"Ta thấy vị cô nương đây cũng có tướng mạo phúc hậu đấy chứ."
"Thật sao ạ?"
Mặt mày Xuân Đào rạng rỡ hẳn lên.
Ta thuận miệng nói một câu: "Trán cô đầy đặn, cằm tròn trịa, sau này có thể gả vào gia phu quyền quý, dòng dõi cao sang, tiếc là không có số làm chính thê. Nếu có cơ duyên..."
Ta liếc nhìn Hứa Chi, rồi ngập ngừng: "Ta lỡ lời rồi. Vương phi đừng để bụng."
Vừa rồi Xuân Đào còn đang mừng thầm, nghe xong câu này của ta, mặt liền tái mét.
Nàng ta "bịch" một tiếng quỳ xuống: "Vương phi, nô tỳ tuyệt đối không có ý đó đâu ạ!"
Hứa Chi cười khẩy: "Ta cứ thắc mắc sao ngươi lại dè chừng con Tần Liễu kia hơn cả ta, hóa ra là nó chắn đường của ngươi."
"Oan ức quá, Vương phi ơi!"
Xuân Đào quỳ rạp xuống ôm chân Hứa Chi, nhưng bị nàng ta đá văng ra: "Đừng có làm trò cười cho đám dân đen ngoài kia xem. Về phủ ta sẽ tính sổ với ngươi."
Ngày hôm sau, người ta thấy một xác c.h.ế.t được khiêng ra từ cửa sau phủ Vương gia.
Xác nàng ta bị cuốn trong chiếc chiếu rơm, vứt ra bãi tha ma. Nàng nha hoàn đã theo hầu Hứa Chi mười mấy năm bị thay thế bằng một nha hoàn xinh đẹp.
Lúc này, nàng mỹ nữ ấy đang ngồi đối diện ta: "Thành Vương đột ngột đổi loại hương xông, Hứa Chi là người kề cận gối chăn, dĩ nhiên sẽ nhận ra. Đúng lúc đó, nàng ta lại ngửi thấy mùi hương giống hệt trên người Xuân Đào. Mầm mống nghi ngờ vốn đã nảy sinh, cộng thêm những lời cô nói hôm nọ. Với tính cách ghen tuông của Hứa Chi, sao có thể dung thứ cho nàng ta được nữa."
Ta mỉm cười: "Cô làm việc chu toàn lắm, cảm ơn."
Tần Liễu rót cho ta một chén trà: "Có chung kẻ thù, chính là bạn bè."
Sau khi rời khỏi kinh thành, ta theo sư phụ học hành, không lúc nào nguôi ngoai mối thù diệt tộc. Cứ hai năm ta lại về kinh thành một lần, để dò la tình hình triều chính và vương phủ.
Ta gặp Tần Liễu hai năm về trước. Thành Vương cùng Hứa Chi đi du ngoạn trên hồ, Tần Liễu cầm d.a.o nấp sẵn trên con đường chắc chắn họ sẽ đi qua. Một khi nàng xông ra, chỉ có đường chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta ngăn tay nàng lại, giống như sư phụ đã cứu ta năm xưa, cho nàng một con đường sống khác.
Tỷ tỷ Tần Liễu là một tú nương nổi tiếng ở phường thêu Tây nhai, nhưng vì nhan sắc xinh đẹp mà bị Thành Vương để ý.
Hắn thường xuyên lui tới phường thêu để tiếp cận nàng, muốn cưới làm thiếp. Tỷ tỷ Tần Liễu không chịu nổi sự quấy nhiễu, đành phải bỏ việc để trốn tránh.
Nào ngờ, nàng tránh được nam nhân trêu hoa ghẹo nguyệt, lại chẳng thoát khỏi nữ nhân ghen tuông đố kỵ.
Hứa Chi biết chuyện Tần tỷ tỷ, lửa ghen bừng bừng, lúc Tần tỷ tỷ đem đồ thêu đi đã sai người bắt nàng, làm nhục thanh bạch, còn lột truồng quẳng ra đường lớn, rêu rao nàng lăng loàn tư thông.
Hứa Chi muốn dằn mặt Thành Vương, sau này hắn có ưng cô nào, cô đó cũng chung số phận.
Thành Vương phán một câu xanh rờn: “Tại nó quyến rũ ta.”
Đổ hết tội lỗi lên đầu nữ nhân vô tội. Rồi ba hoa vài lời ngon ngọt dỗ dành Hứa Chi, hai người lại làm đôi phu thê ân ái.
Ta hơn ai hết hiểu được nỗi hận ngút trời của Tần Liễu. Vậy thì thử xem sao, xem lũ sâu kiến hèn mọn này có cắn được đầu bọn cao quý không.
“Xuân Đào chỉ là khởi đầu, kẻ kế tiếp, là ả ta.”
Ta nhìn xuống lầu trà, một đứa bé mập mạp giàu sang đang khóc lóc đòi ăn kẹo hồ lô, Hứa Chi thân là Thành Vương phi lại đang ngồi dỗ dành.
Cũng vì Hứa Chi mải mê với đứa bé, Tần Liễu mới có chút thời gian nói chuyện với ta.
Đó là Lục hoàng tử được Hoàng đế sủng ái nhất. Thái hậu bảo phủ có trẻ con thì có lộc. Nên cho Tiểu hoàng tử đến Thành Vương phủ chơi mấy ngày.
Hứa Chi mấy hôm nay ngày nào cũng chơi với nó. Tần Liễu cùng ta nhìn theo, ánh mắt lạnh băng căm hận.
Nàng nhếch mép: “Kịch vui bắt đầu rồi.”
Ngoài kia, Lục hoàng tử vẫn đang khóc lóc đòi ăn kẹo hồ lô. Hứa Chi sợ đồ ăn ngoài đường không an toàn nên không cho, Lục hoàng tử liền chỉ tay vào người bán kẹo, mặt hằm hằm: “Ngươi mà không đưa, ta g.i.ế.c ngươi!”