Tôi đỡ anh ta dậy dù không thể thay đổi kết cục, nhưng ít nhất có thể đẩy nhanh tiến trình.
Rất nhanh sau đó, cơ trưởng phát cảnh báo: Hệ thống liên lạc của máy bay đã gặp sự cố!
Tức là máy bay này đã chính thức mất liên lạc!
Tới nước này, mọi người cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó rất… sai.
Máy bay trục trặc rồi mất tín hiệu, chẳng phải đây là thời điểm hoàn hảo để bọn sát thủ ra tay sao?
Ngô Chí Đông phản ứng cực nhanh, tập hợp nhân viên an ninh hàng không cùng mấy tiếp viên nam, tạm thời tiếp quản công tác an ninh trên máy bay.
Nhưng tôi lại thấy có gì đó không ổn.
Không lẽ anh ta không nghi ngờ trong các nhân viên kỹ thuật có nội gián?
Vừa lỗi động cơ, vừa mất tín hiệu?
Không có người bên trong nhúng tay, mới là lạ đấy!
Không được. Tôi phải tăng tốc tiến trình!
Tôi bước ra, chắn ngay giữa lối đi, hét lớn:
“FBI đây!”
“Tất cả các người đều là nghi phạm, tất cả đều phải bị bắt hết!”
Tôi làm bộ động tác móc súng, cả Ngô Chí Đông lẫn mấy người bên cạnh hoảng hồn!
Ngay lập tức tình tiết đã tăng tốc!
Ngô Chí Đông bắt đầu đảo mắt nhìn từng người, quan sát cực kỳ nhanh!
Rồi lao tới, đè một gã kỹ thuật viên da trắng gầy còm vào tường:
“Mày đang nói chuyện với ai?!”
Tên kỹ thuật viên đó mặt mày tái mét, lắp bắp không nên lời.
Cùng lúc đó một hành khách và một nhân viên kỹ thuật khác cùng lao tới!
Ba tên sát nhân đã lộ diện!
“Không ai được nhúc nhích!”
“Buông hắn ra! Trên người chúng tôi có bom, có thể cho nổ tung động cơ còn lại bất cứ lúc nào! Một cái đã nổ rồi, nếu nổ cái thứ hai… Tất cả các người đều c.h.ế.t sạch!”
Tôi thở phào.
Cuối cùng, ba người bọn chúng cũng xuất hiện.
Vậy thì… chuyện này có thể kết thúc rồi.
Tôi hỏi câu quan trọng nhất:
“Mấy người… muốn gì?”
Ba tên sát nhân này hoặc phải gọi là bọn không tặc này chưa từng được công bố trên bất kỳ bản tin nào.
Tựa như sự tồn tại của chúng cũng bị xóa khỏi lịch sử.
Cảm giác như mục tiêu của chúng chỉ là phá hủy chiếc máy bay này.
Làm nó nổ tung, âm thầm và triệt để, không để lại dấu vết nào cả.
Ba người hai tên da trắng, một tên da đen.
Tôi chăm chú nhìn tên cầm đầu, hắn là một gã da trắng cao lớn, tóc ngắn, nét mặt lạnh như băng, ánh mắt âm u như mãi dính trong sương mù.
Hắn là một nhân viên kỹ thuật.
Hắn cất giọng lạnh tanh:
“Mang dù ra đây.”
Ba cái dù lập tức được đưa tới cho chúng.
“Còn con bé kia cũng qua đây!”
Hắn túm lấy một bé gái nhỏ làm con tin.
Cô bé hoảng loạn, nước mắt rưng rưng, đôi mắt đỏ hoe cầu cứu nhìn về phía Ngô Chí Đông.
Ngô Chí Đông siết tay, gân tay nổi lên, ánh mắt đỏ rực nhưng vẫn cố kìm lại.
Chính lúc này, tên cầm đầu kia mới nở nụ cười.
“Cách đây vài hôm, lão John sếp của tụi tao dặn phải tăng cường an ninh chuyến này. Có người báo tin: trên chuyến bay này… đang vận chuyển một lô kim cương và trang sức phi pháp.”
“Cảnh sát Ngô à… nếu đám châu báu đó không ở trên người anh…”
“...vậy thì chắc ở trên người vợ anh rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nếu tụi tôi tìm thấy sớm hơn, đã chẳng cần phải phiền phức thế này.”
Sắc mặt Ngô Chí Đông biến đổi dữ dội.
Và giờ, mọi thứ đã rõ.
Bên trong chuyến bay đã có chuột.
Nội ứng và ngoại hợp, bọn chúng cấu kết với nhau để nuốt trọn số châu báu phi pháp không rõ nguồn gốc này.
Ngay từ đầu, mọi nghi ngờ đã được dồn hết lên người Ngô Chí Đông.
Chúng đánh thuốc mê anh, định moi đồ ngay trên người… nhưng không ngờ, chẳng có gì cả.
Vậy là bọn chúng liền thừa cơ hỗn loạn, lục tung khoang máy bay để tìm.
Tìm xong, bọn chúng định nhảy dù rời khỏi máy bay.
Mà theo suy đoán của tôi, trên người bọn chúng còn gắn theo thiết bị định vị, có đồng bọn đang chờ sẵn dưới biển, sẵn sàng tiếp ứng bất cứ lúc nào.
Chỉ là cuối cùng, Ngô Chí Đông vẫn phát hiện ra bọn chúng.
Nhưng... cuối cùng vẫn là thất bại.
Anh bị ép giao nộp tang vật rồi ba tên sát nhân nhảy dù tẩu thoát.
Và tất nhiên…
Chúng vẫn cho nổ máy bay.
Không nhân chứng, không vật chứng, tất cả bị đốt sạch trong biển lửa đó mới là kế hoạch hoàn hảo của chúng.
Tôi ghi nhớ rõ gương mặt của cả ba rồi nhắm mắt lại.
Hung thủ đã ra mặt.
Nạn nhân vẫn đang hoảng loạn tìm đường sống.
Nhưng tôi… không thể làm gì thêm.
Chặng sau của câu chuyện… không còn cần tôi quan sát nữa.
Giờ, tôi phải quay về cứu những người vẫn còn đang sống.
Khi tôi mở mắt lần nữa, trở lại thực tại chỉ còn 10 phút.
Tôi bước ra khỏi khoang hạng nhất.
Cố Diệp vẫn đang đứng gác ở lối đi, nhưng sắc mặt đã rất khó coi.
Thấy tôi trở lại, tất cả ánh mắt trong khoang đều đổ dồn về phía tôi.
“Cô gái nhỏ, tìm được hung thủ chưa?”
Một dì lớn tuổi hỏi tôi với vẻ đầy hy vọng.
Mọi người đều nín thở chờ đợi.
Tôi đáp:
“Tôi đã biết.”
Cả cabin như vỡ òa trong sung sướng.
Cố Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm:
“Tốt quá… Vậy là ai?”
Tôi cau mày:
“Không phải mặt đất đã xác nhận rồi sao? Tôi đã gửi ảnh nhờ tìm ba người không có trong livestream, mà…”
Cố Diệp chớp mắt:
“Chỉ có ba người là một cặp vợ chồng cảnh sát và một bé gái.”
Ầm!!
Một tiếng nổ vang lên trong đầu tôi.
Tôi choáng váng toàn thân.
“Anh… Anh vừa nói gì?”
Cố Diệp cũng bắt đầu thấy bất an, liền nói:
“Là một đôi vợ chồng người chồng tên Ngô Chí Đông, vợ là Lương Hồng. Còn bé gái đi cùng tên là La U U.”
Tôi choáng váng, tim như bị siết lại.
Tôi lập tức mở điện thoại, lướt vào phòng livestream kéo xuống dưới.
Ba kẻ g.i.ế.c người: Joel, Hans, và Vick.
Bọn chúng… đều có mặt trong phòng livestream của tôi!!