Tôi và Chu Từ từng là một cặp oan gia, lời qua tiếng lại, thậm chí còn ra tay đánh nhau.
Ngày ly hôn, chúng tôi dùng những câu độc địa nhất để nguyền rủa đối phương.
"Là chó nếu ai không ly hôn!"
Trên đường đến tòa, một chiếc xe bồn bất ngờ lao tới.
Anh ta xoay vô-lăng thật mạnh, dùng chính phía bên mình để hứng trọn cú va chạm.
Chỉ để tôi được sống thêm 0,01 giây.
Lần nữa mở mắt, tôi thấy mình trở về mùa hè sau năm học lớp 11.
Chu Từ khi ấy đang ôm một bó hoa, ngập ngừng hỏi tôi:
"Muốn thử một lần không?"
Giây tiếp theo, đôi mắt anh ta ánh lên vẻ chán chường quen thuộc.
Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, tôi lập tức hiểu ra—
Anh ấy cũng đã quay về.
01
Tôi phát hiện một xấp tranh vẽ Hứa Niệm trong két sắt của Chu Từ Dã.
Trong khoảnh khắc tâm trí như tan vỡ, tôi biết rằng - anh ta c.h.ế.t chắc rồi.
Không nói không rằng, tôi xông tới, tát cho anh ta hai cái thật mạnh, cào xước cả mặt anh ta.
Ban đầu, anh ta chỉ tránh né.
Sau đó, khi không nhịn nổi nữa, anh ta đẩy tôi ra.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Cô phát điên cái gì thế? Cô bị bệnh à?”
Tôi nhặt lấy tranh vẽ, ném thẳng vào mặt anh ta.
“Tôi bị bệnh? Mẹ kiếp, chính anh mới có bệnh ấy! Lén lút vẽ em vợ, anh có thấy ghê tởm không?”
Nhìn đống bản vẽ rơi vãi đầy đất, ánh mắt Chu Từ Dã đỏ lên.
“Hứa Tư Tư, tôi chưa từng thấy ai đê tiện và độc ác như cô.”
“Cô ghen tị với Hứa Niệm, đúng là bụng dạ chẳng có gì tốt đệp. Nhưng cô mãi mãi không bằng được cô ấy, dù chỉ một chút cũng không sánh nổi.”
“Tại sao lúc trước c.h.ế.t không phải là cô?”
Câu này tôi đã nghe quá nhiều lần.
Nhưng mỗi lần nghe lại đều khiến tôi mất lý trí.
Tôi vớ lấy cái ghế, xông thẳng về phía anh ta.
“Chết cái con khỉ nhà anh ấy!”
Ngày hôm đó, chúng tôi bị lôi vào đồn cảnh sát.
Cảnh sát ân cần hỏi tôi, có phải bị bạo hành gia đình không.
Tôi cười lạnh một tiếng.
“Xem thường ai thế?”
“Đây gọi là đánh nhau, hiểu không? Là đánh nhau đấy.”
Dù tôi tóc tai bù xù, trên mặt còn có vết bầm tím.
Nhưng Chu Từ Dã thì đầu đã chảy m.á.u bê bết.
Ván này, tôi đại thắng.
Ra khỏi đồn cảnh sát, chúng tôi chỉ thẳng vào mặt nhau.
“Nhất định phải ly hôn.”
“Ai không ly hôn thì là chó!”
02
Ai mà ngờ được chúng tôi sẽ c.h.ế.t trên con đường ly hôn chứ?
Ngay giây trước khi chiếc xe bồn lao tới, tôi vẫn còn đang mắng anh ta là tên biến thái c.h.ế.t tiệt, chỉ biết trốn trong góc tối mà lén lút tưởng tượng bệnh hoạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thien-tai-ben-trai-phe-vat-ben-phai/1.html.]
Sắc mặt Chu Từ Dã đen sì như đáy nồi, nghiến răng nghiến lợi.
“Người tôi thích chính là Hứa Niệm, từ đầu đến cuối đều là Hứa Niệm.”
“Nếu không phải vì cô trông giống hệt cô ấy, cô nghĩ tôi sẽ ở bên cô à?”
“Hứa Tư Tư, cô không soi gương xem mình thế nào đi. Cô có điểm nào sánh được với Hứa Niệm chứ?”
Cả đời này, điều tôi ghét nhất chính là luôn bị đem ra so sánh với Hứa Niệm.
Dù cô ấy đã chết, tôi vẫn phải sống dưới cái bóng của cô ấy.
Tại sao chứ?
Tôi đưa tay nắm lấy tóc Chu Từ Dã.
Tới đi, cùng c.h.ế.t đi!
Giây tiếp theo, âm thanh chói tai vang lên, chiếc xe bồn mất lái lao thẳng về phía chúng tôi.
Tâm trí tôi trống rỗng.
Chỉ thấy sắc mặt Chu Từ Dã tái nhợt, anh ta xoay mạnh vô lăng, dùng phía của mình để đón lấy cú va chạm.
Tôi thất thần nhìn anh ta.
Nhìn người đàn ông đã dây dưa với tôi suốt mười năm qua.
Chúng tôi chưa bao giờ hòa hợp được.
Cãi vã, ẩu đả, mười năm trời chưa từng ngừng lại.
Tại sao không chia tay?
Có người từng hỏi anh ta, cũng có người từng hỏi tôi.
Tôi im lặng không nói.
Anh ta cúi đầu hút thuốc.
Không ai nói ra được lý do.
Giống như năm đó, anh ta với vẻ mặt mệt mỏi ôm một bó hoa héo rũ, hỏi tôi có muốn thử không.
Thật kỳ lạ.
Rõ ràng vài ngày trước anh ta vừa từ chối lời tỏ tình của tôi, nói rằng không muốn yêu đương, chỉ muốn tập trung vào việc học.
Tại sao chỉ sau vài ngày lại đổi ý?
Mãi rất lâu sau tôi mới biết, thực ra anh ta đã đi tỏ tình với Hứa Niệm, nhưng bị cô ấy khéo léo từ chối.
Trong lúc thất vọng và buồn bã, anh ta đã nhìn thấy tôi.
Nhìn thấy gương mặt giống hệt Hứa Niệm.
Theo bản năng, anh ta đã bước về phía tôi.
Lấy tôi làm thế thân.
Thông qua tôi để hoài niệm về Hứa Niệm.
Mười năm.
Anh ta thật đáng chết!
Anh ta đáng lẽ phải c.h.ế.t đi mới đúng!
Ai cần anh ta lấy mạng đổi cho tôi chứ?
Chỉ để tôi sống thêm 0,01 giây.
Xui xẻo.
Thôi đi, người c.h.ế.t thì nợ cũng xóa.
Từ nay tất cả ân oán trong quá khứ đều hóa thành mây khói.
Chỉ hy vọng kiếp sau mở mắt ra...
Khỉ thật!
Vừa mở mắt, tôi liền nhìn thấy Chu Từ Dã năm mười bảy tuổi.
Tại sao tôi chắc chắn đó là năm mười bảy tuổi?