Bởi vì anh ta đang ôm một bó hoa Phi Yến héo rũ, với gương mặt vô cảm như cá chết.
Tôi không thích hoa Phi Yến.
Tôi thích hoa hồng, hoa hồng đỏ—nồng nhiệt, lãng mạn và rực rỡ.
Chu Từ Dã nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khinh miệt, nói tôi tầm thường hết chỗ nói.
Anh ta hỏi tôi có biết ý nghĩa của hoa Phi Yến không.
“Em không cảm thấy hình dáng của chúng giống như những chú chim én nhỏ bay lượn nhẹ nhàng sao? Nó tượng trưng cho tự do, không bị ràng buộc. Em không thấy rất đẹp sao?”
Tôi không thấy.
Tôi chỉ biết hoa hồng đại diện cho tình yêu.
Giữa những người yêu nhau, nhất định phải tặng hoa hồng.
Thế nhưng cho đến khi bị xe bồn đ.â.m chết, tôi cũng chưa từng nhận được một bó nào.
Trọng sinh về khoảnh khắc này, thật tuyệt, lại càng xui xẻo hơn.
Và điều xui xẻo nhất chính là—Chu Từ Dã ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, chúng tôi đều thấy được ánh mắt quen thuộc của đối phương.
Ha!
Gần như không cần suy nghĩ, tôi liền biết—anh ta cũng đã quay về rồi.
(Hoa phi yến: tên khoa học là Delphinium)
03
Mùa hè năm nay nóng đặc biệt.
Sắp lên lớp mười hai rồi, có người bận rộn chạy đi học thêm, có người ở nhà học một kèm một.
Chỉ có tôi, mỗi ngày đều lang thang vô định, trời chưa sáng đã ra khỏi nhà, đến giờ ăn tối mới không cam lòng mà lê bước trở về.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Tôi vừa đi vừa đá mấy viên sỏi nhỏ, oán khí trên người đủ để người ta cảm nhận được từ xa năm mét.
Khoảnh khắc nhìn thấy Chu Từ Dã, tôi không tránh khỏi có chút căng thẳng.
Tôi thích anh ta.
Người đầu tiên mà tôi rung động thời thanh xuân, ngọt ngào xen lẫn chua xót.
Thế nhưng, anh ta lại từ chối lời tỏ tình của tôi.
Khuôn mặt mang theo nụ cười xa cách, nói rằng hiện tại chỉ muốn tập trung vào việc học, không muốn yêu đương.
Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận lại buồn bã, kìm nén nước mắt mà bỏ chạy, thề rằng sẽ không bao giờ thích anh ta nữa.
Thế nhưng, khi anh ta chậm rãi bước về phía tôi, tim tôi lại không kiềm được mà đập loạn lên, đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Anh ta nói:
“Muốn thử xem sao không?”
Gần như không cần suy nghĩ, tôi liền gật đầu lia lịa.
Hành động si tình không có tôn nghiêm, không có giới hạn và lập trường này, chính là nỗi nhục lớn nhất trong quãng đời còn lại của tôi.
Nếu được làm lại, tôi sẽ không ngần ngại mà cười lạnh với anh ta một tiếng, rồi lặng lẽ giơ ngón giữa.
Chu Từ Dã l.i.ế.m răng hàm dưới, nhét bó hoa vào thùng rác rồi quay lưng bỏ đi.
Mười phút sau, ngay trước cửa nhà tôi, chúng tôi lại chạm mặt.
Trên mặt Thẩm Phương mẹ của tôi, tràn đầy cảnh giác và nghi ngờ, đứng chắn trước cửa, dán mắt vào Chu Từ Dã.
“Cậu nói cậu tìm ai?”
Chu Từ Dã hiếm khi lộ ra vẻ lúng túng, thậm chí còn mang theo chút rụt rè và cẩn trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thien-tai-ben-trai-phe-vat-ben-phai/2.html.]
“Thưa dì, cháu đến tìm Hứa Niệm. Dì có thể cho cháu gặp cô ấy không? Cháu có chuyện muốn nói với cô ấy.”
“Đến tìm Hứa Niệm làm gì? Cậu là ai?”
Ánh mắt Thẩm Phương tràn ngập sát khí, trợn tròn lên như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt.
Chu Từ Dã dường như bị dọa sợ, ấp a ấp úng định lên tiếng.
Tôi khó chịu mà bĩu môi một tiếng.
“Không phải tôi đã nói là tôi không thích cậu sao? Sao còn mặt dày đến tận nhà tôi thế này?”
“Cậu nghĩ tìm Hứa Niệm thì cô ấy sẽ giúp cậu à?”
“Không biết điều tôi ghét nhất chính là cô ấy sao?”
“Nào, đi theo tôi!”
Trong ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Phương, tôi kéo Chu Từ Dã xuống lầu.
04
Chu Từ Dã sa sầm mặt, hất mạnh tay tôi ra.
“Tôi biết cô cũng đã quay về.”
“Những ân oán trong quá khứ, tôi không muốn tính toán nữa. Nếu cô cảm thấy tôi có lỗi với cô, vậy thì tôi xin lỗi.”
“Nhưng Hứa Tư Tư, cô nên hiểu rằng, việc chúng ta trọng sinh đến thời điểm này là cơ hội mà ông trời đã ban cho.”
“Tôi nhất định sẽ bảo vệ Hứa Niệm, bất kể là ai cũng không thể đưa cô ấy rời khỏi tôi, ngay cả chính cô ấy cũng không được.”
“Tôi không hy vọng cô giúp tôi, nhưng đừng phá rối. Nếu không, tôi sẽ không tha cho cô.”
Tôi nhìn anh ta bằng vẻ mặt vô cảm, lặng lẽ đón nhận ánh mắt tha thiết và cảnh cáo ấy.
Đợi đến khi anh ta nói xong, dưới ánh nhìn giận dữ của anh ta, tôi lạnh lùng bật cười.
“Anh là cái thá gì chứ?”
“Đồ ngu!”
Tất cả mọi người đều thích Hứa Niệm.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cô ấy xuất sắc, hiền lành và hoàn hảo.
Ở trường, cô ấy luôn đứng đầu bảng xếp hạng của khối, là ứng cử viên sáng giá cho vị trí thủ khoa kỳ thi đại học, hướng tới Thanh Hoa và Bắc Đại.
Cô ấy tham gia đủ loại cuộc thi, hát hay, nhảy giỏi, cầm kỳ thi họa đều thông thạo.
Thế nhưng, cô ấy chưa bao giờ tỏ ra kiêu ngạo vì sự xuất sắc của mình.
Đối với thầy cô, bạn bè, cô ấy luôn giữ nụ cười dịu dàng trên môi.
Ở nhà, cô ấy là niềm tự hào của cha mẹ, là hy vọng của cả dòng họ, là người được tất cả mọi người khen ngợi.
Cô ấy chưa từng làm trái ý người lớn, luôn ngoan ngoãn, đáng yêu.
Dù ai đưa ra yêu cầu cao đến đâu, cô ấy cũng chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu.
Thế nhưng, chính cô gái hoàn hảo ấy, vào năm kết thúc kỳ thi đại học—
Vào năm cô ấy giành được danh hiệu thủ khoa—
Trong khoảnh khắc cha mẹ tổ chức yến tiệc linh đình, tiếp đón khách khứa, nhận lấy ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị từ mọi người—
Cô ấy đã leo lên tầng thượng và nhảy xuống.
Kết thúc sinh mệnh của mình.
Không ai biết lý do tại sao cô ấy lại tự sát.
Bao gồm cả tôi.
Chỉ là về sau, theo thời gian trôi qua, theo những ký ức lặp đi lặp lại—
Tôi đã thoáng thấy những vết nứt sau vẻ ngoài hoàn hảo ấy.