Thiên Tài Bên Trái, Phế Vật Bên Phải

Chương 5



Suốt dọc đường đi, Chu Từ Dã dường như hơi mất tự nhiên, chẳng nói năng gì. 

 

Ngay cả khi tôi nhận lấy bữa sáng từ tay anh ta, anh ta cũng chẳng tỏ ra để ý. 

 

Tôi ăn hết một bát hoành thánh, uống một ly sữa đậu nành, 

 

Anh ta lại đưa cho tôi một chiếc bánh bao nhân thịt. 

 

“Bánh bao bò của tiệm Trần đấy. Cô lúc nào cũng nói muốn ăn mà không có dịp. Tôi tranh thủ mua khi tiệm vẫn còn mở cửa.” 

 

Tôi bỗng khựng lại. 

 

Bánh bao bò của tiệm Trần à. 

 

Vỏ mỏng, nhân đầy, béo ngậy lại hơi cay nhẹ. 

 

Hồi cấp ba, đây chính là bữa sáng tôi thích nhất. 

 

Ăn kèm với một ly sữa đậu nành tươi, đúng là tuyệt vời. 

 

Tôi từng nói rất nhiều lần rằng tôi nhớ món ăn sáng ở tiệm này. 

 

Nhưng Chu Từ Dã chưa bao giờ có phản ứng gì. 

 

Thì ra không phải anh ta không nghe thấy, cũng không phải không để tâm. 

 

Chỉ là anh ta không muốn để ý tới tôi mà thôi. 

 

Nghĩ đến đây, tôi lập tức đá mạnh một cái vào bắp chân anh ta. 

 

Chu Từ Dã hít sâu một hơi, mặt đau đớn. 

 

“Cô bị điên à?” 

 

“Lại nổi điên gì nữa đấy?” 

 

“Anh không thèm để ý tôi? Tôi cũng chẳng muốn để ý đến anh!” 

 

“Biến đi!” 

 

“Tránh xa tôi ra!” 

 

Anh ta tức tối hét lên sau lưng tôi. 

 

Hai tiếng sau, tại một tiệm bánh ngọt. 

 

Chúng tôi lại bốn mắt nhìn nhau. 

 

“Sao cô lại ở đây?” 

 

“Hoan nghênh quý khách.” 

 

Gương mặt anh ta đầy vẻ ngơ ngác, còn tôi thì nở một nụ cười giả tạo. 

 

Tiệm bánh ngọt này tên là “Một Tiệm Bánh Ngọt”, là tiệm do chị họ của Chu Từ Dã mở. 

 

Lúc này, anh ta đang chất vấn chị họ của mình. 

 

“Chị có biết không hả?!” 

 

“Chị không biết luật sao? Cô ấy vẫn chưa đủ tuổi vị thành niên đấy!” 

 

Chị họ của anh ta cười khúc khích, nhai kẹo cao su. 

 

“Nếu em không nói, chị không nói, thì ai biết cô ấy chưa đủ tuổi chứ?” 

 

Chu Từ Dã trợn tròn mắt, quay sang chất vấn tôi. 

 

“Tại sao cô lại đến đây xin việc?” 

 

“Có phải cô nghĩ chị tôi ngốc nên dễ lừa không?” 

 

“Cô làm gì mà lại muốn đi làm thêm?” 

 

“Thiếu tiền à?” 

 

Tôi cong khóe môi, từng chữ từng chữ đáp lại: 

 

“Liên quan quái gì đến anh?” 

 

Cả buổi chiều, tôi bận rộn đón khách tiễn khách, còn Chu Từ Dã thì ngồi lì trong góc như một con cá nóc đang giận dỗi. 

 

Một lúc lâu sau, khi tôi nhìn lại, anh ta đã ngửa đầu, há miệng ngủ thiếp đi. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Chị họ của anh ta dùng khuỷu tay huých tôi. 

 

“Này, em trai chị thích em à?” 

 

“Hai người đã có gì với nhau rồi sao?” 

 

Tôi mặt không biểu cảm, tiếp tục dọn bàn. 

 

“Anh ta thích em gái em.” 

 

“...Hả?” 

 

“Người em gái sinh đôi với em, có gương mặt giống em như đúc.” 

 

“Ồ, đúng kiểu truyện thế thân à? Tên này cũng cặn bã thật đấy!” 

 

“Hừ, buồn cười.” 

 

“Chờ chút, chị đi đập cho nó một trận!” 

 

Tin tốt thứ nhất: Chu Từ Dã bị chị họ đánh cho mặt mũi bầm dập, ôm đầu bỏ chạy khỏi tiệm bánh. 

 

Tin tốt thứ hai: Tôi đã vượt qua kỳ thử việc, nhận được công việc bán thời gian này với mức lương mười tệ mỗi giờ, ngày lễ thì lương gấp đôi, trả lương theo tháng. 

 

Rời khỏi tiệm bánh ngọt, tôi thấy Chu Từ Dã vẫn đứng lảng vảng ở góc đường. 

 

Vừa nhìn thấy tôi, anh ta lập tức đứng bật dậy. 

 

“Có gì thì nói nhanh!” 

 

“Cô không thể nói chuyện cho tử tế một chút sao?” 

 

“Nếu không thì tôi đi đây.” 

 

“Cô đã nói gì với chị tôi? Tại sao chị ấy lại đánh tôi?” 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tôi trợn trắng mắt, hoàn toàn không muốn để ý đến anh ta. 

 

Nhưng Chu Từ Dã lại bất ngờ nắm chặt lấy tay tôi. 

 

“Hứa Tư Tư, cô luôn sống trên ban công sao?” 

 

“Tại sao chứ?” 

 

“Nhà các cô rõ ràng có ba phòng ngủ, tại sao cô lại phải sống trên ban công?” 

 

“Sau này cô mua căn nhà lớn như vậy, đặt làm một chiếc giường ba mét, cũng là vì lý do đó sao?” 

 

“Nhưng tại sao mỗi lần tôi không ở nhà, cô lại quay về phòng sách để ngủ?” 

 

“Còn nữa...” 

 

Còn nữa? 

 

Nói mãi không xong hay sao? 

 

Tôi bực bội hất tay anh ta ra. 

 

“Giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa.” 

 

“Bây giờ không có, sau này càng sẽ không có.” 

 

“Đừng xen vào chuyện của tôi.” 

 

“Chuyện của tôi, đừng có tò mò.” 

 

Liên quan gì đến anh ta chứ? 

 

Đúng vậy, thiếu cái gì thì sẽ muốn cái đó. 

 

Tôi mua căn nhà lớn như vậy, đặt làm một chiếc giường ba mét, chỉ vì tôi chưa từng có được. 

 

Nhưng căn nhà lớn đến thế, chiếc giường rộng đến thế, lại khiến tôi sợ hãi. 

 

Không gian trống trải ấy khiến lòng người bất an. 

 

Chỉ khi co ro trong căn phòng sách đầy ắp đồ đạc, nằm trên chiếc giường sofa chật hẹp, tôi mới cảm thấy an toàn. 

 

Thật mỉa mai. 

 

Thật đáng thương. 

 

Tôi đã từng nghĩ rằng khi lớn lên, mình có thể bù đắp cho những thiếu thốn của thời thơ ấu. 

 

Nhưng hóa ra, đó là sự nghèo nàn kéo dài suốt cả đời tôi.