Thiên Tài Bên Trái, Phế Vật Bên Phải

Chương 16



Chồng của nữ kế toán kia đã cầm d.a.o dí thẳng vào cổ Hứa Quốc Dũng. 

 

Tuy cuối cùng không đ.â.m xuống, nhưng cũng đủ khiến ông ta sợ hãi đến mức mất vía. 

 

Ông ta còn không dám kiện cáo gì, bởi nếu làm vậy, thể diện và danh tiếng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. 

 

Ngay sau đó là hàng loạt cuộc kiểm tra từ các bộ phận liên quan. 

 

Hạn định thời gian để khắc phục vi phạm. 

 

Hứa Quốc Dũng không hề xem trọng việc này, chỉ nghĩ rằng mời vài bữa tiệc, đút lót ít tiền là có thể qua mặt. 

 

Nhưng ba tháng sau, nhà máy bị niêm phong. 

 

Bất lực không có cách nào xoay sở, Hứa Quốc Dũng đành xám xịt mặt mày quay về nhà. 

 

Chính khoảnh khắc đó, cuộc chiến thực sự giữa hai người bọn họ mới bắt đầu. 

 

Chỉ chưa đầy một tuần, Thẩm Phương vốn dĩ vẫn luôn vui vẻ đã không thể chịu đựng nổi Hứa Quốc Dũng. 

 

Ông ta thức khuya dậy muộn, nếu không ra ngoài đánh bài, tụ tập uống rượu với bạn bè thì cũng chỉ ngồi nhà xem ti vi, chẳng hề động tay vào việc nhà. 

 

Quần áo bẩn, tất dơ vứt lung tung, lại còn bắt bẻ Thẩm Phương hết chuyện này đến chuyện khác. 

 

Hai người cuối cùng đã bùng nổ trận cãi vã dữ dội nhất từ trước đến nay. 

 

Lần đầu tiên, Thẩm Phương hét lên đuổi Hứa Quốc Dũng ra khỏi nhà. 

 

Cảnh tượng đó khiến tôi vô cùng mãn nguyện. 

 

Chỉ là quá ồn ào. 

 

Vì vậy tôi vừa ngân nga một khúc hát nhỏ vừa quay về phòng. 

 

Hứa Niệm đã chọn xong chuyên ngành, cô ấy muốn đăng ký vào ngành khoa học sinh học, ngôi trường mà cô ấy chọn nằm ở An Huy. 

 

Còn tôi, vẫn theo đúng quỹ đạo của kiếp trước, lựa chọn ngôi trường cũ của mình. 

 

Chu Từ Dã lại ngày càng trở nên trầm lặng. 

 

Anh ta im lặng nhìn tôi, im lặng đi theo sau lưng tôi. 

 

“Rốt cuộc cô muốn thế nào?” 

 

“Hứa Tư Tư, cô có thích tôi không?” 

 

“Chuyện đó quan trọng sao?” 

 

“Không quan trọng ư?” 

 

Tôi hít sâu một hơi. 

 

“Chu Từ Dã, nếu anh quay lại một lần nữa chỉ để làm rõ xem tôi thích ai, anh thích ai, thì anh thật quá tầm thường rồi.” 

 

Thời gian cứ thế lướt qua, cuốn theo chúng tôi chạy vội vã. 

 

Thẩm Phương và Hứa Quốc Dũng bắt đầu rục rịch chuyện ly hôn. 

 

Bà ta không biết bao nhiêu lần tìm đến tôi để mong nhận được chút an ủi, nhưng tôi đều thờ ơ gạt đi. 

 

Khi bà ta sụp đổ khóc lóc, tôi chỉ lặng lẽ nhìn, như đang nhìn một kẻ điên đang làm loạn vô cớ. 

 

Dần dần, Thẩm Phương dường như bắt đầu sợ tôi. 

 

Tôi lớn lên mạnh mẽ, còn bà ta mỗi ngày một già đi, sao có thể không sợ hãi chứ? 

 

Nhưng bà ta cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đối xử với bà ta theo đúng cách mà bà ta đã từng đối xử với tôi. 

 

Cuối cùng, kỳ thi đại học cũng đã đến như dự kiến. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

Hứa Niệm đã thu dọn xong hành lý, cũng mua sẵn vé tàu đêm hôm đó. 

 

Cô ấy nóng lòng muốn rời đi, muốn đến một nơi hoàn toàn mới. 

 

Tôi thản nhiên nhìn cô ấy, nhẹ giọng nói: 

 

“Hứa Tư Tư, con người này, nhất định phải sống ở một góc nào đó trên thế giới này, sống đến khi bạc đầu.” 

 

Hứa Niệm vội vàng cúi đầu xuống. 

 

Cô ấy bước tới, ôm lấy tôi. 

 

“Hứa Tư Tư, tôi ghét chị nhất.” 

 

“Nhưng biết làm sao được, người tôi yêu nhất lại chính là chị.” 

 

Tối hôm đó, Chu Từ Dã chặn tôi lại. 

 

Cậu ta cười cợt nhả: 

 

“Không phải cô muốn chọc tức ba mẹ mình sao? Tôi cho cô mượn đây, miễn phí luôn.” 

 

Tôi trợn mắt. 

 

“Đồ ngốc.” 

 

Quay lưng lại, giọng Chu Từ Dã có chút trầm thấp. 

 

“Hứa Tư Tư, chúng ta không nên đi đến bước này.” 

 

“Nhiều năm qua, tôi luôn tự hỏi, liệu tôi có thực sự thích cô không. Tôi không biết. Nhưng tôi biết rằng, nếu phải rời xa cô, tôi không cam lòng.” 

 

“Ngày hôm đó, cô nói rằng cô ở bên tôi chỉ vì ham muốn chiến thắng, chỉ để vượt mặt Hứa Niệm, hoàn toàn không phải vì thích tôi. Tôi đã rất buồn, nên mới buột miệng nói ra những lời như vậy.” 

 

“Hứa Tư Tư, tôi thích cô.” 

 

Tôi khẽ ngẩng mắt lên, trong lòng ngổn ngang trăm mối. 

 

Không hẳn là buồn, nhưng lại cảm thấy nghẹn ngào. 

 

Chu Từ Dã đang nhắc đến ngày tôi phát hiện ra bức tranh chân dung của Hứa Niệm. 

 

Anh ta nói đó chỉ là sự bối rối của tuổi trẻ, bảo tôi đừng làm loạn vô cớ. 

 

Anh ta nói Hứa Niệm chỉ là người đã rời đi, bảo tôi nên biết điểm dừng. 

 

Nhưng tôi sao có thể chịu đựng nổi khi tình cảm bao năm hóa ra chỉ là một trò lừa gạt. 

 

Vì vậy tôi cười nhạt: 

 

“Vậy thì chúng ta thật sự là một cặp rồi. Anh xem tôi như thế thân để thay thế Hứa Niệm, còn tôi xem anh như công cụ để vượt mặt cô ấy. Thật hoàn hảo, không ai nợ ai cả.” 

 

Chu Từ Dã trừng to mắt. 

 

“Cô nói cái gì?” 

 

“Tôi nói tôi chưa từng thích anh. Tôi chỉ muốn thắng Hứa Niệm một lần mà thôi.” 

 

Lúc đó, trong mắt Chu Từ Dã như có cuồng phong gào thét. 

 

“Ha, thế thì khỏi phải cảm thấy áy náy rồi. 

 

“Hứa Tư Tư, cô thật chẳng bằng nổi Hứa Niệm. Tôi thật sự hối hận khi đã coi cô là thế thân.” 

 

Những lời cay độc từng vang vọng bên tai, nhưng giờ đây, mọi thứ đã khác xưa. 

 

Cuối cùng, tôi không nói thêm gì nữa, chậm rãi bước vào bóng tối. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

( Hết chính văn )