Thiên Nữ

Chương 5



Người bán hàng sợ run, chỉ biết dập đầu xin tha. Đúng lúc này, sự tình biến đổi. Lục hoàng tử đang khỏe mạnh bỗng mặt đỏ gay, ôm họng thở dốc, da dẻ nổi đầy mẩn đỏ.

 

Hứa Chi hét thất thanh, mặt trắng bệch: “Lục điện hạ!”

 

Đám gia nhân nha hoàn nháo nhào cả lên. Lục hoàng tử là con út của Hoàng đế, từ nhỏ đã được cưng chiều. Hắn sinh ra, mẫu phi hắn từ mỹ nhân nhỏ nhoi được phong làm phi, hắn đầy năm đã được phong vương, đây là đặc ân xưa nay chưa từng có.

 

Nếu hắn có mệnh hệ gì…

 

Hậu quả thật khó lường.

 

Hứa Chi bối rối ngồi bên Lục hoàng tử, hoàn toàn bất lực.

 

“Mau tản ra!”

 

Tần Liễu lao tới, đẩy đám đông ra, rồi lấy khăn ướt che mũi miệng hắn. Cấm vệ quân tới rất nhanh. Cả Thái Y Viện náo loạn. Tiếc rằng, bệnh của Lục hoàng tử quá nặng, chỉ trong chốc lát đã đỏ rực như luộc chín, mắt trợn trừng vì ngạt thở, trông rất kinh hãi.

 

Hoàng đế nổi trận lôi đình. Thành Vương và Hứa Chi đứng ngoài điện, nín thở cầu nguyện.

 

Lúc này, tổng quản thái giám bên cạnh Hoàng đế vô tình nhắc đến ta: “Chẳng phải Thiên nữ là tiên giáng trần, cứu người được sao? Hay là…”

 

Hoàng đế ngẫm nghĩ, liền hạ lệnh triệu ta. Quốc sư sợ đến mềm nhũn chân tay. Ông ta biết ta chỉ là kẻ ăn mày, làm gì có thần thông.

 

Ta thong thả đáp: “Phải đến Khâm Thiên Giám, ta mới cứu được.”

 

Lục hoàng tử nhanh chóng được đưa tới. Đoàn người kéo đến đông nghịt. Hoàng đế đích thân ngự giá, chờ ngoài phòng ta.

 

Một nén nhang sau, ta mở cửa cúi đầu: “Lục hoàng tử không sao rồi.”

 

Thái y vào xem, Lục hoàng tử đã ngủ say như thường.

 

Họ sợ sai sót, thay nhau bắt mạch, ai ngờ Lục hoàng tử còn quơ tay trở mình, lẩm bẩm: “Phiền quá, không cho ai ngủ à?”

...

Lục hoàng tử khỏe lại. Hoàng đế mừng rỡ nói: “Hay! Thiên nữ quả là tiên giáng trần, có tài hồi sinh!”

 

Quốc sư há hốc mồm. Ông ta cười gượng, tìm cơ hội hỏi ta: “Rốt cuộc ngươi làm thế nào?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Phụ thân ơi! Phụ thân giỏi quá! Người làm thế nào vậy?”

 

Năm mười tuổi, phụ thân ta như ảo thuật, khiến đám con trai hay ăn h.i.ế.p ta ở đầu làng đỏ tấy người, khó thở, chốc lát lại bình thường.

 

Bị hành cho một trận, đám con trai đó sợ ta luôn. Phụ thân dẫn ta ra vườn hoa, ông bảo, thế gian có nhiều điều kỳ diệu.

 

Ví như đám cỏ xanh nhỏ bé, trồng chung thược dược sẽ sinh chất gây mẩn đỏ, sưng tấy. Mà vạn vật tương sinh tương khắc. Trong vòng bảy bước chân có thuốc giải.

 

Ông ấy lại chỉ vào khóm diên vĩ lan bên cạnh: “Mà hương lan kia lại có thể giải được triệu chứng này.”

 

Chiếc túi thơm ta đưa Hứa Chi, quan trọng không phải lá bùa vẽ vội, mà là bột cỏ dại trộn lẫn bên trong.

 

Hôm đó nàng ta đưa Lục hoàng tử đến nơi có một tiệm hương khai trương, trước cửa bày đầy thược dược nở rộ.

 

Còn phòng ta, đầy hương hoa lan.

 

Ngự y có thể giải được đủ loại bệnh khó. Nhưng mấy phương thuốc dân gian, chắc chắn họ chưa từng nghe.

 

Hoàng đế trước mặt mọi người thưởng ta ngàn lượng vàng, lời lẽ đầy kính trọng. Ta nhận thưởng, thản nhiên nói: “Nếu không có người lấy khăn ướt che mũi miệng Lục điện hạ, làm ẩm mũi trì hoãn thời gian, e là ta cũng vô phương.”

 

Nghe vậy, mọi người xì xào bàn tán.

 

Hoàng đế gật đầu: “Ai đã làm?”

 

Không ai đứng ra. Hứa Chi hơi nhíu mày, vô thức nhìn Tần Liễu trốn sau đám đông. Nàng ta định nhận vơ, Tần Liễu đột nhiên quỳ xuống, giả bộ sợ hãi dập đầu: “Bệ hạ tha tội, tiểu nữ cũng chỉ là vái tứ phương, trước đây nghe người già trong nhà nói có cách cứu nguy này, mạo phạm đến điện hạ.”

 

Hoàng đế phất tay bảo nàng đứng lên: “Xem ra ngươi cũng có phúc, vô tình cứu con ta, người đâu, thưởng trăm lượng vàng.”

 

Tần Liễu quỳ xuống tạ ơn. Cử chỉ đoan trang, dáng hình yểu điệu. Thành Vương bên cạnh cứ dán mắt vào Tần Liễu, ánh nhìn dính nhớp, ai cũng hiểu ra.

 

Thưởng xong, giờ là lúc luận tội.

 

Hứa Chi vốn thông minh, chưa đợi Hoàng đế hỏi đã tự quỳ xuống. Hoàng đế nể mặt đệ đệ là Thành Vương, chỉ trách nhẹ nàng không chăm sóc tốt hoàng tử, sai nàng về phủ cấm túc nửa tháng suy ngẫm.

 

Khi người ngoài đi hết, Hứa Chi không còn giả bộ. Nàng ta giận dữ túm lấy cổ tay Tần Liễu: “Đồ đê tiện, ai cho ngươi lên mặt?”