Sau đó, ta nghe được từ quản sự, kể từ khi ta bảy ngày không về, A Mộng đã biến mất vài ngày... Sau khi trở về thì không khỏe, mặt mày tái nhợt, gió thổi qua là bị bệnh.
Ban đầu chỉ là cảm lạnh nhẹ.
Nhưng cứ mỗi khi đêm xuống, hắn lại leo lên mái nhà cao nhất của Lạc Thủy Hiên, trong tay ôm đèn lồng.
Dưới màn đêm, ánh sáng vàng nhạt kia như một con đom đóm nhỏ, lúc thì ngồi yên, lúc thì đi đi lại lại trên mái nhà... Từ canh ba, cho đến khi trời sáng.
"Huynh đúng là đồ ngốc."
Ta dùng khăn ướt chườm lạnh cho hắn, nhỏ giọng lầm bầm: "Từ năm mười ba tuổi, ai còn coi ta là trẻ con chứ? Ta lợi hại như vậy, đã sớm không sợ đi đêm rồi."
Từ khi ta trở về, A Mộng ngủ ngon hơn nhiều.
Cho dù đang ốm, hắn trông vẫn rất đẹp, một mảng đỏ nhạt trên má trái, ở người khác chắc chắn là vết sẹo xấu xí, nhưng trên mặt hắn, lại như một sợi bông đỏ trôi nổi trên miếng ngọc bích trắng nõn tuyệt đẹp.
Lúc đầu, ta tưởng đó là lớp trang điểm của hắn.
Bởi vì, thoạt nhìn giống như cánh hoa diên vĩ đỏ, nếu vẽ thêm một chút kim tuyến, chính là chiếc đuôi cá vàng vẫy lên - lúc mới gặp ở Sở Yêu Cung, ta đã từng bị chiếc đuôi này quất cho choáng váng.
Cho đến bây giờ, vẫn còn mơ màng chưa tỉnh hẳn.
Nhưng vì nghi ngờ thân phận của hắn, ta chưa bao giờ dám vượt quá giới hạn, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn vẻ đẹp của hắn.
"Không, không phải..."
Hắn nhắm mắt lại, rồi mở ra, trong mắt tràn đầy sự tự ti: "Ta chỉ cảm thấy mình hèn hạ, rõ ràng biết nàng ngây thơ, trẻ tuổi lại không sợ hãi, nhưng lại không kiềm chế được mà dụ dỗ, dung túng nàng sa vào ta..."
"Không có chuyện đó!" Ta vội vàng nắm lấy tay hắn, định giải thích, ta thích hắn là tự nguyện!
Hắn nở nụ cười như muốn khóc: "Không, ý ta là, ta ham muốn nàng, cũng ham muốn tình cảm của nàng, nhưng không nên như vậy, không nên là ta..."
"Tại sao?" Tim ta đập liên hồi, nhanh đến lạ thường.
Hắn nghiêm túc nhìn ta: "Bởi vì điều đó không công bằng với nàng, nàng còn trẻ, gặp quá ít người, giống như món ăn nàng yêu thích vậy, trên đời có biết bao nhiêu sơn hào hải vị, nhưng nàng lại dùng hết tiền để mua bánh bao đậu đỏ, chỉ vì lúc đói bụng nàng đã từng ăn qua nên không thể quên được? Điều này quá cực đoan..."
Ta cau mày phản bác: "Nhưng đời người mênh mông, duyên phận sắp đặt, làm sao huynh biết được cái gì đối với ta mà nói, mới là sơn hào hải vị chân chính chứ?"
"Ta thật sự không có chí hướng gì, đối với ta, bánh bao đậu đỏ là ngon nhất, ta thà cả đời ăn bánh bao đậu đỏ, cũng không muốn trên con đường thử nghiệm sai lầm mênh mông, ăn phải thứ gì đó kinh tởm."
A Mộng thở dài, vừa bất ngờ vừa không bất ngờ mà cười: "Nàng là nàng, nhưng ta không còn trẻ nữa, phải suy nghĩ nhiều hơn mới đáng tin cậy."
Ta nghiêm túc nói: "A Mộng, con người không phải thức ăn, bị ăn không phải là số phận duy nhất, làm sao huynh biết chúng ta không có con đường nào khác chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh mắt hắn trìu mến, dịu dàng vuốt tóc ta.
Ta nắm mu bàn tay hắn đặt lên trán mình, khẽ thì thầm: "Tin ta một lần đi, chúng ta sẽ thắng."
A Mộng hạ sốt, ta liền chưng bát canh quế hoa.
Mấy hôm trước, lúc sốt mê man, hắn vừa khóc vừa gọi "mẫu thân" rất nhiều lần. Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, thần trí hắn mơ hồ, mấy lần đòi ăn canh quế hoa.
"...Canh quế hoa?" Trên giường, A Mộng khoác thêm áo ngoài, ánh mắt dò xét, như đang nhìn một món ăn đáng ngờ.
"Thử xem?" Ta vô cùng tự tin.
Không thể sai được, ta đã học rất kỹ với đầu bếp của Sở Yêu Cung!
A Mộng bán tín bán nghi, múc một thìa, mắt sáng lên: "Thì ra, canh quế hoa cũng có thể ngon như vậy."
Hắn dùng thìa vét lớp mật quế hoa bên trên, lẩm bẩm: "Đúng rồi, phải ngọt như vậy mới đúng."
Ta giật mình: "Chẳng lẽ món huynh từng ăn không phải vậy?"
Hắn mím môi, cười bất đắc dĩ: "Mẫu thân ta nấu canh quế hoa có vị củ cải và hẹ... Thuở nhỏ, ta thà ăn cơm thừa cho ch.ó ở nhà bếp, cũng không muốn nếm thử 'đại tác' của bà ấy."
Đây là lần đầu tiên ta nghe hắn nhắc đến mẫu thân.
A Mộng được sinh ra ở thanh lâu sau khi phụ thân hắn thi đỗ thám hoa, mẫu thân hắn đau khổ muốn dìm hắn c.h.ế.t trong chậu nước.
Hắn may mắn sống sót, tất cả nhờ vào sự không cam lòng của mẫu thân.
Ba mươi năm trước, Túy Hoan nương t.ử còn khá nổi tiếng kinh thành, nàng xinh đẹp kiêu ngạo, cầm kỳ thi họa tinh thông, lại có gu thẩm mỹ rất tốt.
Ngay cả thư sinh mà nàng tư định chung thân, cũng là người có cả dung mạo lẫn tiền đồ, làm quan chưa được ba năm đã lên tới tứ phẩm.
Nhưng, vinh quang của thư sinh chẳng liên quan gì đến nàng.
Vì được quý nhân tiến cử, hắn trở thành con rể của thừa tướng, vì muốn lấy lòng, hắn ruồng bỏ người vợ xuất thân phong trần không chút lưu luyến, mặc kệ nàng đang mang thai.
Vì sinh kế, Túy Hoan liên lạc với lão mama năm xưa. Có con rồi, giá trị của nàng không còn như trước, để có miếng ăn, nàng cũng chẳng còn câu nệ cao sang hay thấp hèn nữa...
Nhưng nàng không cam chịu số phận, mà đ.á.n.h cược với nó, quyết tâm làm một vố lớn, lôi tên Sở Khanh kia xuống ngựa.
Năm tuổi, A Mộng bị Túy Hoan nhét vào phủ của phụ thân ruột, làm thư đồng cho thiếu gia đích xuất.
Chỉ tiếc, vở kịch hay còn chưa kịp mở màn, Túy Hoan đã c.h.ế.t vì bệnh phụ khoa cấp tính — xuất huyết không ngừng do phá t.h.a.i quá nhiều. Nàng ra đi quá đột ngột, không kịp để lại lời nào.