Thiên Tài Bên Trái, Phế Vật Bên Phải

Chương 6



08

 

Sau khi được thả khỏi trại tạm giam, việc đầu tiên Thẩm Phương làm là gọi điện cho tất cả giáo viên của các lớp học thêm, yêu cầu bổ sung những buổi học mà Hứa Niệm đã bỏ lỡ. 

 

Sau đó, bà ta vội vã lao vào bếp, chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng cho “bảo bối” mà bà ta nâng niu nhất. 

 

Ban đầu, bà ta trừng mắt nhìn tôi, dường như định ra tay. 

 

Tôi lắc lắc điện thoại trong tay, lạnh lùng nói: 

 

“Nếu bà dám động vào tôi, tôi sẽ lại báo cảnh sát.” 

 

Thẩm Phương tức giận đến mức thở dốc. 

 

“Trả điện thoại lại cho Niệm Niệm!” 

 

“Không trả. Bà muốn thì tự đi mua cái khác cho em ấy, hoặc bảo em ấy sau này đừng dùng nữa.” 

 

Mặt Thẩm Phương đỏ bừng vì tức giận, kéo lấy Hứa Niệm tra hỏi liên tục về việc trong 24 giờ qua tôi có bắt nạt cô ấy không. 

 

Hứa Niệm chỉ lắc đầu yếu ớt, không nói một lời nào. 

 

Hành động đó rơi vào mắt Thẩm Phương lại trở thành bằng chứng cho việc tôi chắc chắn đã làm điều xấu. 

 

Nhưng vì e ngại điều gì đó, bà ta không dám thật sự ra tay với tôi. 

 

Chỉ có thể ôm n.g.ự.c thở dốc, mắng chửi không ngừng: 

 

“Đúng là nghiệt chủng, sao lại sinh ra mày – một đứa tai họa như thế này chứ?” 

 

“Bản thân không học hành gì ra hồn, lại còn bắt nạt Niệm Niệm. Lẽ ra ngay từ đầu tao nên bóp c.h.ế.t mày.” 

 

“Tại sao tao lại không bóp c.h.ế.t mày cơ chứ?” 

 

Cơn giận không có chỗ trút, cuối cùng bà ta chọn cách phớt lờ tôi. 

 

Coi như tôi không tồn tại. 

 

Bữa cơm không có phần của tôi. 

 

Món ăn không có phần của tôi. 

 

Thậm chí, nước uống trong nhà cũng được chuyển hết vào phòng của Hứa Niệm. 

 

Trước chuyện đó, tôi chỉ nhún vai rồi trở lại ban công. 

 

Tôi ăn vài lát bánh mì sandwich dưới ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ—mùi vị cũng không tệ. 

 

Từ ngày hôm đó, Thẩm Phương hoàn toàn loại bỏ tôi khỏi cuộc sống của bà ta. 

 

Nếu không phải sợ bị người ngoài bàn tán, có lẽ tôi thậm chí còn không được bước chân vào cánh cửa này. 

 

Nhưng tôi thật sự không quan tâm. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Mỗi ngày đều dậy sớm đi làm, đến khi trời tối mịt mới về nhà. 

 

Đói thì ăn bánh mì, khát thì uống nước khoáng. 

 

Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy phiền phức chính là—Chu Từ Dã luôn bám riết không chịu buông. 

 

Hôm đó, trời bắt đầu đổ mưa lớn. 

 

Ban đầu trời chỉ âm u, sau đó gió lớn thổi qua mang theo chút lạnh lẽo. 

 

Từ tiệm bước ra, tôi co rúm cổ lại, do dự không biết nên đi đường nào. 

 

Chu Từ Dã tiến lại gần, đưa cho tôi một chiếc ô. 

 

“Trời mưa đấy.” 

 

Tôi giả vờ như không nhìn thấy, thậm chí còn né sang một bên. 

 

Anh ta bực bội khẽ bĩu môi: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

“Cô cố tỏ ra mạnh mẽ để làm gì? Không định về nhà sao? Hay muốn dầm mưa chạy về?” 

 

Khuôn mặt anh ta đầy vẻ khó chịu. 

 

Tôi ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh ta: 

 

“Rốt cuộc anh muốn gì?” 

 

Bàn tay Chu Từ Dã siết chặt lại. 

 

“Tôi muốn hỏi cô một câu.” 

 

“Tại sao Hứa Niệm lại nhảy lầu?” 

 

“Hứa Tư Tư, cô thật sự không lo lắng chút nào sao?” 

 

“Đó là em gái của cô, người cùng chung huyết thống, cùng mẹ sinh ra. Cô ấy nhảy lầu, tự sát, c.h.ế.t đi...” 

 

“Cô không muốn tìm hiểu lý do sao? Không muốn cứu vớt cô ấy sao?” 

 

“Cô đáng lẽ nên ở bên cạnh cô ấy, bảo vệ và chăm sóc cô ấy, chứ không phải ở đây mải mê kiếm tiền vặt.” 

 

Những lời của Chu Từ Dã vang lên đầy đanh thép, mạnh mẽ và nhiệt huyết. 

 

Nghe thật chính nghĩa, nghe thật chân tình. 

 

Ánh mắt đối đầu gay gắt của tôi dần dịu lại. 

 

Thậm chí, tôi còn khẽ cười với anh ta. 

 

Chu Từ Dã sững lại. 

 

Ánh mắt anh ta thoáng chút mơ hồ, khó hiểu, muốn nói lại thôi. 

 

Nhưng tôi không cho anh ta thêm cơ hội để mở miệng. 

 

Tôi xoay người, lao thẳng vào màn mưa. 

 

09

 

Trời mưa như trút nước, mưa xối xả đổ xuống người tôi. 

 

Khiến tôi không thể mở mắt, quần áo lập tức ướt sũng, dính chặt vào da, lạnh buốt đến thấu xương. 

 

Nhưng tôi hoàn toàn không có ý định dừng lại, cứ thế chạy một mạch về nhà. 

 

Quần áo ướt đẫm, nước nhỏ giọt xuống sàn, tôi lạnh đến run rẩy. 

 

Tôi gõ cửa. 

 

Không có ai trả lời. 

 

Tôi gõ mạnh hơn, vẫn không có ai mở cửa. 

 

Tôi thở hắt ra, mệt mỏi dựa lưng vào cửa ngồi bệt xuống đất. 

 

Cơ thể mềm nhũn, cơn rét khiến tôi run cầm cập. 

 

Tôi đưa tay sờ trán— nóng rực. 

 

Đúng là họa vô đơn chí. 

 

Chắc tôi bị sốt rồi. 

 

Thẩm Phương sẽ không mở cửa cho tôi. 

 

Hứa Niệm cũng sẽ chẳng quan tâm. 

 

Tôi thậm chí không có tư cách sở hữu một chiếc chìa khóa của ngôi nhà này. 

 

Tôi nghĩ, có lẽ mình là kẻ tái sinh thảm hại và vô dụng nhất rồi. 

 

Dựa vào cánh cửa lạnh lẽo, tôi mơ màng thiếp đi. 

 

Không biết đã qua bao lâu, cánh cửa đột ngột mở ra.