Thiên Tài Bên Trái, Phế Vật Bên Phải

Chương 12



18

 

Số tiền năm mươi nghìn này, Hứa Quốc Dũng đưa ra với vẻ mặt không cam tâm tình nguyện, còn Thẩm Phương thì xót xa như thể có ai vừa cắt mất một miếng thịt trên người bà ta. 

 

Khi tôi mang tiền đến cho Hứa Niệm, cô ấy đang đội tóc giả, mặc quần áo của tôi, đứng sau quầy. 

 

Chu Từ Dã ở ngay bên cạnh, chậm rãi vận hành máy pha cà phê, làm xong một bước liền quay sang nhìn cô ấy. 

 

Đợi đến khi Hứa Niệm ngoan ngoãn gật đầu, khóe miệng Chu Từ Dã cong lên, nở một nụ cười mãn nguyện. 

 

Tôi đứng nhìn cảnh tượng đó rất lâu. 

 

Rồi không chút do dự, tôi quay người rời đi. 

 

Chu Từ Dã đuổi theo tôi khi tôi vừa tới trạm xe buýt. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Hứa Tư Tư!” 

 

Anh ta thở hổn hển. 

 

“Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã biết đó không phải là cô.” 

 

“Việc Hứa Niệm tự sát có liên quan đến cha mẹ các cô, đúng không?” 

 

“Vậy đây chính là cách mà cô nghĩ ra, thay thế cô ấy sao?” 

 

“Hứa Tư Tư, rốt cuộc cô muốn làm gì?” 

 

“Chu Từ Dã!” Tôi như trong kiếp trước, giúp anh ta vuốt lại mái tóc bị rối do chạy vội. 

 

Chu Từ Dã cứng người lại, trong mắt tràn ngập những cảm xúc mà tôi không thể hiểu nổi. 

 

“Hứa Tư Tư, đừng làm chuyện dại dột.” 

 

Tôi bật cười khẽ: “Anh sợ tôi tự sát sao? Anh nghĩ tôi là kiểu người sẽ tự sát à?” 

 

Chu Từ Dã lắc đầu. 

 

“Cô sẽ không làm vậy.” 

 

“Cho dù cô có muốn tự sát, cô cũng sẽ lôi theo một người khác c.h.ế.t cùng.” 

 

Cũng khá hiểu tôi đấy chứ. 

 

“Vậy nên, việc của tôi anh đừng xen vào.” 

 

“Nếu thật sự muốn giúp, thì giống như hôm nay, chỉ cần hỗ trợ Hứa Niệm, vá lại những chỗ thiếu sót là đủ.” 

 

“Chu Từ Dã, anh sẽ không bao giờ trở thành vị cứu tinh của bất kỳ ai đâu. Người duy nhất có thể cứu cô ấy chính là bản thân cô ấy.” 

 

Khi trở về nhà, Thẩm Phương đã nấu xong cơm. 

 

Vẫn là những món ăn quen thuộc: thịt bò hầm, trứng chiên, rau xào, cơm trắng và một ly sữa. 

 

“Niệm Niệm, uống sữa đi, uống khi còn nóng.” 

 

Tôi cầm ly sữa lên, ngay trước mặt Thẩm Phương, đổ hết xuống bồn rửa. 

 

“Hứa Niệm, con đang làm cái gì vậy?” 

 

“Sau này con sẽ không uống sữa nữa.” 

 

“Tại sao? Con có biết đây là để bổ sung dinh dưỡng cho con không? Mẹ chưa bao giờ uống, đều để dành cho con. Sao con lại đổ đi chứ?” 

 

“Thật sự mẹ không biết con bị dị ứng lactose sao?” 

 

Câu này tôi cũng đã hỏi Hứa Niệm. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Cô ấy im lặng rất lâu, rồi gật đầu, nói rằng cô ấy biết. 

 

Khi còn rất nhỏ, cô ấy không uống sữa thường xuyên. Thỉnh thoảng Thẩm Phương mới cho cô ấy uống một lần. Mỗi lần sau đó, cô ấy bị nôn mửa và tiêu chảy, Thẩm Phương liền kích động gọi điện cho Hứa Quốc Dũng, nói rằng Hứa Niệm bị bệnh, bảo ông ấy mau chóng về nhà. 

 

Nếu Hứa Niệm không chịu uống, bà ta sẽ nhìn chằm chằm và nói: “Con không muốn ba trở về thăm con sao?” 

 

Sắc mặt Thẩm Phương trở nên khó coi. 

 

“Dị ứng lactose gì chứ? Mẹ sao lại không biết?” 

 

“Niệm Niệm, đừng nghe người khác nói linh tinh. Bọn họ chỉ muốn lừa con mua mấy thứ thực phẩm chức năng thôi.” 

 

“Mẹ làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho con.” 

 

“Con xem, con đã uống bao nhiêu năm rồi mà có sao đâu.” 

 

“Mẹ làm sao có thể hại con được.” 

 

Tôi lùi lại một bước, nhìn bà ta với ánh mắt đầy thất vọng. 

 

“Con đã cố gắng học hành chăm chỉ, không đòi hỏi bất cứ điều gì, chỉ hy vọng mẹ có thể làm tốt phần hỗ trợ phía sau.” 

 

“Chế độ ăn uống hợp lý, kết hợp dinh dưỡng đầy đủ, chỉ một việc đơn giản như vậy mà mẹ cũng không làm nổi sao?” 

 

“Thôi vậy, con nghĩ tốt hơn là để ba thuê cho con một người giúp việc.” 

 

Khuôn mặt Thẩm Phương đầy vẻ không thể tin nổi. 

 

“Mẹ đã vất vả như vậy, rốt cuộc là vì ai chứ?” 

 

“Con muốn thuê giúp việc sao?” 

 

“Hứa Niệm, con có còn lương tâm không?” 

 

Tôi lộ ra vẻ mặt nghi hoặc. 

 

“Nhưng rõ ràng là mẹ làm không tốt.” 

 

“Làm không tốt thì không thể bị chỉ trích sao?” 

 

“Mẹ à, phạm lỗi thì phải thừa nhận, biết sai mới có thể sửa.” 

 

Thẩm Phương phát điên. 

 

Khi bà ta mất hết lý trí giơ tay định tát tôi, tôi đã nhanh chóng né tránh. 

 

Từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt tôi hoàn toàn vô cảm. 

 

“Mẹ à, dáng vẻ này của mẹ, thật giống như một mụ đàn bà chanh chua đấy.” 

 

19

 

Ba giờ sáng, tiếng chuông báo thức đánh thức tôi. 

 

Tôi lấy một con d.a.o từ trong bếp rồi bước vào phòng ngủ của Thẩm Phương. 

 

Sau khi bị tôi chọc giận, mặt bà ta tím tái như gan lợn, vào phòng ngủ rồi không bước ra nữa, ngay cả bữa tối cũng không ăn. 

 

Tiến đến bên giường, con d.a.o va vào tủ, âm thanh nặng nề vang lên, trong đêm khuya yên tĩnh nghe càng rõ ràng. 

 

Thẩm Phương khẽ cử động, lờ mờ tỉnh dậy, bốn mắt nhìn nhau. 

 

Ngay giây tiếp theo, tiếng hét thất thanh, vỡ vụn, hoảng loạn vang lên khắp căn phòng. 

 

“Mẹ à, đừng sợ, là con đây.” 

 

“Hứa Niệm? Con muốn làm gì? Con cầm d.a.o đứng trước giường mẹ là định làm gì?” 

 

Thẩm Phương ôm chăn co rúm lại nơi góc tường, giọng nói the thé vang lên đến mức gần như vỡ giọng.