Anh ta là do tôi gọi đến.
Chu Từ Dã thật sự khá phiền phức.
Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, anh ta hẳn đã nhận ra rằng, mỗi lần xuất hiện trước mặt Thẩm Phương đều sẽ gây phiền toái cho tôi hoặc Hứa Niệm.
Vậy nên, anh ta đã biết điều hơn, nhưng vẫn luôn quanh quẩn ở gần đây.
Tôi liền gọi điện cho anh ta.
“Muốn đến thì đến, thích thì cứ đến thường xuyên.”
Muốn khiến một người phát điên thì không thể chỉ dùng một chiêu duy nhất.
Khi tất cả những yếu tố xung quanh đều có thể khiến bà ta bùng nổ, thì lúc đó bà ta cũng đã gần chạm đến ranh giới của sự sụp đổ.
Tối hôm đó, tôi lại xuất hiện trước giường ngủ của Thẩm Phương, nhìn chằm chằm bà ta.
Lần này, tôi không cần phát ra bất kỳ âm thanh nào, chưa đầy nửa phút sau bà ta đã bật dậy.
Tôi nắm lấy tay bà ta, giọng nói vang lên khe khẽ.
“Mẹ à, trong ngôi nhà này chỉ còn lại mẹ và con thôi, mẹ sẽ không rời bỏ con đâu đúng không?”
“Mẹ phải tin rằng, dù có chuyện gì xảy ra con cũng sẽ luôn yêu mẹ.”
“Nhưng sẽ tốt hơn nếu mẹ trở nên xuất sắc hơn một chút.”
“Mẹ của con chắc chắn phải là người giỏi nhất, nếu không thì lấy tư cách gì để làm mẹ của con, mẹ nói có đúng không?”
“Được rồi, hôm nay con sẽ ngủ cùng mẹ, giống như khi còn nhỏ. Con sẽ không rời xa mẹ đâu, mẹ cũng đừng bao giờ rời xa con nhé!”
21
Chỉ trong hai ngày.
Sau hai đêm liên tiếp tôi xuất hiện trước giường ngủ của Thẩm Phương, bà ta đã khóa trái cửa phòng.
Dù tôi có gõ cửa hay gọi thế nào, bà ta cũng không chịu mở.
Vì vậy, tôi cầm d.a.o bếp c.h.é.m thẳng vào cửa phòng.
Tấm cửa gỗ chắc chắn bị tôi c.h.é.m một nhát tạo thành một lỗ nhỏ ngay chính giữa.
Tôi cúi người xuống, ghé mắt nhìn vào bên trong.
Thẩm Phương đứng bất động tại chỗ.
Tôi cười tươi rói, cất giọng.
“Mẹ ơi, sao mẹ lại khóa cửa? Con không vào được nè.”
“A a a!!!”
Tiếng hét liên tục của Thẩm Phương đã đánh thức cả những người sống trên lầu và dưới lầu.
Chẳng bao lâu sau đã có người chạy đến xem.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Chuyện… chuyện gì thế này?”
Thẩm Phương nhanh chóng mở cửa, lao ra ngoài, chỉ tay vào tôi rồi hét lớn.
“Nó điên rồi, nó cầm d.a.o c.h.é.m cửa phòng tôi! Nó điên rồi, mau bắt nó lại!”
Tôi nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ vô tội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
“Chỉ là vì mẹ khóa cửa nên con không vào được thôi mà.”
“Đó là phòng của mẹ.”
“Nhưng khóa cửa phòng con cũng bị mẹ làm hỏng rồi, mẹ muốn vào lúc nào chẳng được. Mẹ yêu con như vậy, tất nhiên con cũng phải yêu mẹ theo cách như thế chứ, chẳng phải đúng sao?”
Ngày hôm sau, Thẩm Phương với khuôn mặt tái nhợt và ánh mắt lảng tránh đã gọi người đến thay ổ khóa cửa mới cho tôi.
Đôi khi, lý lẽ không thể giải thích thì tốt nhất đừng cố giải thích nữa.
Nếu bà ta nói d.a.o c.h.é.m vào người không đau, thì hãy cho bà ta thử một nhát.
Mùa hè trôi qua lúc nào chẳng hay.
Tôi và Hứa Niệm không gặp lại nhau.
Đến khi khai giảng, như một sự ăn ý, cô ấy đi đến chỗ ngồi của tôi, còn tôi thì ngồi vào chỗ của cô ấy.
Giống như trước kia, chúng tôi không hề trò chuyện, mỗi khi vô tình đối mặt đều lập tức tránh sang hướng khác.
Người duy nhất tỏ ra căng thẳng là Chu Từ Dã.
Anh ta hỏi tôi nếu kết quả học tập của tôi không theo kịp thì phải làm sao.
Tôi bật cười khẩy.
“Ai quy định Hứa Niệm nhất định phải đứng nhất khối?”
“Hứa Niệm thật sự muốn làm thủ khoa sao?”
Hứa Niệm không hề muốn.
Hứa Niệm thậm chí còn không biết bản thân mình thật sự muốn gì.
Cô ấy ngày càng trở nên mơ hồ, trên lớp thì lơ đãng, tan học thì gục đầu trên bàn ngủ.
Tôi mua một cuốn sách ném lên bàn trước mặt cô ấy.
“Xem xem em muốn học gì, muốn vào trường nào.”
Hứa Niệm gọi tôi lại.
“Vậy chị muốn gì?”
Tôi buột miệng đáp.
“Kiếm tiền, kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền.”
Tôi đã bắt đầu xúi giục Thẩm Phương đi đòi tiền từ Hứa Quốc Dũng.
Thẩm Phương là một người rất ngang bướng.
Chỉ đến khi trở thành Hứa Niệm, tôi mới biết mỗi tháng Hứa Quốc Dũng chỉ đưa cho gia đình đúng hai ngàn tệ tiền sinh hoạt.
Hai ngàn tệ đó, bà ta tính toán chi li từng đồng, mỗi lần đều gọi điện cho Hứa Quốc Dũng để nói rằng bà không tiêu một xu nào cho bản thân.
Bà ta vì điều đó mà cảm thấy tự hào.
Và lý do duy nhất khiến bà ta có thể tự tin đòi tiền Hứa Quốc Dũng chỉ có một: “Tiền này là để chi cho con cái anh, chứ đâu phải tôi muốn dùng.”
Ngang bướng, cố chấp, tự chuốc khổ vào thân.
Bà ta là một người đáng thương sao?
Đúng vậy.
Nhưng đó là vấn đề của bà ta, có liên quan gì đến Hứa Tư Tư hay Hứa Niệm?