Thiên Nữ

Chương 1: 1



"Vương phi, ả Thiên nữ đó dù có bản lĩnh thông thiên thì cũng xuất thân hèn kém, sao dám để ngài đợi?"

 

"Im miệng."

 

Thành Vương phi Hứa Chi ngồi dưới đài quan sát tinh tú, nhàn nhã phẩm trà, nhưng ánh mắt không kìm được cứ liếc nhìn lên đài đã bộc lộ sự lo lắng bất an của nàng.

 

"Quốc sư đã nói, Thiên nữ là Kim tinh chuyển thế, đôi mắt có thể nhìn thấu sinh tử mệnh cách của người, có thể xem quẻ tránh họa, ngươi hiểu cái gì?"

 

Nha hoàn bên cạnh nàng không dám mở miệng nữa. Lại qua nửa nén hương, ta từ trên đài bước xuống.

 

Sau khi viết ra từng hiện tượng thiên văn hôm nay rồi đưa cho thị nữ Trầm Hương, ta mới ngồi xuống đối diện Hứa Chi.

 

Hứa Chi bây giờ còn chưa đến ba mươi, mày ngài diễm lệ, có thể nói là tuyệt sắc, chỉ là trên mặt đầy vẻ sầu lo.

 

"Tâm sự của Vương phi, gấp cũng không được."

 

Hứa Chi liếc nhìn nha hoàn, có chút kinh ngạc: "Thiên nữ biết ta muốn hỏi cái gì sao? Là chuyện con cái phải không?"

 

Mọi người đều biết Thành Vương và Thành Vương phi kính nhau như khách, ân ái vô cùng, trong phủ không có trắc thất thông phòng nào khác. Đáng tiếc là kết hôn bảy năm vẫn không có con nối dõi.

 

Thái hậu và Bệ hạ thường xuyên hỏi thăm, hôm qua Trung thu, Bệ hạ sau khi uống rượu thậm chí còn nói muốn ban thưởng cho Thành Vương mấy mỹ thiếp để nối dõi tông đường.

 

Điều này khiến Hứa Chi như lâm đại địch. Cho nên nàng đã tìm đến ta. Thiên nữ Tô Phất Y.

 

Mệnh không có con nối dõi thì sao, ta không chỉ có thể xem mệnh, còn có thể cải mệnh.

 

"Ngài xem, ta phải làm sao?"

 

Hứa Chi vô cùng khẩn thiết.

 

“Phía Đông Nam kinh thành, tìm một nữ nhâni sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày với ngài, người đó có nốt ruồi son giữa trán, là mệnh nhiều con nhiều phúc. Ngài tìm cách đưa nàng ấy về bên cạnh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nói xong, ta cầm bút chấm chu sa, lại cắn đầu ngón tay trộn vào viết hai lá bùa bỏ vào túi gấm.

 

"Hai cái túi gấm này, ngài và nàng ấy mỗi người đeo một cái. Ta lại cho ngài một phương thuốc, ngài mỗi ngày uống một lần. Bốn mươi chín ngày sau, có thể đổi mệnh con cháu."

 

Hứa Chi nghe xong thần sắc kích động, hai tay run rẩy nhận lấy lá bùa. Nàng liếc mắt ra hiệu cho nha hoàn, người kia vội bưng lên một chiếc hộp.

 

Một hộp vàng đầy ắp.

 

Ta cười: "Vương phi khách sáo rồi, chuyện hôm nay Vương phi đến đây, tuyệt đối không có người khác biết."

 

Nàng gật đầu, khóe miệng thoáng qua một tia khinh thường. Thiên nữ thì sao, chẳng phải vẫn ham mê vàng bạc tục vật.

 

Ta biết nàng nghĩ như vậy.

 

Sau khi ta cất vàng xong, thị nữ Trầm Hương trở về, nàng ấy liếc nhìn bát tự Hứa Chi để lại, thuận miệng nói: "Ủa? Đây là bát tự của ai vậy, mệnh tốt ghê."

 

Ta lạnh lùng nhìn bát tự kia, thú vị nói: "Vậy sao? Ta thấy... đây là mệnh yểu vong."

 

Trầm Hương lại nghiên cứu kỹ một hồi, không nhìn ra gì liền quay sang chăm sóc mấy chậu lan ta nuôi.

 

“Lạ thật, mấy ngày trước chậu lan này gần c.h.ế.t rồi, được cô chăm sóc hai ngày mà sống lại được, Tô tỷ tỷ quả nhiên là thần tiên chuyển thế."

 

Ta chỉ cười không nói.

 

Các vị quan lớn quyền quý đều mong đợi thế gian này có thần linh phù hộ, nhưng bọn họ không biết rằng, ta người mà họ coi là thần tiên chuyển thế, tám năm trước lại là con kiến dưới chân bọn họ.

 

Ta có thể cứu sống chậu lan sắp c.h.ế.t này cũng không phải là kỳ tích. Mà là vì ta có một người phụ thân tinh thông chăm sóc hoa cỏ.

 

Phụ thân ta cực kỳ yêu hoa cỏ, những loài hoa khó nuôi đến mấy vào tay ông cũng có thể sinh trưởng tươi tốt.

 

Ông thuê một mảnh vườn hoa ở ngoại ô kinh thành, ngày thường chuyên trồng hoa cỏ, cung cấp cho các nhà giàu có trong kinh thành.