Thiên Tài Bên Trái, Phế Vật Bên Phải

Chương 8



11

 

Cái c.h.ế.t của Hứa Niệm là một ẩn số. 

 

Cô ấy không để lại một lời nhắn, cũng không để lại bất kỳ một chữ nào. 

 

Thẩm Phương gần như phá nát cả ngôi nhà, chỉ để tìm ra chân tướng đằng sau cái c.h.ế.t của Hứa Niệm. 

 

Cho đến khi tấm ván giường bị lật lên, tất cả mọi người đều c.h.ế.t lặng tại chỗ. 

 

Những dòng chữ xiêu vẹo được khắc lên đó, giống như một đôi bàn tay khổng lồ, bóp chặt cổ họng của tất cả mọi người. 

 

【Cứu tôi, cứu tôi, cứu tôi…】 

 

【Hứa Tư Tư…】 

 

【Cứu tôi…】 

 

Tại sao Hứa Niệm lại cầu cứu? 

 

Tại sao trên đó lại có tên tôi? 

 

Thẩm Phương siết chặt cổ tôi, giọng gào thét điên cuồng: 

 

“Mày đã làm gì với Niệm Niệm?” 

 

“Có phải chính mày hại c.h.ế.t con bé không?” 

 

“Hứa Tư Tư, tại sao mày không c.h.ế.t đi?” 

 

“Tại sao người c.h.ế.t lại không phải là mày?” 

 

Tôi cũng không hiểu. 

 

Tại sao? 

 

Hứa Niệm gọi tôi đến để cứu cô ấy sao? 

 

Hay là chính vì tôi mà cô ấy mới cần được cứu? 

 

Khoảnh khắc đó, sự thù hận trong mắt Thẩm Phương đối với tôi đã không còn khiến tôi cảm thấy gì nữa. 

 

Tôi chỉ rơi vào một nỗi hoang mang sâu thẳm. 

 

Hứa Niệm, rốt cuộc em muốn nói gì với tôi? 

 

Đêm đó, tôi chiếm lấy phòng của cô ấy. 

 

Sau khi đóng cửa lại, tôi leo lên giường cô ấy. 

 

Chiếc giường sạch sẽ đến mức không dính một hạt bụi, thậm chí còn sạch hơn cả sàn nhà bên ngoài. 

 

Tôi bật đèn pin trên điện thoại, chiếu ánh sáng về phía tấm ván giường. 

 

Những dòng chữ dày đặc, xiêu vẹo không theo trật tự, đã gần như phủ kín toàn bộ bề mặt. 

 

Tôi run rẩy đưa tay chạm vào cái tên của mình. 

 

Vậy nên, Hứa Niệm… 

 

Em thật sự muốn tôi cứu em sao? 

 

12

 

Sáng hôm sau Thẩm Phương trừng mắt nhìn tôi: 

 

“Mày vào đây bằng cách nào?” 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tôi bình thản uống cháo, 

 

“Nhốt tôi ngoài cửa? Đêm qua là lần đầu tiên, và cũng sẽ là lần cuối cùng. Nếu không thì...” 

 

“Nếu không thì sao?” 

 

Thẩm Phương cười lạnh: 

 

“Đây là nhà của tao. Tao cho mày vào thì mày mới được vào. Tao không cho thì—Hứa Tư Tư, mày làm gì vậy?!” 

 

Bà ta thét lên hoảng loạn, muốn xông tới nhưng lại không dám. 

 

Tôi túm lấy tóc Hứa Niệm, rút kéo ra và dí sát vào da đầu cô ấy. 

 

Hứa Niệm đứng im, ngoài tiếng rên khẽ vì đau lúc đầu, cô ấy không nói thêm lời nào. 

 

Thẩm Phương toàn thân run rẩy, vừa giận vừa lo sợ: 

 

“Buông Niệm Niệm ra! Mày định làm gì?” 

 

Tôi nhướng mày, cười nhạt: 

 

“Đừng có động đậy. Nếu không, một đường kéo xuống, tôi cũng không chắc là tôi cắt tóc em ấy, hay cắt đứt cổ em ấy đâu.” 

 

Thẩm Phương hít sâu một hơi lạnh. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

“Hứa Tư Tư, mày dám—A!” 

 

“Xoẹt!” 

 

Một âm thanh vang lên, mái tóc dài ngang eo của Hứa Niệm bị tôi cắt phăng một mảng lớn. 

 

Thẩm Phương hét lên đau đớn, như thể tôi không phải đang cắt tóc, mà là đang cắt vào chính da thịt bà ta. 

 

Tiếng hét ấy khiến tôi cảm thấy khoái chí. 

 

Tôi tiếp tục vung kéo, cắt bừa bãi, không theo bất kỳ trật tự hay thẩm mỹ nào, mỗi nhát kéo đều mang theo sự tàn nhẫn. 

 

Từng lọn tóc rơi xuống, rối loạn khắp mặt đất. 

 

Tiếng gào khóc của Thẩm Phương vang vọng bên tai tôi. 

 

Lúc này, Hứa Niệm trông thê thảm vô cùng. 

 

Tóc tai lởm chởm, dài ngắn không đều, từng sợi tóc vụn vương vãi khắp nơi. 

 

Nhưng cô ấy chỉ cúi gằm mặt, như thể tất cả những điều đó chẳng hề liên quan đến mình. 

 

Cuối cùng, tôi vứt cây kéo xuống đất. 

 

“Rầm!” 

 

Ngay giây tiếp theo, Thẩm Phương gào thét xông tới, đẩy mạnh tôi ra ngoài. 

 

Bà ta run rẩy nâng khuôn mặt Hứa Niệm lên, ánh mắt như thể bảo vật quý giá nhất của mình vừa bị phá hủy. 

 

Rồi bà ta thét lên một lần nữa, vớ lấy chiếc ghế bên cạnh. 

 

Tôi lập tức quay đầu bỏ chạy. 

 

Nhưng khi vừa đến gần cửa, chiếc ghế bay tới, đập mạnh vào lưng tôi. 

 

Tôi đau đến mức phải hít mạnh một hơi. 

 

Nhưng tôi không dừng lại, tiếp tục chạy xuống cầu thang với bước chân vội vã. 

 

“Bịch!” 

 

Tôi va thẳng vào Chu Từ Dã đang đi lên. 

 

“Cô làm sao vậy? Sao mặt trắng bệch thế? Có bị thương không? Trên lầu có chuyện gì thế? Cô lại cãi nhau với mẹ cô à?” 

 

Tôi lạnh lùng liếc anh ta, ném lại một câu duy nhất: 

 

“Cút!” 

 

13 

 

Chu Từ Dã cau có kéo tay tôi lại. 

 

“Cô lúc nào cũng thế à?” 

 

“Hứa Tư Tư, cô không biết nói chuyện đàng hoàng sao?” 

 

“Cứ như hòn đá trong nhà vệ sinh—vừa thối vừa cứng đầu.” 

 

“Cô không thể thay đổi tính cách của mình à?” 

 

“Dù sao thì bà ấy cũng là mẹ cô, cô…” 

 

Tôi hít sâu một hơi, rồi hất mạnh tay anh ta ra. 

 

“Sáng sớm đã lải nhải, anh muốn ăn tát à?” 

 

“Hứa Tư Tư…” 

 

“Chu Từ Dã!” 

 

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: 

 

“Anh là cậu ấm lớn lên trong mật ngọt, tốt nhất tránh xa tôi ra. Tránh xa nhà chúng tôi, và cũng tránh xa Hứa Niệm ra.” 

 

Chu Từ Dã mím chặt môi, khuôn mặt dần trở nên u ám. 

 

“Tôi không làm được.” 

 

“Hứa Tư Tư, lần này dù thế nào tôi cũng sẽ không từ bỏ Hứa Niệm.” 

 

“Tôi sẽ bảo vệ cô ấy, không để cô ấy bị tổn thương thêm nữa!” 

 

“Ha.” 

 

Tôi bật cười lạnh, nụ cười chứa đầy sự châm chọc. 

 

“Bảo vệ cô ấy? Anh là ai mà dám nói thế?” 

 

“Cô ấy còn nhớ anh là ai không?” 

 

“Không biết gì mà còn thích làm anh hùng—đúng là đồ ngốc.”