Hoàng thượng trợn tròn mắt. Điều này có nghĩa là... có kẻ muốn mưu phản. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là một giấc mơ, không thể nói lên điều gì.
Chẳng mấy chốc đã đến Tết Trung thu, hoàng thượng vẫn như mọi năm, dẫn theo bá quan văn võ lên lầu Quan Tinh ngắm trăng.
Trăng năm nay đặc biệt tròn và sáng, soi rõ từng con phố trong kinh thành. Vốn dĩ hoàng thượng nghe quần thần tấu những lời hay ý đẹp về sự thịnh trị của triều đình, lòng rất vui vẻ, đang định hồi cung thì liếc mắt nhìn xa xa, đồng tử bỗng co rút lại.
"Đó là phủ đệ của ai?"
Hắn đột ngột chỉ tay về hướng nam. Mọi người khó hiểu nhìn theo. Chỉ thấy một tòa phủ đệ chiếm diện tích rộng lớn, vô cùng xa hoa, nhưng bố cục của nó, nhìn từ trên cao xuống, lại giống như một thanh kiếm sắc nhọn, mũi kiếm chĩa thẳng vào hoàng cung.
Ta cất tiếng giữa đám đông: "Bẩm bệ hạ, đó hình như là phủ của Thành Vương."
"Thành Vương..."
Hoàng thượng thần sắc phức tạp. Ngài hơi nhíu mày nhìn về phía đó hỏi: "Thành Vương đâu?"
Các quan đại thần nhìn nhau, đến khi có người biết chuyện tiến lên bẩm báo: "Thành Vương mọi năm cũng ít khi lên lầu Quan Tinh, hôm nay... hình như ngài ấy đi du hồ ạ."
Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng: "Trung thu vốn là ngày đoàn viên, nếu hắn không muốn đến gặp trẫm, vậy trẫm sẽ đích thân đến tìm vị đệ đệ này."
Các đại thần không hiểu sao hoàng thượng lại đột nhiên muốn đi tìm Thành Vương. Nhưng lời của thiên tử, dù có là hang hùm miệng sói cũng phải theo.
Thế là một đám người vội vàng thay thường phục rồi kéo nhau rời khỏi lầu Quan Tinh.
Lúc này đây. Thành Vương đang ôm Tần Liễu say khướt ở mũi thuyền, thuyền đã cập bến nhưng hắn ta vẫn không chịu lên bờ.
Hắn ta nâng cằm Tần Liễu, ánh mắt si mê: "Không còn Hứa thị, bổn vương không còn ai quản thúc, thật là tự do thoải mái!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tần Liễu lại đút cho hắn ta một chén rượu. Rồi nàng ta tựa vào lòng hắn ta, dịu dàng nói: "Tần Liễu chỉ mong được ở bên cạnh vương gia."
"Mỹ nhân, ngay từ lần đầu gặp nàng, ta đã cảm thấy quen thuộc như thể đã từng gặp, chắc chắn kiếp trước chúng ta là một đôi tiên đồng ngọc nữ, kiếp này mới có thể gặp lại, nối lại duyên xưa."
Tần Liễu cười khẩy. Thành Vương cảm thấy nàng quen thuộc, chỉ vì nàng có năm phần giống với người tỷ tỷ quá cố của mình.
Hắn ta hoàn toàn không nhớ gì về người con gái vô tội đã c.h.ế.t thảm kia.
Thật đáng chết!
"Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ phong nàng làm trắc phi."
"Nhưng thiếp chỉ là một dân nữ bình thường, sao dám mơ tưởng đến vị trí trắc phi cao quý?"
"Bổn vương cưới trắc phi, ai dám hó hé nửa lời?"
"Vương gia đối tốt với Liễu Nhi như vậy, Liễu Nhi cảm kích vô cùng, nhưng thiếp không muốn khiến vương gia khó xử. Bệ hạ... chắc chắn sẽ chọn cho ngài một tiểu thư danh giá làm chính phi, làm sao có thể để thiếp tiến cung trước được?"
Những lời nói ẩn nhẫn mà đầy ấm ức của Tần Liễu khiến Thành Vương đau lòng vô cùng.
Hắn ta nhíu mày, bất mãn nói: "Con nhỏ Hứa Thị đó là do hắn ta ép ta cưới, cuối cùng còn bị hắn ta g.i.ế.c hại. Hắn ta là hoàng đế thì có quyền chi phối cuộc đời ta sao? Mỹ nhân à, nàng không biết đó thôi, năm xưa khi phụ hoàng còn sống, ta mới là đứa con trai được người yêu quý nhất. Khi tiên hoàng băng hà, ta và mấy huynh đệ khác đều đang đi rèn luyện ở bên ngoài, chỉ có hoàng huynh ở kinh thành. Cái bản di chiếu truyền ngôi kia, ai mà biết thật giả thế nào. Lúc đó, nếu ta quyết tâm làm rõ trắng đen, chưa chắc người ngồi trên ngai vàng là hắn ta đâu. Thiên hạ này, nói là ta nhường cho hắn ta cũng chẳng sai."
“Hỗn trướng!"
Một tiếng quát lớn khiến Thành Vương tỉnh rượu phân nửa. Hoàng thượng đứng trên bờ từ nãy đến giờ, mắt đỏ ngầu, tức giận đến lồng n.g.ự.c phập phồng.
"Đệ đệ tốt của trẫm, thì ra lâu nay luôn nghĩ như vậy!"
Thành Vương sợ đến tè ra quần, hắn ta đẩy Tần Liễu sang một bên, quỳ rạp xuống ôm lấy chân hoàng thượng: "Hoàng huynh! Là đệ say rồi! Đệ lỡ lời, toàn là nói nhảm lúc say thôi!"