Thiên Tài Bên Trái, Phế Vật Bên Phải

Chương 11



Ngày hôm sau, khi tôi đứng trước mặt Hứa Niệm, vẻ mặt cô ấy từ ngơ ngác chuyển sang kinh ngạc, rồi dần dần trở nên tái nhợt. 

 

“Hứa Tư Tư, chị muốn làm gì?” 

 

Qua bóng phản chiếu trên cửa sổ, tôi là một người với mái tóc ngắn y hệt như cô ấy, đó là kiểu tóc mà tôi bảo thợ cắt dựa trên ảnh chụp của cô ấy. 

 

Bộ váy trắng này cũng là tôi lấy từ tủ quần áo của cô ấy. 

 

Cùng với biểu cảm lạnh lùng và nhạt nhẽo giống hệt nhau, ai có thể phân biệt được đâu là Hứa Niệm, đâu là Hứa Tư Tư? 

 

Tôi nghiêm túc nhìn cô ấy. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Chúng ta chơi một trò chơi nhé.” 

 

“Từ hôm nay trở đi, em là Hứa Tư Tư, còn tôi là Hứa Niệm.” 

 

“Em đi trốn, còn tôi sẽ đi thanh toán nợ nần.” 

 

Hứa Quốc Dũng không thừa nhận mình ngoại tình. 

 

Ông ta chỉ nói đó là cấp dưới của mình, cùng cô ấy ở chung một phòng là để bàn công việc. 

 

Là do Thẩm Phương đa nghi, không tin tưởng ông ta. 

 

“Nếu ngay cả sự tin tưởng cơ bản nhất cũng không có, thì ly hôn đi cho xong.” 

 

Vừa nghe câu đó, Thẩm Phương lập tức cuống cuồng. 

 

Bà ta đành phải chấp nhận lời giải thích của Hứa Quốc Dũng, cố nuốt cục tức vào trong. 

 

Trong phòng khách, Hứa Quốc Dũng đã mất hết kiên nhẫn. 

 

“Được rồi, tôi đã đưa bà về rồi. Ở xưởng còn nhiều việc, tôi phải đi ngay.” 

 

“Ông không ở lại ăn cơm sao? Hứa Quốc Dũng, rốt cuộc trong lòng ông còn coi đây là nhà không? Tôi ngày ngày bận rộn ngược xuôi, vậy mà đến bóng dáng ông cũng chẳng thấy. Khó khăn lắm ông mới chịu về, ngồi chưa ấm chỗ đã đòi đi.” 

 

“Phiền phức đủ chưa? Bà có biết chỉ vì chuyện ầm ĩ này mà tôi đã mất mấy chục nghìn không? Tôi không quay lại thì làm sao? Khách hàng không cần nữa à? Tiền không kiếm nữa à? Còn muốn sống hay không?” 

 

Thẩm Phương lập tức im bặt, cố nén cơn giận, nuốt không nổi mà nhả cũng không xong. 

 

Hứa Quốc Dũng nhìn bà ta với ánh mắt đầy chán ghét, nhưng khi quay sang tôi thì lại dịu dàng như gió xuân. 

 

“Niệm Niệm, con ở nhà phải chăm chỉ học hành, nghe lời mẹ. Muốn gì thì nói với ba, ba sẽ mua cho con.” 

 

“À đúng rồi, còn Tư Tư đâu? Sao lâu thế mà ba chưa thấy nó? Thẩm Phương, có phải bà lại đánh mắng Tư Tư không? Làm mẹ mà như bà, con nào chẳng là con, sao lại thiên vị đến thế chứ.” 

 

Nếu không nhắc đến cái tên đó thì còn đỡ, vừa nhắc tới, Thẩm Phương suýt nữa ngất xỉu tại chỗ. 

 

Tôi chậm rãi mở miệng. 

 

“Hứa Tư Tư bị con đuổi đi rồi.” 

 

Thẩm Phương và Hứa Quốc Dũng đồng loạt quay sang nhìn tôi, không khí bỗng trở nên tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. 

 

“Niệm Niệm, con nói gì cơ? Là sao mà Tư Tư lại bị con đuổi đi?” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thien-tai-ben-trai-phe-vat-ben-phai/11.html.]

“Có phải Hứa Tư Tư lại bắt nạt con không? Trời ơi, đúng là bất hạnh, thật bất hạnh mà!” 

 

Tôi giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói cũng thản nhiên. 

 

“Hứa Tư Tư đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học của con, khiến con không thể tập trung. Vì vậy, con yêu cầu chị ấy không được quay về trước khi kỳ thi đại học kết thúc.” 

 

“Chuyện này...” 

 

Khuôn mặt Hứa Quốc Dũng tràn đầy vẻ trách móc và không tán thành. 

 

“Niệm Niệm à, dù sao Tư Tư cũng là chị của con, mặc dù tính cách nó bướng bỉnh khó ưa, nhưng cũng không thể đuổi nó ra ngoài như vậy được, như thế là con sai rồi.” 

 

“Ông đang nói linh tinh gì thế? Ông có biết Hứa Tư Tư bây giờ đã thành ra thế nào không? Ông nhìn tóc của Niệm Niệm đi, chính là do Hứa Tư Tư cắt đó. Nó còn báo cảnh sát bắt tôi. Đuổi ra ngoài là đúng rồi, tôi sớm đã muốn đuổi nó đi.” 

 

“Bà còn có chút dáng vẻ của một người mẹ không? Cái nhà này lúc nào cũng không yên, tất cả đều là do bà gây ra.” 

 

“Thế còn ông? Ông có chút dáng vẻ nào của một người cha không?” 

 

“Chuyện vớ vẩn, không thèm tranh luận với bà nữa.” 

 

Hai người lại bắt đầu cãi nhau. 

 

Tôi đứng dậy, phá vỡ bầu không khí căng thẳng. 

 

“Con thấy việc quan trọng nhất hiện tại là kỳ thi đại học. Để đạt được kết quả tốt trong kỳ thi này, mọi người trong nhà đều nên thỏa hiệp và nhượng bộ. Dù sao Hứa Tư Tư cũng là một thành viên trong gia đình, chị ấy hy sinh một chút thì có là gì đâu.” 

 

Ánh mắt Thẩm Phương bừng sáng, liên tục gật đầu đồng ý. 

 

Hứa Quốc Dũng trên mặt tràn đầy do dự. 

 

“Thôi thôi, tùy các người, tôi không quan tâm nữa.” 

 

“Ba à, ba là trụ cột của gia đình mình, sao có thể không quan tâm chứ? Đúng lúc con có chuyện muốn nhờ ba giúp. Ba, có thể cho con năm mươi nghìn không?” 

 

Hứa Quốc Dũng trợn tròn mắt. 

 

“Niệm Niệm, con cần năm mươi nghìn để làm gì?” 

 

“Đây là tiền sinh hoạt phí, học phí và chi phí sinh sống trong một năm tới của Hứa Tư Tư. Con đã hứa với chị ấy, chị ấy đảm bảo sẽ không đi rêu rao bên ngoài, sẽ nói với mọi người rằng chị ấy tự nguyện chuyển đi.” 

 

Năm mươi nghìn không phải là số tiền lớn, nhưng đủ để một học sinh sống dư dả trong một năm và thậm chí còn dư ra để chi trả cho đại học. 

 

Năm mươi nghìn cũng không phải là con số nhỏ, mặc dù Hứa Quốc Dũng có thể dễ dàng bỏ ra số tiền đó để mua túi xách cho người khác, nhưng nếu là để chi cho gia đình này, ông ta lại không muốn. 

 

“Đều là người trong một nhà, sao lại còn phải nói đến tiền? Tư Tư đúng là quá đáng.” 

 

Thẩm Phương cũng cảm thấy số tiền đó là quá nhiều. 

 

“Dựa vào cái gì mà phải đưa cho nó? Nó muốn bao nhiêu là đưa bấy nhiêu à? Thật là quá quắt!” 

 

Tôi không xen vào, mặc kệ họ trút giận. 

 

Cho đến khi tôi thản nhiên lên tiếng: 

 

“Đợi đến khi con giành được ngôi vị thủ khoa trong kỳ thi đại học, chắc chắn sẽ có phóng viên đến phỏng vấn. Thật hy vọng đến lúc đó sẽ không có bất kỳ lời bàn tán nào.” 

 

Cả căn phòng lập tức rơi vào im lặng.