Thiên Nữ

Chương 11



Hoàng thượng cười khẩy: "Hay là rượu vào lời thật? Trẫm vốn đã thấy lạ, một nữ nhân ngu muội như Hứa Chi, sao dám cả gan hành thích trẫm, xem ra là bị ngươi lợi dụng rồi."

 

Thành Vương còn muốn chống chế, nhưng nhìn thấy đám đại thần đi theo phía sau, ai nấy đều đã nghe thấy những lời đại nghịch bất đạo của hắn.

 

Hắn biết, mọi chuyện kết thúc rồi.

 

Hoàng thượng phất tay áo, giận dữ bỏ đi.

 

Thành Vương lúc này mới sực nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn lại, Tần Liễu đã biến mất tăm hơi.

 

Lúc bị cấm quân áp giải đi, hắn ta vẫn không thể hiểu nổi. Sao mọi chuyện lại thành ra thế này...

 

Mấy tháng trước, hắn ta vẫn còn là một vương gia quyền cao chức trọng. Sao giờ đây lại lâm vào cảnh nhà tan cửa nát?

 

Thực ra, nếu muốn báo thù, ta chẳng cần tốn nhiều công sức đến thế. Với bản lĩnh của Giang Nhai, ta thừa sức trà trộn vào Thành Vương phủ, hạ độc cả bọn chúng.

 

Nhưng ta không muốn chúng c.h.ế.t dễ dàng như vậy. Hay thậm chí là c.h.ế.t một cách cao sang, sau khi c.h.ế.t còn được chôn cất linh đình.

 

Ta muốn chúng thân bại danh liệt, bị người đời phỉ nhổ. Muốn mọi tội ác mà chúng gây ra đều phơi bày ra ánh sáng, cho thiên hạ thấy bộ mặt thối rữa ẩn sau vẻ ngoài hào nhoáng của chúng.

 

Hoàng thượng không muốn tự tay g.i.ế.c hại đệ đệ, để khỏi mang tiếng xấu. Thế là ngài quyết định đày Thành Vương ra biên ải.

 

Từ kinh thành đến Thục địa, hắn ta phải mang xiềng xích, không được nghỉ ngơi. Thành Vương chắc chắn sẽ kiệt sức mà c.h.ế.t trên đường.

 

Nhưng cái c.h.ế.t này vẫn còn quá nhẹ nhàng cho hắn ta.

 

Tần Liễu nhìn theo bóng lưng Thành Vương rời khỏi kinh thành, trong mắt ngập tràn hận thù: "Mối thù này, ta muốn tự tay báo đáp."

 

Ta sai Giang Nhai đi giúp nàng. Năm ngày sau, Giang Nhai trở về một mình.

 

Hắn ta đến trà lâu tìm ta, nói rằng Tần Liễu đã báo thù xong, không muốn quay về kinh thành nữa.

 

Tần Liễu để lại cho ta một phong thư, viết rằng: "Tô tỷ tỷ, sắp có tuyết rơi rồi, muội muốn đưa tỷ tỷ đến một nơi ấm áp, tỷ ấy rất sợ lạnh. Tỷ từng nói với muội, báo thù xong thì đừng để bản thân chìm đắm trong hận thù nữa, muội đã nghe lời tỷ. Tỷ tỷ đã dạy muội thêu thùa, tuy tay nghề của muội không bằng tỷ ấy, nhưng cũng đủ để tự nuôi sống bản thân. Tỷ ấy trên trời thấy muội sống tốt, chắc cũng sẽ vui lòng. Xin từ biệt tại đây, thiên hạ rộng lớn, ắt sẽ có ngày trùng phùng. Tô tỷ tỷ, đa tạ tỷ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Giang Nhai bên tai ta luyên thuyên không ngừng: "Đồ nhi, con có biết cô nương kia đã báo thù thế nào không?"

 

Thấy ta không để ý, hắn ta tự mình nói tiếp: "Nàng ta cho tên khốn đó uống xuân dược, rồi nhốt hắn ta cùng mấy con lợn nái bị bỏ đói nhiều ngày. Khi thuốc phát tác, hắn ta đau đớn không chịu nổi, chỉ có thể giao hoan với lũ lợn kia, cuối cùng còn bị chúng cắn xé."

 

Nói đoạn, hắn ta lắc đầu liên tục.

 

"Thật là..."

 

Ta tiếp lời: "Tàn nhẫn quá."

 

"Đúng vậy."

 

"Lợn làm gì nên tội?"

 

Giang Nhai bật cười: "Về độ độc ác thì con vẫn là nhất."

 

Hắn hỏi: "Tần Liễu báo thù xong cũng chẳng còn vướng bận gì, còn con, ta đoán con cũng không muốn ở lại đây. Số tiền con kiếm được trong thời gian qua cũng đủ cho con sống sung túc cả đời rồi, muốn đi không? Vi sư giúp con lên kế hoạch giả chết."

 

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi ngược lại: "Còn sư phụ thì sao?"

 

Hắn ta khựng lại một chút.

 

"Sư phụ từ đầu đã không định rời khỏi kinh thành rồi đúng không, giờ lại vội vàng muốn con đi như vậy, sao? Sợ con phá hỏng kế hoạch báo thù của sư phụ?"

 

Giang Nhai im lặng, cũng không còn vẻ mặt cợt nhả như thường lệ. Hắn ta nhìn ta, ánh mắt trầm ngâm: "Con biết gì?"

"Khi con giải mộng cho hoàng thượng, hắn ta nói thường mơ thấy bạn tốt đã mất từ nhiều năm trước về đòi mạng. Sau đó con đã tra cứu, mười năm trước, hắn ta lấy tội danh mưu phản để diệt trừ cả nhà bạn thân chí cốt, Hộ Quốc Tướng quân. Vị tướng quân kia họ Giang, người con trai út tên là Giang Ấn Nguyệt, khi đó đã mất tích không rõ tung tích."

 

Ta thong thả rót thêm trà cho Giang Nhai: "Sư phụ, mối thù này khó báo lắm đó. Có cần người giúp không? Con là thiên nữ đó, lợi hại lắm."

 

"Báo đáp cũng không cần gì nhiều, chỉ cần mời ta uống một chén trà đắt nhất ở lầu này là được."

 

Hắn ta im lặng nhìn ta chằm chằm vài giây. Rồi đột nhiên cúi đầu cười khẽ, sau đó phá lên cười lớn.

 

Người đi đường bên dưới đều khó hiểu ngước nhìn hắn. Nhưng Giang Nhai cười thỏa thuê, rồi vung tay lên, lớn tiếng nói: "Tiểu nhị, mang trà lên!"