Thiên Tài Sát Thủ Trở Thành Công Chúa

Chương 12



Ta mặc đồ luyện công, chui vào chuồng gà, lôi con gà trống nhỏ mà A Mộng vừa mua ra từ dưới cánh, vỗ cho nó tỉnh dậy: "Mau! Trời sắp sáng rồi, dậy gáy đi!"



"Cục tác?" Gà trống nhỏ mơ màng.



"Cục tác cục tác cục tác -" Ta ngồi xổm giữa chúng, vươn cổ, làm mẫu cho nó xem.



Vừa gáy, vừa vỗ - đ.á.n.h thức những con gà khác, mọi người cùng gáy, dậy sớm tốt cho sức khỏe.



Đúng là: Canh hai mò mẫm lay gà tỉnh, thiếu niên múa kiếm đón bình minh.



Ta đang múa kiếm giữa sân nghe gà gáy.



Không ngờ, A Mộng cũng bị ta lay ra.



Hắn rõ ràng là chưa ngủ đủ giấc, kéo áo ngoài lại: "Xin hỏi, ngài đang gáy cái gì giữa đêm hôm khuya khoắt vậy?"



Ta thu kiếm lại, nghiêm túc nói: "Gà trống một tiếng gáy, thiên hạ đều sáng bừng, đêm qua ta ngủ mơ thấy ma."



A Mộng day mi tâm: "Nói sao?"



Ta chợt cười: "Chính là sư phụ ta đấy, ông ấy sống rất khổ sở dưới đó, cũng không có ai đốt giấy tiền vàng mã, hôm qua nước mắt nước mũi tèm lem đến, dặn dò ta mau chóng báo thù cho ông ấy, rồi đem những cuốn sách và thanh đao mà ông ấy yêu thích nhất... đốt hết gửi xuống cho ông ấy, ông ấy đang cần gấp."



A Mộng sững người, bị gió thổi, ho sặc sụa, đợi khi hắn bình tĩnh lại, sắc mặt càng thêm khó coi.



"Sư phụ của nàng... đúng là con ma độc ác."



Hắn vừa xoa ngực, vừa nhìn ta, bị chọc cười: "... Nàng cũng là người tôn sư trọng đạo, đợi ta xem xong, sao chép lại, nàng hẵng đốt cũng chưa muộn."



Ta nín cười đáp: "Huynh cứ yên tâm mà xem, tạm thời không đốt, ta còn muốn lấy đầu kẻ thù tế ông ấy."



A Mộng lúc này mới nhận ra mình bị lừa, tức giận phất tay áo đóng cửa lại.



Bên trong truyền đến tiếng cười lạnh: "Nàng thật sự quá rảnh rỗi, không bằng đi nhặt phân gà, chất đống ở vườn rau phía sau đi, ngày mai ta cần dùng."



Ta mỉm cười đáp ứng.



Lại chạy đến ổ chó, gọi Hoa Hoa dậy chơi.



Hoa Tưởng Dung ngái ngủ, có vẻ không kiên nhẫn, thấy là ta, mới lười biếng vẫy đuôi.



"Dung ca." Ta nhiệt tình nói.



Nghe thấy cách gọi này, mặt ch.ó Hoa Hoa nhăn lại, hết buồn ngủ, ánh mắt cảnh giác, cũng không vẫy đuôi nữa.



"Ngươi đi lùa gà, ta đi lấy xẻng."



Ta hào hứng nắm lấy móng vuốt của nó: "Nào nào nào, cùng ta chơi trò nhặt phân gà nào."



Ha ha ha ha, dậy thôi nào!



Thời gian thấm thoắt trôi qua, ta ngày một cao lớn hơn.



Đặc biệt là từ năm mười sáu tuổi, ta lớn rất nhanh, lúc mới gặp còn ngang vai A Mộng, bây giờ đã chạm đến chóp mũi hắn rồi.



"Y phục ngủ của muội lại ngắn rồi, mai ta dẫn muội đến Thủy Vân phường may đồ mới, gấm Lưu Vân mùa này của bọn họ cũng không tệ, ta thấy, muội mặc màu đỏ bạc và tím hoa hồng là đẹp nhất, vừa vặn hợp với kiểu tóc Linh Xà kế này ta mới học được..."



Trước bàn trang điểm, ta ngoan ngoãn để hắn chải chuốt cho mình.



Bỗng nhiên, hắn như nhìn thấy điều gì không ổn: "... Đừng động đậy."



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta ngồi yên: "Sao vậy?"



Trong gương, A Mộng nâng mặt ta lên quan sát, trầm ngâm suy nghĩ, từ cau mày đến giãn ra: "... Thoắt cái đã thành thiếu nữ rồi."



Hắn cảm thán: "Khuôn mặt như trăng rằm tháng Tám, mắt phượng ẩn chứa sát khí, không giận tự uy, nói không chừng, cũng có vài phần tướng mạo đế vương."



"Tướng mạo đế vương là gì?" Tuy ta không hiểu, nhưng biết hắn đang khen ta, liền híp mắt cười ngây ngô.



Hắn cũng cười: "Thôi, nụ cười đẹp như vậy, tướng mạo nào cũng không sánh bằng."



Là một chú ch.ó trung niên, Hoa Tưởng Dung được chăm sóc rất tốt, tinh thần phấn chấn.



Năm ngoái, thậm chí còn sinh một ổ ch.ó con lông đốm với con ch.ó sói đen canh giữ Sở Yêu Cung, khiến quản sự tức giận mắng chửi.



A Mộng có một phương pháp chăm sóc lông rất hiệu quả.



Bộ lông của Hoa Hoa bốn mùa đều bóng mượt, tóc của ta cũng nhờ hắn chăm sóc, ngày đêm vất vả, mới không bị hói đầu khi còn trẻ.



Hắn luôn dùng khăn lau khô tóc cho ta, rồi thoa dầu dưỡng tóc, mang theo mùi bạc hà thoang thoảng, thanh mát dễ chịu.



A Mộng rất giỏi điều chế hương liệu.



Trong túi thơm hắn thường mang theo, là hạt của một số loại quả mật, kết hợp với vài vị t.h.u.ố.c bắc như hoàng bá, lá sen, mùi hương tỏa ra, từ ngọt ngào nồng nàn dần chuyển sang dư vị nhạt đắng, rất đặc biệt.



Nhưng sát thủ vì thuận tiện hành động, sẽ không dùng những thứ lưu hương lâu, để tránh bị lộ hành tung.



Quanh năm suốt tháng, trên người A Mão không có mùi gì cả.



Chắc hắn rất ghét cuộc sống ở Thập Nhị Cung.



Rõ ràng thích quần áo màu sắc sặc sỡ, nhưng trong những nhiệm vụ kéo dài triền miên, luôn mặc đồ đen hoặc trắng đơn giản.



Nghĩ lại, ta không hiểu hắn.



Đặc biệt là mặt khác ngoài thân phận sư phụ.



Đầu năm, xảy ra sự cố, ta bị phái đi thực hiện một nhiệm vụ bí mật, mất vài tháng, không kịp chào hỏi người ở Lạc Thủy Hiên.



Đến khi trở về, mới phát hiện, A Mộng bị bệnh.



Cơn sốt cao này kéo dài nhiều ngày, hắn suy yếu như một tờ giấy trong suốt, hơi thở yếu ớt, xuống giường cũng khó khăn, không thể tự chăm sóc bản thân.



Mấy vị thần y nổi tiếng nhất kinh thành đều đã đến khám.



Dưới sự uy h.i.ế.p của ta bằng cả bạc lẫn đao, bọn họ run rẩy, đều nói là do nhiễm phong hàn, uống t.h.u.ố.c đúng giờ, nghỉ ngơi cẩn thận là được.



A Mộng đến chiều mới tỉnh.



Vừa mở mắt, liền nắm chặt lấy cổ tay ta, lực đạo mạnh đến kinh ngạc.



Hắn thở hổn hển vài tiếng, nhìn kỹ trạng thái của ta, thấy ta không bị thương, lúc này mới buông tay: "... Không c.h.ế.t là tốt rồi."



"Sao lại bệnh nặng như vậy?" Ta nắm lấy tay hắn, lòng bàn tay nóng rực.



Hắn cười yếu ớt, giọng nói nhỏ nhẹ: "Không có gì, mấy hôm trước có tuyết rơi, ta leo lên mái nhà uống rượu ngắm tuyết, chắc là uống hơi nhiều, ngủ quên mất một lúc, bị cảm lạnh thôi."



"Huynh đang đợi ta sao?"



"Không phải."



A Mộng quay mặt đi, nhắm mắt lại.