Thẩm Phương ngày càng già đi trông thấy, bà ta dần trở nên kém tự tin.
Mỗi khi bà ta có chút phản kháng, tôi sẽ nhanh chóng dập tắt ngay.
Làm thế nào để đè bẹp một con người?
Chỉ cần bạn thoát ra khỏi logic của họ, không quan tâm đến cảm xúc của họ, vậy là đủ dễ dàng rồi.
Giống như tôi đòi tiền Hứa Quốc Dũng, tại sao lại cần lý do, cần cái cớ gì đó? Việc ông ta có cam tâm tình nguyện hay không chẳng quan trọng.
Ông không đưa? Tôi sẽ làm ầm lên.
Ông ta chỉ cần chi tiền, coi như tránh được tai họa.
Suốt nửa năm nay, trong căn nhà này lúc nào cũng hỗn loạn, gà bay chó sủa, nhưng không một ai nhắc đến hay hỏi han gì về Hứa Tư Tư.
Giống như năm tôi mười tuổi.
Tôi cố tình thi rớt, nhưng chẳng ai thèm để ý.
Hứa Niệm có đôi giày mới, còn tôi thì không.
Ánh đèn trên ban công mờ mịt, chẳng ai thấy tôi.
Họ quên cho tôi tiền sinh hoạt trong ngày, khiến tôi nhịn đói suốt cả ngày.
Trốn dưới hành lang của ngôi nhà, tôi đã từng nghĩ: Nếu tôi biến mất, liệu ba mẹ có lo lắng không?
Liệu họ có phát điên mà đi tìm tôi không?
Sau đó họ sẽ ôm lấy tôi, nói rằng họ đã sai, không nên đối xử với tôi như vậy.
Hứa Tư Tư tôi đã mong chờ điều đó, từ chập tối cho đến khi bình minh ló rạng.
Người qua lại ngày càng ít, trời thì càng lúc càng tối.
Không có tiếng bước chân vội vã, không có tiếng khóc lóc hay gọi tên tôi.
Tôi bắt đầu sợ hãi, tôi nhốt mình trong bóng tối, cố gắng chịu đựng.
Cuối cùng, khi đã chạm đến giới hạn, tôi òa khóc chạy về nhà.
Thẩm Phương nhìn tôi với ánh mắt đầy chế giễu:
“Còn mặt mũi mà bỏ nhà đi sao? Giỏi thì đừng bao giờ quay về. Muốn tao đi tìm mày à? Đừng mơ.”
Hứa Quốc Dũng chỉ thở dài, bất lực xoa đầu Hứa Tư Tư, khuôn mặt hiền hòa, giọng điệu dịu dàng:
“Sau này đừng như vậy nữa, ba sẽ lo lắng đấy, nghe lời ba nhé.”
Khoảnh khắc đó, tôi lạnh sống lưng.
Chu Từ Dã hỏi tôi:
“Họ thật sự không phân biệt được cô và Hứa Niệm sao?”
“Không, họ chỉ là không quan tâm thôi.”
Họ chẳng quan tâm ai là Hứa Niệm, ai là Hứa Tư Tư.
Họ chỉ muốn có được đứa con xuất sắc nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Còn bây giờ, sau tất cả những gì tôi đã làm, họ cũng chẳng còn tâm trí để bận lòng xem Hứa Niệm có xuất sắc hay không.
Dù sao thì, mỗi lần Thẩm Phương chất vấn tôi tại sao thành tích lại giảm sút, tôi sẽ thản nhiên trả lời:
“Vì mẹ đấy thôi. Mẹ không thể cho con một môi trường tốt, nên con đã kiệt sức rồi.”
“Người ta nói cha mẹ là thầy cô đầu tiên của con cái, nhưng mẹ ngay cả quản lý vóc dáng hay cảm xúc cơ bản cũng không làm được. Vậy con tiến bộ kiểu gì đây?”
“À mà, nếu con có một người mẹ giỏi giang hơn, chắc chắn con sẽ xuất sắc hơn bây giờ nhiều.”
“Mẹ à, mẹ không kiếm ra tiền, cũng không chăm lo tốt cho gia đình. Vậy mẹ tồn tại có ý nghĩa gì?”
Mỗi ngày, Thẩm Phương đều sống trong trạng thái sụp đổ.
Thỉnh thoảng, bà ta nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.
Nhưng chỉ cần tôi bắt đầu chơi đàn piano, mọi nghi ngờ sẽ lập tức tan biến.
Bởi bà ta luôn tin rằng, Hứa Tư Tư chắc chắn không biết chơi piano.
Thẩm Phương thậm chí còn không nhận ra tôi luôn chơi đi chơi lại cùng một bản nhạc.
Giống như bà ta chưa từng biết rằng, dù tôi có “vô dụng” đến đâu, tôi vẫn luôn nằm trong top mười của toàn khối.
Điều duy nhất khiến tôi lo lắng chính là việc Thẩm Phương đã đưa tôi đến gặp bác sĩ tâm lý.
Bà ta nói tôi không nghe lời, thành tích sa sút và nổi loạn.
Kết quả chẩn đoán của bác sĩ là: Trầm cảm mức độ trung bình kèm theo lo âu trung bình.
Tôi có chút nghi hoặc, cảm thấy bác sĩ này đúng là tầm thường.
Nhưng nghĩ lại thì cũng thôi.
Hứa Niệm có bệnh.
Ai dám nói Hứa Tư Tư nhất định sẽ bình thường chứ?
Những ngày tháng giày vò lẫn nhau với Thẩm Phương khiến tôi vô cùng vui vẻ.
Vui vẻ như thế, sao có thể quên Hứa Quốc Dũng được chứ.
Tôi vẫn nhớ lần đó khi đến nhà máy của ông ta, tôi đã chụp lại không ít bức ảnh về các cửa xả thải.
Còn có cả những hình ảnh mập mờ giữa ông ta và nữ kế toán đã có chồng.
Những bức ảnh quan trọng nhất định phải gửi cho đúng người.
Chuyện làm ăn thì giao cho đối thủ cạnh tranh.
Chuyện tình cảm thì đương nhiên phải gửi cho chồng của cô kế toán đó.
Những bức ảnh đó là do Chu Từ Dã giúp tôi chuyển đi.
Ánh mắt anh ta có chút phức tạp.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Có vài chuyện, anh ta mãi mãi cũng không thể hiểu được.
Cảm động sâu sắc vốn dĩ là điều không thể xảy ra.
Chẳng bao lâu sau, Hứa Quốc Dũng bắt đầu rơi vào tình cảnh lao đao.
Một người đàn ông tầm thường khi nổi giận, m.á.u sẽ đổ ba thước đất.