Trong thư phòng, ta di chuyển vị trí của một vài cuốn sách, cạch cạch cạch — cơ quan được kích hoạt, lộ ra một đường hầm bí mật, cuối đường hầm là một căn phòng bí mật đầy đủ tiện nghi.
Đây là lúc mới chuyển đến, mượn cớ sửa sang thư phòng, ta sai người của ta xây dựng.
Mật mã cơ quan, chỉ có ta và A Mộng biết.
Ta đỡ hắn vào chiếc giường nhỏ bên trong.
Lại đổ đầy nước vào bồn tắm, dùng nội lực làm nước bốc hơi.
Thử nhiệt độ nước, ta cởi bỏ lớp áo ngoài của A Mộng, đặt hắn vào bồn.
Hắn khẽ hít vào, mồ hôi túa ra trên trán vì nội tức đang dâng trào.
"Nhất định phải vậy sao?" Hắn cố gắng mở mí mắt nặng trĩu, mặt đỏ bừng, không biết là nước mắt hay mồ hôi đọng trên hàng mi dài.
Ta quỳ bên cạnh bồn tắm, nhìn thẳng vào hắn: "Tầng thứ ba của 'Thần Thoát Quyết' có bí mật gì? Huynh không cho ta luyện, lại tự mình lén luyện, là A Hổ đang ép huynh? Công lực của huynh chắc chắn cũng là do bà ta dùng kim phong bế."
A Mộng nhắm mắt: "Muội không hề ngốc."
Ta lạnh lùng nói: "Bà ta dùng thủ đoạn gì để ép huynh? Vì ta dừng lại ở tầng thứ hai, nên bà ta lại nhắm vào huynh?"
"Thần Thoát Quyết là một loại thuật quán đỉnh, không phải đơn giản là truyền thụ công lực, bên quán đỉnh có thể truyền toàn bộ công lực cùng ký ức cho bên bị quán đỉnh... Một khi thành công, cũng giống như đoạt xá trùng sinh."
Bên ngoài mật thất, vang lên tiếng đao kiếm va chạm.
"Thìn Nhị dẫn người đến tìm c.h.ế.t rồi." Ta vểnh tai lắng nghe, mỉm cười: "Huynh cứ điều tức cho tốt, ta đi lấy đao của huynh."
A Mộng nắm lấy tay áo ta, gần như muốn khóc: "Dừng lại đi, rời khỏi kinh thành, ta có vài chỗ cất giấu tiền, sau này muội quay lại lấy."
"Tại sao cứ khuyên ta đi?" Ta cố nén giận.
"Nếu trở thành cung chủ Địa Chi, sẽ vĩnh viễn không thể rời đi..."
A Mộng cười bất đắc dĩ: "Vinh Nguyên Đan là thứ tốt, nhưng cũng nắm giữ tự do của con người, sau khi nuốt vào sẽ bị t.ử mẫu cổ trong Thiên Can Sơn khống chế, một người bị tổn thương thì người kia cũng bị tổn thương, một khi t.ử cổ rời khỏi kinh thành, mẫu cổ mất đi cảm ứng sẽ tự sát, sát thủ cũng sẽ c.h.ế.t."
Ta mở to mắt: "Vậy huynh..."
"Ta biết, muội luôn muốn dành những thứ tốt nhất cho ta." Hắn vòng tay qua cổ ta, hôn nhẹ lên má ta: "Đây là viên Vinh Nguyên Đan thứ hai ta ăn, ta đã sớm thân bất do kỷ rồi."
Ta nước mắt lưng tròng, nâng mặt hắn lên, hôn lại mấy cái: "Ta thật sự phải đi rồi, nếu không Thìn Lục bọn họ sẽ bị Thìn Nhị đ.á.n.h c.h.ế.t..."
Ta để lại Hổ Vẫn Luyện và túi tiền nhỏ đựng ngân phiếu cùng địa khế.
Trước khi ra ngoài, lại hôn hắn thêm mấy cái: "Huynh hồi phục xong thì lặng lẽ ra ngoài nhé, đến chỗ cũ chờ ta."
"Thìn Lục." Hắn lạnh lùng nhắc nhở.
Ta gật đầu, lau nước mắt, đeo mặt nạ, xách song kiếm xông ra ngoài.
Đẩy cửa ra, liền thấy Thìn Lục cùng đám người bị tiểu đội của Thìn Nhị áp đảo.
Hắn vừa thấy ta liền mắng: "Đồ khốn! Nãy giờ ngươi làm cái quái gì trong đó?!"
Ta vừa đ.á.n.h người vừa quát lại hắn: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, lão nương tên Đậu Sa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"G.i.ế.t hết!!"
"G.i.ế.t g.i.ế.t g.i.ế.t g.i.ế.t!!!!"
Song kiếm ra khỏi vỏ, ta ra tay đã không chút lưu tình.
Hai thanh trọng kiếm dưới sự vung vẩy của ta, như hai vầng nhật nguyệt đỏ rực khát máu, xoay tròn gặt hái sinh mạng, những tên tôm tép đến góp vui, chỉ cần sượt qua là c.h.ế.t, chạm vào là bị thương.
Ta biết ngay A Hổ không có ý tốt.
Đưa Vinh Nguyên Đan cho ta dễ dàng như vậy, thì ra là đang chờ ở đây.
Bà ta thật sự rất nóng lòng.
Nóng lòng muốn làm Thìn Long, hay nóng lòng muốn làm sư phụ của Tị Xà?
Cơ thể không chịu đựng nổi nữa rồi sao?
Giọt m.á.u cuối cùng trong rãnh kiếm cũng nhỏ xuống.
Ta lắc lắc bàn tay tê dại, dặn dò đám tiểu đệ tiểu muội của mình trở về nghỉ ngơi, một mình xách đầu Thìn Nhị quay về Thập Nhị Cung.
Nghe nói, Thìn Nhất - người đi theo bảo vệ Cảnh Vương - vừa mới khải hoàn hồi kinh.
Tiếp theo, mới là cuộc tranh giành Thìn Long thực sự.
A Hổ đã đợi ta sẵn trong "Tội Nhân Đường", cầm trong tay thanh Tú Hàn Đao lạnh lẽo, vuốt ve.
"Quả nhiên, Vinh Nguyên Đan chưa bao giờ làm người ta thất vọng."
Ta ném cái đầu xuống đất: "Theo giao hẹn, đưa đao cho ta, và nói cho ta biết tình hình của A Mão, nhiệm vụ cuối cùng hắn làm là gì?"
"Ngươi đã thấy vết sẹo đỏ trên mặt hắn rồi, có biết là do thứ gì gây ra không?"
Ta lạnh lùng nghiến răng: "Quả nhiên, tất cả đều do bà sắp đặt."
A Hổ thở dài, năm ngón tay co lại thành vuốt hút một cái, đầu Thìn Nhị liền bay vào tay bà ta.
Bà ta lấy ra một lọ t.h.u.ố.c trắng, nhỏ vài giọt vào.
Xèo xèo...
"Ban đầu, lúc hắn mới bị thương, cũng như vậy."
Ở cùng một vị trí, trên mặt Thìn Nhị lập tức xuất hiện vết đỏ như bị bỏng, còn có dấu hiệu lan rộng, vết sẹo méo mó, dữ tợn đáng sợ.
"Là ta ban cho hắn Sinh Cơ Cao và Hồi Phương Tán, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo kia mới không bị thối rữa."
Ta nhíu mày: "Ai làm hắn bị thương?"
"Sư huynh của hắn, Mão Nhị." A Hổ cười: "Ngươi chưa từng nghe nói đến hắn, từ trước khi ngươi nhập môn, Mão Nhị đã không còn là sát thủ nữa... Hiện tại, hắn là vị Vương gia khác họ đang rất được sủng ái trong triều."
A Hổ nói, A Mão là người rất có vận may.
Tiếc là hắn không biết nắm bắt.