Cũng có người nghe nói đến khả năng của phụ thân ta, đưa những chậu hoa quý bị bệnh đến nhờ phụ thân ta chữa trị.
Mẫu thân ta thì dựng một sạp hàng trước vườn hoa, bán trà hoa đã phơi khô. Bốn người chúng ta sống bằng nghề trồng hoa bán hoa. Tuy không giàu có, nhưng cũng có cơm ăn áo mặc.
Cho đến một ngày có người đưa đến một đơn đặt hàng lớn. Thiên kim nhà Thượng thư Hộ bộ Hứa Chi nhờ phụ thân ta đưa mấy chậu kim ti lan đắt tiền đến Thành Vương phủ.
Khi đó, ta đang ngồi dưới gốc cây đan giỏ hoa, nghe thấy mấy bà cô người làm nhà họ đang tán gẫu trong vườn hoa.
Biết được Bệ hạ ban hôn cho Thành Vương, vị Vương phi tương lai chính là Hứa Chi.
Nhưng Thành Vương vốn quen với phong lưu tự do, không muốn thành thân, đương nhiên cũng không thích vị Vương phi tương lai này.
Hứa Chi trăm phương ngàn kế lấy lòng, đặc biệt dò hỏi sở thích của Thành Vương, hoặc là mặc màu áo hắn thích, hoặc là học điệu múa Lục Yêu dân gian hắn yêu nhất.
Mấy ngày trước nghe nói Thành Vương thích lan hoa, liền tìm đến nhà ta. Nhưng vấn đề là, Thành Vương cực kỳ chán ghét sự lấy lòng của Hứa Chi.
Đây là hôn sự do vua ban, trên mặt hắn không thể có bất kỳ bất mãn nào, cho nên chỉ có thể trút giận lên người hầu.
Phàm là người Hứa Chi phái đến Vương phủ, bất kể là người giao hàng hay người đưa thiệp, đều sẽ bị hắn tìm cớ đánh một trận rồi đuổi ra ngoài.
Nhẹ thì mặt mũi bầm dập, nặng thì cụt tay gãy chân. Ta sợ phụ thân đi cũng sẽ gặp kết cục này, vội vàng ra vườn hoa tìm ông.
Nhưng phụ thân nghe xong, trầm ngâm một lát, chỉ vỗ vỗ tay ta an ủi: "Không sao đâu, phụ thân chạy nhanh lắm, vị Vương gia kia nếu thật sự đánh ta, ta không cần tiền thưởng cũng quay đầu chạy ngay."
Ta vẫn không yên tâm, buổi tối trằn trọc khó ngủ còn định đi khuyên ngăn phụ thân. Lại nghe thấy phụ mẫu nói chuyện ở trước cửa phòng.
Mẫu thân cũng đang khuyên phụ thân đừng nhận đơn hàng này nữa. Nhưng phụ thân nói, tiền thưởng Hứa Chi đưa không ít, ta tuổi ngày càng lớn, cần gả đi, phải chuẩn bị của hồi môn cho ta.
Ta rất muốn nói rằng ta không gả, nhưng ta biết tính khí của phụ thân, chuyện ông đã quyết định chắc chắn sẽ làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thế là ngày phụ thân đi Vương phủ đưa hoa, ta lén lút đi theo. Ta nghĩ rằng, nhỡ đâu nghe thấy có người đánh phụ thân ta, ta phải xông vào liều mạng.
Ta ngồi xổm ở cửa sau chờ mãi, chờ đến khi phụ thân ta hớn hở đi ra. Ông nhìn thấy ta ngẩn người, cũng không kịp hỏi ta sao lại ở đây, mà từ trong lòng lấy ra một gói giấy, chưa mở ra đã ngửi thấy mùi bánh ngọt ngào.
"Xảo nhi, con xem, phụ thân con vận may tốt lắm đấy, Thành Vương không chỉ không đánh ta, còn thưởng cho ta bánh ngọt, loại bánh này quý giá lắm, cả đời chúng ta chưa chắc đã được ăn. Vừa hay, mẫu thân con một miếng, đệ đệ con một miếng, con một miếng."
Ta nhìn mà chảy nước miếng. Phụ thân bảo ta cùng về nhà, ta đột nhiên nhớ ra giỏ hoa bán còn để ở chợ, liền bảo ông về trước.
Ta quay lại lấy giỏ, không ngờ gặp phải Đại Lý Tự bắt phạm nhân quan trọng, cả khu chợ bị lật tung.
Ta cầm cái giỏ bị giẫm bẹp, theo sau bà thím bán rau đi tìm Đại Lý Tự đòi công đạo, đến tận tối mịt mới về được.
Vừa nghĩ đến việc phụ thân đã để bánh ngọt cho ta, ta vô thức tăng nhanh bước chân.
Ngay khi cách nhà trăm mét, ta thấy hướng đó lửa ngút trời. Một tiếng ong ong vang lên, đầu óc ta trở nên trống rỗng. Toàn thân cứng đờ lạnh lẽo, ta loạng choạng chạy về nhà.
Vườn hoa xanh tươi mơn mởn đã biến thành biển lửa. Thi thể mẫu thân và đệ đệ nằm trong biển lửa. Còn phị thân bị một người áo đen giẫm dưới chân, toàn thân đầy vết dao.
Họ khinh thường nói: "Thứ dân hèn hạ cũng dám ăn bánh ngọt do Vương phi tự tay làm, c.h.ế.t không đáng tiếc."
Nha hoàn bên cạnh mấy ngày trước còn đến nhà ta cười nói khen hoa phụ thân ta trồng đẹp. Lúc này lại bịt mũi vẻ mặt ghê tởm.
"Còn không nhanh lên, về còn phải mua lụa cho tiểu thư."
Người đó giơ đao lên, chỉ một nhát đã c.h.é.m đầu phụ thân, ném vào biển lửa. Mắt ta nứt ra, muốn xông lên, lại bị người ta giữ chặt.