☆ Chương 165
Lam Túy chống cằm lười biếng nằm dài trên bàn, nửa chiếc điện thoại áp vào tai nghe tiếng mẹ mình mắng như súng liên thanh bên kia, cô có thể tưởng tượng mẹ tức giận đến mức nào mới có thể xé toang vẻ ngoài điềm tĩnh tao nhã thường ngày mà chửi người như vậy. Nhưng thế cũng tốt, để bà ấy trút giận còn hơn để mọi thứ tích tụ trong lòng mãi.
"Lam Túy, con rốt cuộc có nghe mẹ nói gì không?!" Sau một tràng chửi bới, lý trí của mẹ Lam có phần quay lại, nghe thấy bên kia yên ắng không một tiếng động, lửa giận vừa dịu xuống lại bùng lên. Nếu không phải vì thu xếp giúp đứa con chết bầm này, bà đã sớm xông đến nhà tổ họ Dung mà tóm cổ Lam Túy đánh một trận rồi.
"Mẹ, con đang nghe mà, mẹ đang nói làm sao con dám chen vào." Lam Túy chỉnh lại điện thoại, ngồi thẳng người, nếu giờ không mắng nữa rồi, thì là lúc để nói chuyện thẳng thắn rồi đây.
"Con—" Mẹ Lam nghẹn họng bởi câu nói của cô, "Con rốt cuộc muốn thế nào? Mẹ chọn cho con bao nhiêu người như vậy, chẳng lẽ không có ai vừa ý con sao? Những người đó có gia thế, có ngoại hình, có học thức, ai mà không hơn cái kẻ chết rồi còn không chịu đi đầu thai như Quân Y Hoàng? Nếu con vẫn không hài lòng, mẹ có thể tiếp tục tìm nữa, trong hàng tỷ người chẳng lẽ không tìm ra nổi một người khiến con vừa ý?!"
"Mẹ biết rõ con muốn gì mà, cần gì phí công vô ích. Con đoán mấy hôm nay trong giới của mẹ chắc đang bàn tán rôm rả về chuyện của con lắm ha."
"Đã biết mà còn làm càn như vậy?"
"Con cố ý đấy."
"......" Đầu dây bên kia im lặng hẳn năm phút, Lam Túy nghe thấy tiếng nước ào ào, đoán mẹ đi hắt nước lạnh cho nguôi giận rồi.
"Lam Túy, nói cho mẹ nghe suy nghĩ của con." Nước lạnh tháng ba quả nhiên rất hiệu quả, giọng mẹ Lam đã trở lại bình thường, so với trước đó tựa như hai người hoàn toàn khác nhau.
"Mẹ, cũng không phải là con không hiểu tính mẹ, nếu con cứ vòng vo kéo dài, nhất định mẹ cũng sẽ không chịu chủ động thẳng thắn, sau đó sẽ tìm cách ngáng chân con trên đường đi tìm hồn phách của Y Hoàng." Lam Túy điềm đạm nói, "Chắc chắn mẹ đang nghĩ, chỉ cần khiến Quân Y Hoàng không thể đầu thai, kéo dài đến khi hồn phi phách tán, sau đó tìm cho con một người đàn ông vừa có địa vị, vừa có mặt mũi, có khí chất, có đẳng cấp, một ngày nào đó con sẽ hồi tâm chuyển ý đúng không?"
Mẹ Lam im lặng, xem như ngầm thừa nhận.
"Vậy nên con phải cắt đứt đường lui của mẹ, cũng phải cắt đường lui của chính mình. Con muốn mẹ hiểu rằng, dù Y Hoàng có biến mất, con cũng sẽ không bao giờ kết hôn với bất kỳ người đàn ông nào khác. Ừm, chắc giờ người ta đều tránh con như tránh tà rồi nhỉ? Tên tuổi Lam Túy này coi như tiêu rồi, nói một cách thẳng thắn thì chuyện này rất đơn giản, chỉ là một câu 'đạp nồi dìm thuyền' mà thôi. Giờ mẹ hẳn cũng đã đủ rõ con yêu Quân Y Hoàng đến mức nào, không phải bốc đồng, không phải nhất thời hứng thú mà là con thật lòng. Ngoài Quân Y Hoàng ra, Lam Túy chẳng cần ai cả."
Còn một câu nữa cô không nói ra: Chỉ khi cắt đứt đường lui, cô mới có thể chứng minh cho Quân Y Hoàng thấy quyết tâm của mình mạnh mẽ đến nhường nào.
Thời gian vốn chẳng còn nhiều, nếu cứ mãi chạy vờn nhau qua lại một cách vô ích thì quá uổng phí rồi.
"Lam Túy, con cần gì phải thế. Nếu chỉ là một người phụ nữ thì thôi đi, mẹ không phải người cổ hủ, nhưng con với cô ấy vốn không thể có kết quả, đánh đổi cả đời con, con thấy đáng không?"
"Tình cảm có thể dùng từ 'đáng' hay 'không đáng' để đo lường sao? Mẹ, năm đó mẹ và bố gặp chuyện ở Trường Bạch Sơn, mẹ khó khăn lắm mới có thể nhặt về một mạng. Trong bốn năm sau đó, mẹ dẫn người Lam gia quay lại đó sáu lần, tổn thất một nửa nhân lực, bản thân mẹ cũng mấy lần suýt không ra được, chỉ vì để tìm xác bố con. Mẹ thấy có đáng không?"
"...... Cái tính bướng bỉnh chết tiệt này, thật đúng là y như mẹ. Tùy con đấy! Chuyện con đi tìm hồn phách Quân Y Hoàng, mẹ sẽ không can thiệp nữa, nhưng mẹ có vài điều kiện. Thứ nhất, không được dùng người hay tài lực của Lam gia, không cần mẹ nói, con cũng biết tình hình hiện tại rồi. Dù mẹ có lấy Du gia ra để che chắn, nhưng tai mắt trong giới nhiều lắm, con đụng đến cả một ngôi mộ công chúa Bắc Yến lớn như vậy, không thể giấu được. Bọn họ sẽ không tin con vào đó một vòng rồi mà không mang gì ra, đám người đỏ mắt nhìn con với Lam gia nhiều lắm. Giờ Lam gia như đứng trước đầu sóng ngọn gió, có người dòm ngó, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng sẽ bị ngửi thấy mùi, kẻ không với tới Lam gia thì sẽ mượn dao giết người—chiêu này từ xưa đến nay luôn hữu hiệu."
Lam Túy dù biết nhà họ Lam đang gặp khó khăn, nhưng không ngờ lại đến mức này, ngực không khỏi thấy nặng nề, thấp giọng nói: "Mẹ, con xin lỗi."
"Được rồi, Lam gia từng trải qua những ngày còn khó khăn hơn thế, có mẹ ở đây sẽ không sao cả. Thứ hai, dù trong khoảng thời gian này mẹ đều tìm người ngoài giới cho con, nhưng giờ con đã khiến tên tuổi mình vang dội ầm ĩ tới như vậy, một truyền mười mà mười truyền trăm, người trong giới thế nào cũng biết. Nhà họ Dung dù có lợi hại nhưng cũng chỉ tránh được những âm hiểm ngoài mặt, khó tránh được những trò ném đá giấu tay. Con phải rời khỏi tổ trạch của nhà họ Dung càng sớm càng tốt."
"Vâng."
"Thứ ba, Tiểu Tú—phải sống mà trở về."
"Mẹ..." Lam Túy nghe vậy mắt đỏ hoe, nghẹn ngào: "Con nhất định sẽ trở về!"
"Thôi, vậy là được rồi." Mẹ cô chưa bao giờ là người dài dòng, nói xong liền cúp máy. Trước khi điện thoại ngắt, Lam Túy còn nghe loáng thoáng bên kia có câu: "Nếu có cơ hội, mẹ thật muốn tận mắt xem cái người tên Quân Y Hoàng đó là ai mà lại có thể khiến Lam Túy nhà này say mê tới bực này." Rõ ràng là lời tự nói, không có ý chờ cô đáp lại, giọng nói chứa đầy sự bất bình cùng bất lực.
Lam Túy cười khổ, xem ra những người mẹ trên đời đều cảm thấy con gái mình là nhất, chẳng ai sánh bằng.
Lại ngồi trong phòng thêm một lúc để ổn định cảm xúc, tính toán bước tiếp theo, rồi cô mới mở cửa ra ngoài chuẩn bị thu dọn đồ đạc, sau đó đi tìm Tổ Bá mượn xe. Thực ra Lam Túy không muốn lái xe, từ khi hỏng một mắt thì dù sinh hoạt thường ngày không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng tầm nhìn bị giới hạn, độ nguy hiểm khi lái xe tăng lên rõ rệt. Nhưng ngoài lái xe ra, cô cũng chẳng còn cách nào khác, cô chưa đủ thần thông quảng đại để đưa Quân Y Hoàng đi máy bay tàu hỏa mà không bị phát hiện.
Nếu đã chỉ có thể tự lái xe, chi bằng nhân lúc Dung Thập Tam chưa có tin tức gì thì đưa Y Hoàng đi Tây Tạng du lịch tự lái? Cả đời Y Hoàng bị giam cầm trong hậu cung, kiếp này dù đã theo cô đi khắp nơi, nhưng dưới dạng "búp bê giấy" bị nhét trong túi, trong mộ tối đen như mực cũng không thể đi chỗ nào khác. Giờ cuối cùng cũng có thân thể, dù vẫn không thể thấy ánh sáng mạnh, sợ nóng, nhưng vẫn có thể tránh trong bóng tối ngắm nhìn non xanh nước biếc, cũng xem như không uổng mấy năm trên dương thế.
Lam Túy đắc ý tính toán, hào hứng bước ra ngoài định nói với Tổ Bá chuyện dọn đi, đi qua hành lang bên ngoài, vừa vào góc rẽ đã bất ngờ thấy Quân Y Hoàng ôm cổ cầm ngẩn người đứng bên hành lang.
"Y Hoàng?" Có lẽ do bị nhốt trong mộ lâu quá, giờ Quân Y Hoàng rất ghét ở trong nhà, ban ngày thường ở dưới lầu hoặc lang thang giữa các khu nhà. Lam Túy định tối mới nói cho nàng biết kế hoạch, không ngờ lại gặp ngay ở hành lang.
"Ừm." Quân Y Hoàng gật đầu, ánh mắt vẫn dán vào cảnh dưới lầu, như thể đó là phong cảnh đẹp nhất trần gian.
Quân Y Hoàng thường ngẩn người như vậy, Lam Túy cũng quen rồi. Thấy biểu cảm nàng không có gì lạ, lại đang gấp gáp sắp xếp hành trình, còn phải gọi người nhà gửi giấy tờ, Lam Túy cũng không nói thêm, đi thẳng về phía cầu thang.
"Lam Túy."
Vừa bước chân xuống bậc thang đầu tiên, Lam Túy nghe thấy tiếng nàng gọi.
"Hả?"
"Nàng có biết sau tai phải của nàng có một vết đỏ không?"
Lam Túy theo phản xạ đưa tay sờ phía sau tai phải, chỗ đó cô không nhìn thấy, nhưng đúng là có một vết bớt đỏ nhỏ bằng hạt gạo, hồi nhỏ không hiểu còn từng cào ra máu, bị mẹ mắng cho một trận.
"Có a." Giờ cô đã biết, vết bớt đỏ đó chính là dấu hiệu định tình mà Quân Y Hoàng từng nhắc tới, là chuyện nàng và Tô Linh Vũ cùng nhau ước định ở kiếp trước
"Đó là chữ 'Hoàng', chính là chữ 'Hoàng' theo kiểu triện. Của ta ở sau tai trái, là chữ 'Linh'."
Lam Túy bĩu môi không đáp, trong lòng lại xoắn xuýt lên.
Tô Linh Vũ, lại là Tô Linh Vũ!
"Giữa biển người mênh mông, cũng không biết có tìm được không." Quân Y Hoàng vẫn thế, không nhìn sang, giọng điệu nhàn nhạt như đang nói chuyện không liên quan, "Cứ thử một lần xem.!
"Ừm." Lam Túy đáp bâng quơ, rồi sững lại, "Hả?"
Bước chân định đi xuống bị thu lại, Lam Túy chạy vụt lại bên cạnh Quân Y Hoàng, nhìn nàng chằm chằm, giọng run đến mức chính cô cũng không nhận ra: "Y Hoàng, lời này... là có ý gì?"
"Là nàng nói: cầu kiếp này, cũng cầu kiếp sau. Lam Túy, nàng hối hận sao?" Quân Y Hoàng quay đầu, nhìn thẳng vào mắt cô.
"Ta... sao ta lại hối hận... Cầu kiếp này, cũng cầu kiếp sau, đời đời kiếp kiếp, dù có phải đi đến chân trời góc bể, ta cũng sẽ tìm được nàng!" Suy đoán được xác nhận, ước nguyện thành sự thật, Lam Túy nhìn vào đôi mắt trong trẻo dịu dàng kia, chỉ cảm thấy như đang nằm mơ.
Y Hoàng cuối cùng cũng buông bỏ quá khứ, cuối cùng cũng mở lòng! Nàng hỏi là hỏi Lam Túy, không phải Tô Linh Vũ! Ánh mắt nàng phản chiếu là Lam Túy, không phải ai khác!
Lớp ngăn cách vô hình nặng nề kia trong một câu đã tan thành mây khói. Nếu đây là giấc mơ, thì cô nguyện mãi mãi không tỉnh!
Quân Y Hoàng đưa tay chạm vào mắt phải bị nàng phá hủy, vuốt nhẹ từng vết sẹo do nàng gây ra, lướt qua gò má đến chiếc cằm kiêu hãnh, cúi đầu khẽ nhắm mắt, chóp mũi nhẹ nhàng cọ lên làn da ấm áp gần sát bên.
Nếu có thân thể, nếu có thể như người bình thường, nếu có thể ôm cô vào lòng, nếu có thể hoạn nạn có nhau, nếu có thể cùng nhau đi đến cuối đời... thì tốt biết bao?
"Vậy nên con phải cắt đứt đường lui của mẹ, cũng phải cắt đường lui của chính mình. Con muốn mẹ hiểu rằng... Giờ mẹ hẳn cũng đã đủ rõ con yêu Quân Y Hoàng đến mức nào, không phải bốc đồng, không phải nhất thời hứng thú mà là con thật lòng. Ngoài Quân Y Hoàng ra, Lam Túy chẳng cần ai cả."
Những lời ấy còn văng vẳng bên tai, Quân Y Hoàng tự hỏi mình có đức hạnh gì, phúc phận gì, mà được người ta yêu sâu đậm đến vậy?
"Nguyện được một lòng người, bạc đầu không chia lìa." Quân Y Hoàng khẽ thì thầm, nhưng nửa sau câu lại không thể thốt ra.
Một lòng người đã có, bạc đầu... e rằng không thể chờ.