Thiên Sư Xem Bói 10: Chuyến Bay Cuối Cùng

Chương 8



Và lúc đó những người xung quanh cũng bắt đầu nhận ra có gì đó rất sai.

 

“Không đúng! Hung thủ là ai? Cô không phải nói là có thể tìm ra được sao?!”

 

“Cô gạt chúng tôi! Chúng tôi sẽ c.h.ế.t mất!!”

 

“Mẹ ơi! Huhu!”

 

Tôi cố nghĩ, nhưng đầu óc loạn như tơ vò.

 

Không còn cách nào khác phải liều thôi.

 

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài khoang, hô to:

 

“Hung thủ là Joel, Hans, và Vick!”

 

Khoang kính máy bay lập tức hiện lên những gợn sáng màu xanh lam.

 

Cô gái xanh mờ hiện ra lần nữa, không khí như đông cứng lại.

 

“Trả lời… sai.”

 

Cảm giác tuyệt vọng như nước lạnh tràn qua cổ ngập lên tận tim.

 

Tôi nhìn đồng hồ chỉ còn 5 phút.

 

“Chờ tôi.”

 

Tôi nhắm mắt lại.

 

Cả thân thể đổ gục xuống.

 

Chuyến bay MK7.

 

Ngô Chí Đông vẫn đang đối đầu với ba kẻ sát nhân.

 

Tôi đứng từ xa nhìn lại cảnh này, ánh mắt đầy phức tạp.

 

“Ngô Chí Đông, rốt cuộc… vai trò của anh là gì?”

 

“Sự thật… rốt cuộc là gì đây?”

 

Tôi bước đến, vung tay đánh ngất anh ta.

 

Ba tên sát nhân lập tức sững người kinh ngạc.

 

Tôi lạnh nhạt nói:

 

“Muốn làm gì thì nhanh lên.”

 

Tình tiết giằng co lập tức bị tua qua cốt truyện tăng tốc lần nữa.

 

Bọn chúng yêu cầu máy bay hạ độ cao, rồi nhanh chóng lấy được số châu báu giấu kỹ dưới ghế của Lương Hồng, dẫn theo bé La U U tới cửa máy bay.

 

Từng đứa mặc dù đã sẵn sàng, chúng chuẩn bị nhảy.

 

Lúc này, tên da trắng cầm đầu vừa định kéo cần mở cửa cabin thì…

 

Không được! Không thể để chúng đi! Chúng sẽ không tha cho chúng ta đâu!”

 

Diễn biến lại chuyển động.

 

Ngô Chí Đông đột ngột lao ra, tấn công bất ngờ vào tên da trắng thứ hai.

 

Tên cầm đầu giận dữ, lập tức rút con d.a.o găm sau lưng đ.â.m thẳng về phía anh.

 

Ngô Chí Đông không tránh kịp, bị đ.â.m trúng thắt lưng.

 

Anh rống lên vì đau, m.á.u chảy đầm đìa… nhưng không hề lùi bước.

 

Anh tóm lấy cánh tay của tên cầm đầu, rồi dập mạnh hắn vào vách cabin!

 

“Joel!!” 

 

Hai tên còn lại lập tức lao đến hỗ trợ, mỗi đứa đều rút vũ khí ra.

 

Ngô Chí Đông gào lớn, vận hết sức lực kéo tên cầm đầu đ.â.m thẳng về phía hai tên kia.

 

Trong khoảnh khắc, bốn người vật lộn, ngã đè lên nhau, đánh lộn hỗn loạn trên sàn cabin.

 

Hành khách còn lại nhìn thấy thời cơ, đồng loạt lao vào hỗ trợ!

 

Thế cục đang nghiêng về phía chúng tôi.

 

Ngô Chí Đông, với m.á.u chảy lênh láng, vẫn là người dẫn đầu phản kích.

 

Mọi thứ tưởng chừng sẽ lật ngược…

 

Nhưng nếu vậy thì máy bay làm sao mà nổ?

 

“ĐỨNG YÊN HẾT CHO TAO!!”

 

Một cánh tay bất ngờ giơ lên cao trong tay là một cái thiết bị phát nổ.

 

Cả khoang máy bay đóng băng.

 

Ngô Chí Đông cứng đờ, ánh mắt đầy bất lực.

 

Quả nhiên bọn chúng có mang theo thiết bị kích nổ.

 

Bọn sát nhân lập tức giành lại thế thượng phong.

 

“Tất cả lùi về! Ai về ghế nấy!”

 

Tất cả đều uất nghẹn, nhưng vẫn đành phải rút về.

 

Soạt!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bất ngờ một tiếng xé vải vang lên.

 

Tất cả ngoảnh lại nhìn.

 

Là Lương Hồng vợ của Ngô Chí Đông đang nắm chặt con d.a.o găm bị đánh văng khi nãy.

 

Không ai rõ cô đến gần lúc nào nhưng một dao, cô đã rạch thủng một chiếc dù!

 

Không khí như bị rút sạch.

 

Tên sát nhân da đen được phát chiếc dù đó mặt trắng bệch!

 

Tên cầm đầu rống giận:

 

“MÀY MUỐN CHẾT À?!”

 

Nhưng Ngô Chí Đông đã chắn trước mặt vợ mình.

 

Nửa người anh ướt đẫm máu, sắc mặt trắng bệch, tay vẫn ôm vết thương ở thắt lưng.

 

Anh thở dốc, nhưng ánh mắt vẫn kiên định:

 

“Các người… hết dù rồi. Muốn sống mà quay về thì chỉ có một cách: Buông vũ khí đi. Các người chạy không thoát đâu.”

 

Tên cầm đầu lại nở nụ cười lạnh.

 

Không đời nào hắn chấp nhận chui đầu vào tù.

 

Đôi mắt âm trầm của hắn bỗng lóe lên vẻ nguy hiểm:

 

“Hans, Vick hai người dùng chung một cái dù.”

 

“Nhưng Joel…”

 

“Im mồm!!”

 

Joel quát lớn!

 

Hai tên còn lại lập tức ngậm miệng, vẻ mặt đầy bất an và lo lắng.

 

Joel lại giơ thiết bị kích nổ lên, bước thẳng về phía cửa cabin.

 

La U U vẫn đang trốn ở góc, nơi vừa bị ném vào lúc hỗn loạn.

 

Thấy Joel tiến lại gần, cô bé dùng tay bịt miệng, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

 

Tôi biết đây chính là khoảnh khắc cuối cùng.

 

Nhưng tôi lại rối bời.

 

Tôi thật sự không sao hiểu được:

 

“Rốt cuộc các người muốn truyền đạt điều gì cho tôi?”

 

Không ai trả lời.

 

Joel đặt tay lên tay nắm cửa máy bay, ngoảnh đầu nhìn lại, khóe môi cong lên lạnh lùng.

 

Ngô Chí Đông biết rõ chỉ cần hắn nhảy xuống, máy bay sẽ nổ tung.

 

Nhưng anh… không thể làm gì.

 

Anh đã bị thương nặng, được Lương Hồng dìu ngồi bệt xuống sàn.

 

Mắt Lương Hồng hoe đỏ.

 

“Đều tại em… Nếu em đi tìm anh sớm hơn, đã không đến nước này…”

 

Ngô Chí Đông cười nhợt nhạt, mặt trắng bệch:

 

“Ngốc quá… Nhiệm vụ của em là không rời mắt khỏi tang vật. Chúng ta… đều không làm sai.”

 

Lương Hồng bật khóc, cô nấc nghẹn.

 

Joel cũng cười khẩy, kéo hé cửa cabin.

 

Gió lạnh rít lên dữ dội.

 

Cả cabin đồng loạt hét lên sợ hãi.

 

Nhưng bọn chúng thì bật cười.

 

Chỉ cần áp suất ổn định lại.

 

Chúng sẽ nhảy khỏi máy bay, sau đó máy bay nổ tung, mọi dấu vết đều sẽ biến mất.

 

Nghĩ đến đây, cả ba không nhịn được, phì cười khoái trá.

 

Nhưng đúng lúc ấy biến số xuất hiện.

 

“Aaaa!!”

 

Từ góc khuất, La U U bất ngờ lao ra, dốc toàn lực đập văng thiết bị nổ khỏi tay Joel!

 

“Chú cảnh sát! Mau lên!!” Cô bé hét to.

 

“Con khốn!!” Joel giận dữ, tung cú đá đạp văng cô bé ra xa.

 

Hắn lao tới định chụp lại thiết bị nhưng một bàn tay đẫm m.á.u đã nhanh hơn một bước, vồ lấy thiết bị từ sàn.

 

Ánh mắt sắc như hổ báo gắt gao nhìn Joel.

 

Ngô Chí Đông!

 

Anh lập tức ném thiết bị cho Lương Hồng, rồi nhào người đè lên Joel.

 

Lương Hồng bắt lấy định quay đầu bỏ chạy.