Thiên Tài Bên Trái, Phế Vật Bên Phải

Chương 4



Người cha quanh năm ở bên ngoài kiếm tiền, chỉ trở về vào dịp lễ Tết hoặc khi Hứa Niệm đạt được thành tích lớn. 

 

Ông ta lễ phép xin lỗi cảnh sát, nói rằng sẽ lập tức quay về và sẽ quản lý hành vi của vợ mình. 

 

Nhưng tôi biết, ít nhất trong hai ngày tới, ông ta sẽ không quay lại. 

 

Tiễn cảnh sát về, tôi ngáp dài một cái. 

 

Hứa Niệm nhìn tôi với ánh mắt khó đoán. 

 

Tôi vươn vai, thản nhiên đi thẳng vào phòng ngủ của Hứa Niệm, không khách khí mà nằm dài xuống giường cô ấy. 

 

Khoảng năm phút sau, tiếng bước chân vang lên. 

 

Tôi mở mắt ra. 

 

Hứa Niệm đang đứng bên mép giường, gương mặt lạnh như băng nhìn tôi chằm chằm. 

 

“Đây là phòng của tôi.” 

 

“Ồ?” 

 

“Xin chị hãy ra ngoài.” 

 

“Nếu tôi không ra thì sao?” 

 

“Đây là phòng của tôi.” 

 

Chỉ biết lặp đi lặp lại câu đó thôi à? 

 

Không phải mỗi lần viết văn cô ấy đều được lấy làm bài mẫu sao? 

 

“Sao thế? Cái giường này em quý lắm à? Thích đến thế sao?” 

 

Hứa Niệm lại im lặng, chỉ mím chặt môi hơn, ánh mắt nhìn tôi càng trở nên sâu thẳm. 

 

“Đã không thích thì cho tôi mượn một đêm đi. Cái giường mềm thế này, chăn gối êm ái thế này, tôi đúng là lần đầu tiên được nằm đấy.” 

 

“Đi đi, không tiễn. Ra ngoài nhớ đóng cửa giúp tôi.” 

 

Nói xong, tôi nhắm mắt lại, không thèm để ý đến cô ấy nữa. 

 

Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng cô ấy cũng rời đi, thậm chí còn thật sự đóng cửa lại cho tôi. 

 

Chỉ là động tác đóng cửa chẳng dịu dàng chút nào. 

 

Hừ, thì ra cô ấy cũng biết tức giận đấy. 

 

Tôi còn tưởng cô ấy thật sự là người thanh cao, không vướng bụi trần chứ. 

 

Tôi xoay người, vùi mình vào trong chăn. 

 

Những lời tôi nói với Hứa Niệm, thật ra không phải cố tình châm chọc cô ấy. 

 

Bởi trong căn nhà ba phòng một phòng khách này, vốn dĩ không có phòng dành cho tôi. 

 

Ban đầu là có, đó là căn phòng nhỏ nhất, tối tăm nhất ở cuối hành lang. 

 

Nhưng sau khi Hứa Niệm bắt đầu học đàn piano, để đặt cây đàn piano trị giá hơn mười vạn, Thẩm Phương đã dọn sạch phòng của tôi, rồi ngăn một góc ban công bằng cửa kính trượt. 

 

Chỗ đó quá chật, đến cả một chiếc giường đơn cũng không thể đặt vừa. 

 

Thẩm Phương liền mua cho tôi một chiếc giường gấp. 

 

Cha tôi-Hứa Quốc Dũng không đồng ý: 

 

“Bà làm vậy không phải quá đáng sao? Vậy thì Tư Tư ở kiểu gì?” 

 

Thẩm Phương thờ ơ nói: 

 

“Vậy thì làm thế nào? Nhà chỉ có từng này diện tích thôi. Cô giáo Bạch đã nói rồi, Niệm Niệm có thiên phú đặc biệt với piano, sau này có thể trở thành nghệ sĩ lớn. 

 

“Vì Niệm Niệm, chúng ta đều phải nhường nhịn. 

 

“Nó mà có bản lĩnh như Niệm Niệm, tôi cũng chẳng nỡ đối xử với nó như vậy.” 

 

Sau khi nghe xong những lời đó, Hứa Quốc Dũng im lặng rất lâu. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

Cuối cùng, ông ta chỉ thở dài, rồi không nói thêm gì nữa. 

 

Từ đó, tôi bắt đầu sống trên ban công chật chội ấy. 

 

Một lần ở là ở gần mười năm. 

 

Tôi đã từng hận Thẩm Phương, hận Hứa Quốc Dũng. 

 

Nhưng người tôi hận nhất chính là Hứa Niệm. 

 

Cô ấy thản nhiên tận hưởng mọi thứ. 

 

Đối mặt với sự khắt khe, bạc đãi và đòn roi mà Thẩm Phương trút lên tôi, cô ấy chưa từng nói giúp tôi một câu nào. 

 

Tôi đã không biết bao nhiêu lần tràn đầy hy vọng nhìn về phía cô ấy, 

 

Nhưng cuối cùng đều chỉ đổi lấy sự thất vọng. 

 

Thậm chí, tôi cảm thấy ánh mắt cô ấy nhìn tôi luôn lạnh lùng, cao ngạo, thậm chí mang theo chút khoái chí. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Cô ấy hận tôi, giống như tôi hận cô ấy vậy. 

 

Nhưng dựa vào cái gì mà cô ấy lại hận tôi? 

 

Đêm đó, tôi ngủ trong trạng thái mơ mơ màng màng, mơ thấy vô số giấc mơ. 

 

Trong mơ có Thẩm Phương, có Hứa Quốc Dũng. 

 

Nhưng nhiều nhất vẫn là Hứa Niệm và Chu Từ Dã. 

 

Hứa Niệm ngã từ tầng cao xuống, đầu vỡ toang, khuôn mặt biến dạng không còn nhận ra. 

 

Tất cả mọi người đều hét lên trong hoảng loạn và sụp đổ. 

 

Từng người một lắc mạnh vai tôi, chất vấn: 

 

“Tại sao người c.h.ế.t không phải là mày?” 

 

Những gương mặt dữ tợn đó dần trở nên rõ ràng. 

 

Là khuôn mặt của Chu Từ Dã. 

 

Anh ta bóp chặt cổ tôi, nghiến răng ken két. 

 

“Tại sao người c.h.ế.t không phải là cô?” 

 

07

 

Tôi giật mình tỉnh dậy từ trong mơ, mồ hôi ướt đẫm cả người. 

 

Vừa mở cửa phòng, tôi liền nhìn thấy Chu Từ Dã đang đứng trước cửa, đối diện với Hứa Niệm. 

 

Khuôn mặt anh ta đỏ bừng, dáng vẻ lúng túng, tim như đập loạn nhịp. 

 

Ngây thơ đến mức không thể ngây thơ hơn. 

 

“Hứa... Hứa Niệm, chào buổi sáng.” 

 

“Cậu ăn sáng chưa?” 

 

“Tôi mua một ít, cậu có muốn ăn thử không?” 

 

Anh ta như đang khoe một bảo bối, giơ tay lên. 

 

Nói là một ít, nhưng đó rõ ràng là rất nhiều. 

 

Hứa Niệm đứng chắn trước cửa, không cho anh ta bước vào. 

 

Giọng nói dịu dàng nhưng lại mang theo vẻ lạnh nhạt. 

 

“Không cần đâu, cảm ơn.” 

 

“Xin hỏi, cậu đến nhà tôi có chuyện gì sao?” 

 

Chu Từ Dã thoáng sửng sốt, ánh mắt d.a.o động, cuối cùng rơi trên người tôi. 

 

“Tôi... tôi đến tìm Hứa Tư Tư.”