14
Những ngày tiếp theo cứ chậm rãi trôi qua.
Giữa tôi và ngôi nhà đó xem như đã hoàn toàn cắt đứt.
Chỉ cần tôi có mặt, bầu không khí trong nhà liền tụt xuống mức đóng băng, lạnh lẽo như hầm băng.
Thẩm Phương đưa Hứa Niệm đi cắt tóc.
Giờ đây, cô ấy trông không khác gì một cậu nhóc.
Cô ấy lại càng trở nên lạnh nhạt với tôi hơn.
Đến cả ánh mắt liếc qua cũng không thèm.
Tôi vẫn duy trì thói quen cũ, mỗi ngày ra ngoài từ sáng sớm, bận rộn đến tận khuya mới về.
Điều duy nhất khiến tôi chướng mắt chính là Chu Từ Dã.
Sau khi biến mất ba, bốn ngày, anh ta lại bắt đầu xuất hiện ở tiệm bánh ngọt mỗi ngày.
Và mỗi lần như thế, anh ta ngồi lì ở đó suốt cả ngày trời.
Chúng tôi không hề có bất kỳ cuộc trò chuyện nào.
Nhưng tôi biết anh ta thường xuyên nhìn tôi trong lúc thất thần.
Rất nhanh, kỳ nghỉ hè đã trôi qua hơn một nửa, tôi nhận được khoản lương đầu tiên trong đời.
Đồng thời, ngày mà tôi chờ đợi cũng đã đến.
Ngày mai, Hứa Niệm sẽ tham gia buổi hòa nhạc của thành phố, được phát sóng trực tiếp toàn bộ.
Một sự kiện quan trọng như vậy, người cha bận rộn suốt ngày như thể không rảnh rỗi ấy của chúng tôi chắc chắn sẽ có mặt.
Sự căng thẳng của Thẩm Phương thể hiện rõ ràng.
Bà ta canh chừng Hứa Niệm, bắt cô ấy chơi đi chơi lại bản nhạc biểu diễn.
Vừa bảo cô đừng quá lo lắng, vừa lặp đi lặp lại: “Nhất định phải biểu diễn thật tốt, không được mắc lỗi, tuyệt đối không thể phạm bất kỳ sai sót nào.”
Trước những lời đó, tôi chỉ khẽ cười lạnh.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Thẩm Phương hung hăng trừng mắt nhìn tôi.
Sáng sớm, khi trời còn chưa kịp sáng, Hứa Niệm đã bị Thẩm Phương gọi dậy, tiếp tục tập đàn.
Tôi bực bội vùi mình vào chăn, mơ màng ngủ tiếp.
Đến khi tôi thức dậy lần nữa, họ đã không còn ở nhà.
Tại tiệm bánh ngọt, hôm nay có khá nhiều khách.
Sau một hồi bận rộn, chị họ của Chu Từ Dã nháy mắt với tôi.
“Em trai ngốc của chị đâu rồi? Hôm nay sao không thấy đến?”
“Em không biết, chắc là đi tu dưỡng tâm hồn ở đâu đó rồi.”
“Cái gì cơ?”
Tôi chỉ cười, không giải thích thêm.
Tối về nhà, Thẩm Phương vui vẻ ra mặt, tay chân múa may không ngừng, liên tục khoe rằng Hứa Niệm là niềm tự hào của bà ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Xem ra buổi biểu diễn đã diễn ra vô cùng hoàn hảo.
Chỉ là không thấy bóng dáng Hứa Quốc Dũng đâu cả.
“Ồ, vậy còn ông già nhà chúng ta đâu? Ba lần đi ngang qua cửa nhà mà không vào à?”
Sắc mặt Thẩm Phương cứng lại, rõ ràng là tôi đã chọc trúng chỗ đau của bà ta.
“Mày thì biết cái gì. Ba mày bận bịu lắm. Nếu không có ông ấy vất vả kiếm tiền, mày nghĩ những thứ ăn uống này từ đâu mà ra? Mày tưởng kiếm tiền dễ dàng chắc?”
“Thế à? Tôi còn tưởng ông ấy bận rộn dỗ dành bà vợ bé nhỏ của mình chứ.”
“Mày nói linh tinh cái gì vậy?”
“Được thôi.” Tôi nhún vai. “Cứ coi như tôi nói bừa đi.”
Thẩm Phương mặt mày u ám, đưa tay chặn tôi lại.
“Có phải mày biết chuyện gì đó không?”
Tôi vừa cười vừa nhìn Thẩm Phương, chậm rãi bào mòn sự kiên nhẫn của bà ta.
Khi thấy bà ta sắp phát điên, tôi từ tốn mở miệng.
“Khách sạn Quân Hào, tôi nhìn thấy ông ấy khoác tay một người phụ nữ đi vào đó.”
Sắc mặt Thẩm Phương như bị sét đánh, khuôn mặt vặn vẹo như ác quỷ.
Bà ta vớ lấy chiếc túi trên bàn, không thèm ngoảnh đầu lại mà lao thẳng ra ngoài.
So với Thẩm Phương, người tôi ghét nhất chính là Hứa Quốc Dũng.
Hồi nhỏ, tôi từng dựa dẫm vào ông ta.
Ông ta không thiên vị và độc ác như Thẩm Phương.
Ông ta thường không đồng tình với cách đối xử của bà ta: “Con nào cũng là con, bà làm thế còn ra gì nữa.”
Thế nên tôi đã đem hết nỗi buồn và tủi thân của mình kể với ông ta.
Tôi nói: “Nếu ba mẹ ly hôn, con muốn sống với ba.”
Hứa Quốc Dũng xoa đầu tôi, ánh mắt vừa thương xót vừa vui mừng.
Nhưng ngay đêm đó, khi ông ta cãi nhau với Thẩm Phương, ông ta đã thốt ra một câu khiến tôi c.h.ế.t lặng:
“Ngay cả Tư Tư cũng hy vọng chúng ta ly hôn, không muốn ở với cô. Cô xem cô làm mẹ thất bại đến mức nào.”
Hứa Quốc Dũng xách hành lý quay người bỏ đi.
Thẩm Phương nhìn tôi bằng ánh mắt độc ác, bà ta túm tóc tôi, lôi từ phòng khách vào bếp, bắt tôi quỳ suốt đêm trong bếp.
Tôi vừa khóc vừa gọi điện cho Hứa Quốc Dũng.
Van xin ông ta quay về, nói rằng tôi rất sợ.
Ông ta mắng Thẩm Phương một trận qua điện thoại, rồi an ủi tôi.
Nhưng ông ta vẫn không quay về.
Đó có phải là tình yêu không?
Thẩm Phương thì thẳng thừng nói với tôi rằng bà ta không yêu tôi.
Còn Hứa Quốc Dũng lại nói rằng ông ta yêu tôi, thương tôi.
Nhưng ông ta không làm gì cả, và đến cuối cùng, ông ta vẫn muốn nói với tôi rằng, ông ta yêu tôi, chỉ là ông ta không có cách nào khác.