét bánh quy vào trong miệng, khuôn mặt hạnh phúc cắn vào một miếng, biểu cảm trên mặt lập tức cứng đờ.
Cái quái gì thế này!
Chua chua ngọt ngọt, có mùi bạc hà, còn hơi chát — tuyệt đối không phải vị kem bình thường!
Không thể nào! Mới để trong túi nửa ngày sao mà kem hỏng được?
Mông Tranh lôi miếng bánh quy còn lại ra nghiên cứu mãi vẫn không hiểu vì lý do gì.
Quên đi, đây là lòng tốt Bạch Tố Hà cho cô, mùi vị có chút kỳ quái thì cũng không sao hết, có khi lại là loại hương vị nhập khẩu nào đó cũng nên.
Mông Tranh miễn cưỡng nhai một miệng bánh quy, càng nhai càng cảm thấy mùi vị kỳ quái, vất vả lắm mới nuốt được xuống bụng, thực sự nhịn không nổi phải đi uống một ngụm nước lớn.
Nhưng nước rót vào miệng trong lại phun ra là bong bóng.
Rất nhiều, rất nhiều bọt trắng li ti, kèm theo vô số vụn bánh quy ở khóe miệng hai bên của Mông Tranh, thậm chí cả trong lỗ mũi cũng trào ra một đống nhỏ, chỉ cần gió thổi qua là dính cả lên má, trông vô cùng buồn cười.
Dù ngốc thế nào, Mông Tranh cũng biết bánh quy có vấn đề, cũng đoán ra lớp kem có mùi vị lạ trong bánh quy là thứ gì. Cô bất lực quay đầu liếc nhìn chiếc võng đằng sau, phát hiện chiếc võng đang khẽ rung lên, rung rất nhẹ, gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Mông Tranh lại quay đầu, thở dài trong im lặng, cam chịu cúi đầu tiếp tục nhai nốt phần bánh còn lại.
Thôi kệ, chỉ cần chị ấy vui là được.
Bạch Tố Hà dựng tai, trốn trong võng lắng nghe âm thanh "rốp rốp" nhai bánh bên ngoài. Khóe miệng vốn luôn lạnh lùng, căng chặt của cô bất giác khẽ cong lên một chút.
Tiếng nhai không lâu sau liền ngừng lại, Bạch Tố Hà lười biếng cuộn mình trong võng, chờ đợi Mông Tranh nổi giận, oán trách hoặc khóc lóc than phiền. Nhưng ngoài dự đoán của cô, không có gì cả.
Không càu nhàu, không trách móc, tiếng nhai chỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục vang lên, nhỏ nhẹ, kéo dài không dứt, giống như tiếng chuột nhỏ ăn vụng đồ ăn trong đêm.
Qua một lúc lâu, Bạch Tố Hà mới nghe thấy tiếng nói u uất vang lên bên ngoài: "Ăn xong rồi."
"Ngon không?"
". . . . . ."
Bạch Tố Hà lại thò đầu ra khỏi võng lần nữa, nhìn lên trên qua những cành cây khô héo.
Trong núi sâu ít bị ô nhiễm, bầu trời trông trong trẻo, tinh khiết. Ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày nắng đẹp, muôn vàn ánh sao lấp lánh rực rỡ, đính trên tấm màn đêm đen kịt như một bức tranh tuyệt tác của danh gia, khiến lòng người bình yên.
"Cá tháng Tư vui vẻ."
Mông Tranh khẽ mỉm cười, cô lớn lên ở nơi núi sâu hẻo lánh, không hiểu Cá tháng Tư là gì, đối với bầu trời đầy sao này cũng chẳng xa lạ.
Nhưng cô thích bầu không khí yên tĩnh, an lành của khoảnh khắc này — bầu trời đêm ấy, con người ấy — khiến cô nhớ lại chuyện xưa.
Ngàn năm trước, đêm hôm ấy, nàng và cô cùng ngồi trong sân, cũng ngước nhìn trời sao, cùng nhau thề hẹn lời hứa vững bền hơn cả sao trời.
Chẳng ngờ sao trời dễ tàn, người xưa không còn.
Kiếp trước là cô phụ người ấy. Kiếp này, liệu có thể để cô bù đắp lại cho người ấy hay không?