Ngoại truyện: Hứa Niệm
Hứa Niệm lại một lần nữa choàng tỉnh giữa cơn mơ.
Cô bật dậy, ôm n.g.ự.c thở dốc.
Đây đã là năm thứ tám kể từ khi cô rời đi, vậy mà cô vẫn không thể ngủ yên.
Cô vẫn đang cố gắng sống tiếp.
Kết bạn, ngắm nhìn thế giới, làm thí nghiệm, nghiên cứu.
Mọi thứ dường như ngày càng tốt hơn, nhưng chỉ có Hứa Niệm biết, vào những đêm khuya thanh vắng, cô luôn có ý định trèo lên bệ cửa sổ và nhảy xuống.
Nhưng cô không thể.
Bây giờ cô là Hứa Tư Tư.
Hứa Tư Tư nhất định phải sống đến trọn đời.
Hứa Niệm từ nhỏ đã ghét Hứa Tư Tư.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cô ấy giống như một con gián không bao giờ chết, cho dù Thẩm Phương đối xử với cô ấy như thế nào, cô ấy cũng chỉ buồn bã một đêm, sáng hôm sau lại là một đôi mắt sáng ngời.
Tại sao cô ấy có thể vô lo vô nghĩ, tự do tự tại như vậy?
Cô ấy muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi.
Nhưng Hứa Niệm thì không thể.
Cô có vô số lớp học bồi dưỡng phải tham gia, vô số bài tập phải hoàn thành, cô buộc phải nỗ lực để trở thành đứa con ưu tú nhất trong mắt Thẩm Phương.
Hứa Tư Tư có một đôi chân lành lặn.
Cô ấy có thể chạy, chạy đến bất kỳ nơi nào trên thế giới này.
Nhưng Hứa Niệm thì như bị cắt cụt đôi cánh, bị bẻ gãy tứ chi, cô chẳng thể đi đâu cả.
Điều đó khiến Hứa Niệm tuyệt vọng không biết bao lần.
Cô đã từng hy vọng Hứa Tư Tư có thể nhìn thấy mình, cứu lấy mình.
Hứa Niệm chưa bao giờ nghĩ rằng, điều hủy diệt một con người lại chính là tình yêu.
Có lẽ, cuối cùng cô vẫn không mạnh mẽ và xuất sắc bằng Hứa Tư Tư.
Hứa Niệm nghĩ: Cứ như thế này đi. Cả đời này của cô, sẽ cứ như thế này thôi.
Nhưng Hứa Tư Tư lại cho cô một cơ hội.
Một cơ hội để trở thành Hứa Tư Tư.
Hứa Niệm thừa nhận, cô đã động lòng.
Đây là năm thứ tám kể từ khi cô trở thành Hứa Tư Tư.
Một ngày nọ, một người bạn bất ngờ gửi cho cô một bức ảnh.
[Cậu xem đi, trông giống cậu không?]
[Tớ thực sự rất sốc. Cậu chắc chắn là không có chị hoặc em sinh đôi chứ?]
Hứa Niệm nhìn chằm chằm vào bức ảnh đó, tham lam phóng to, rồi lại phóng to thêm.
Trong ảnh là một cô gái với vẻ ngoài lạnh lùng, mặc đồ công sở, đeo kính gọng vàng, trên người tỏa ra khí chất xa cách không thể tiếp cận.
Là Hứa Tư Tư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thien-tai-ben-trai-phe-vat-ben-phai/17-het.html.]
Đó mới chính là Hứa Tư Tư thật sự.
Hứa Niệm đã vô số lần cố gắng dò hỏi tin tức về Hứa Tư Tư.
Cô biết Hứa Tư Tư đã đỗ vào ngôi trường đại học mơ ước.
Nhưng đó không phải điều Thẩm Phương mong muốn.
Bà ta sẽ đối xử với Hứa Tư Tư như thế nào đây?
Hứa Niệm trằn trọc không yên, cuối cùng mua vé xe và vội vàng trở về, lẩn trốn suốt nửa tháng.
Cho đến khi Hứa Tư Tư lạnh lùng bảo cô cút đi.
“Không phải chuyện mà em nên lo.”
“Bà ta còn chưa đủ để tôi chơi đùa.”
“Chỉ một kẻ vô dụng như em mới để mặc cho bà ta muốn làm gì thì làm.”
Hứa Niệm nghĩ, cô quả thực rất vô dụng.
Tại sao những vấn đề khó khăn từng dồn cô đến mức suýt c.h.ế.t lại chẳng hề gây chút khó khăn nào cho Hứa Tư Tư?
Hứa Niệm luôn biết Hứa Tư Tư rất xuất sắc.
Bản thân cô phải cố gắng hết sức mới có thể giữ được vị trí nhất khối.
Trong khi Hứa Tư Tư lại dễ dàng lọt vào top mười chỉ bằng chút nỗ lực nhẹ nhàng.
Những bài giảng mà cô phải luyện tập lặp đi lặp lại mới nhớ được, Hứa Tư Tư chỉ cần nghe qua một lần đã có thể thuộc làu.
Hứa Niệm sợ hãi.
Nếu trong gia đình này bắt buộc phải có một kẻ vô dụng, cô hy vọng người đó sẽ là Hứa Tư Tư.
Nhưng đến cuối cùng, xem ra kẻ vô dụng từ đầu đến cuối chỉ là cô mà thôi.
Như vậy, hình như cũng không tệ.
Bỗng dưng, Hứa Niệm rất nhớ Hứa Tư Tư.
Cô lấy điện thoại ra, bấm số mà mình đã thuộc nằm lòng.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối.
“Ai vậy?”
Hứa Niệm siết chặt điện thoại, siết đến mức bàn tay run rẩy không ngừng.
Cô không thể thốt ra bất kỳ lời nào, chỉ có nhịp thở ngày càng dồn dập.
Qua một hồi lâu, Hứa Tư Tư mới cất tiếng.
“Tôi đang bận.”
“Nếu em không còn sợ nữa...”
“Thì hãy về đi.”
A.
Nước mắt Hứa Niệm bất chợt tuôn rơi.
Cô khẽ “Ừm” một tiếng, trong giọng nói tràn đầy sự nhẹ nhõm.
Cô nghĩ, mình nên trở về nhà thôi.
(Hết)